Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 236 lời nói sắc bén

Sau khi rời khỏi hẻm Lê Hoa, Trần Bình An lại thong thả đi dạo một lát trong thành Vị Thủy. Nói đến, ở thành Vị Thủy lâu như vậy, hắn còn chưa có dịp đi dạo ngắm nghía cho đàng hoàng. Lúc đầu thì có thời gian nhưng không có hứng, sau này thì lại không có thời gian lẫn hứng. Đến khi gần như có thời gian lẫn hứng thú rồi thì lại gặp phải sự chèn ép của Phương gia. Bây giờ, khó khăn lắm mới về lại Vị Thủy một chuyến, mọi việc cơ bản đã giải quyết xong. Trần Bình An cũng có thể yên tâm, thong thả đi dạo một vòng nơi này.
Trong thành Vị Thủy, những con đường lát đá xanh giăng khắp nơi, thông suốt bốn phương. Hai bên cửa hàng san sát, người ra vào tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Cửa hàng hai bên đủ loại mặt hàng, có tiệm trân bảo, có xưởng thủ công, có cửa hàng binh khí, cũng có các Trân Bảo các. Trần Bình An thong dong bước đi trên con phố phồn hoa, thưởng thức cảnh náo nhiệt trần tục.
“Mứt quả đây, ai mua mứt quả nào…!”
Từ một góc đường có tiếng rao hàng vọng lại, Trần Bình An không khỏi mỉm cười.
"Nếu Niếp Niếp ở đây, chắc chắn sẽ đòi ăn mứt quả cho mà xem."
Con bé này, nói không trưởng thành thì không phải, hết lần này đến lần khác lại có thể nghiêm túc nói với hắn là muốn học “Vương Bá chi thuật”. Nhưng mà nếu bảo con bé trưởng thành, thì lại cứ thấy đồ ăn là không nhấc nổi chân. Não bộ tự động hình dung ra bộ dạng của Trần Nhị Nha, trên mặt Trần Bình An lộ ra vẻ tươi cười.
Vừa hay đi ngang qua một Trân Bảo các, Trần Bình An thuận thế bước vào.
"Công tử, hoan nghênh quang lâm, mời vào bên trong." Cửa có thị nữ cung kính đón chào.
Trần Bình An tuy không mặc y phục Trấn Phủ ti, nhưng bộ dạng ăn mặc không hề tầm thường, một thân phú quý. Các thị nữ tự nhiên là cẩn thận, chu đáo.
“Công tử muốn xem món gì?”
Quy mô cửa hàng này không nhỏ, trân bảo bày biện đủ loại, rực rỡ muôn màu. Trần Bình An không đáp lời thị nữ, mà liếc nhìn một vòng, ánh mắt bị thu hút bởi một chuỗi vòng tay được tết bằng sợi tơ màu sắc rực rỡ không xa. Trên vòng tay đính một mảnh kim loại nhỏ, khắc hoa văn tinh xảo.
"Vòng tay này không tệ!" Trần Bình An sáng mắt lên.
Theo tục lệ, khi hài tử đầy tuổi thôi nôi, cần đánh một đôi vòng bạc đeo vào chân, để cho khỏi bị thất lạc. Người có điều kiện kinh tế kém thì vòng bạc dùng vật liệu ít hơn, nhà có điều kiện tốt hơn thì làm vòng bạc dày dặn. Năm Trần Nhị Nha đầy tháng, lúc đó lão Trần còn khỏe, gia cảnh cũng không tồi. Nên lão đã cho tiểu nha đầu đánh một đôi vòng bạc làm rất dày dặn, phía trên còn có cả một chiếc chuông nhỏ tinh xảo. Mỗi khi tiểu nha đầu đi đến đâu là lại phát ra tiếng leng keng leng keng.
Chỉ là về sau, đầu lão Trần bị thương nặng, phải xin xuất ngũ khỏi Trấn Phủ ti. Để Trần Bình An có một suất sai dịch tạm thời, lão đã phải bán đôi vòng bạc đó. Còn nhớ lúc đó mắt con bé đỏ hoe, mím môi cố không khóc. Bộ dạng đáng thương đó, đến giờ Trần Bình An vẫn còn nhớ rõ. Sau này khi hắn thăng lên làm Sai đầu, đã từng tìm cách chuộc lại vòng bạc, nhưng đã lâu quá rồi, đôi vòng của Niếp Niếp sớm đã không biết lưu lạc ở nơi đâu.
Khi Trần Bình An bước ra khỏi Trân Bảo các, trên tay hắn đã có thêm một hộp quà tinh xảo. Bên trong chứa đựng chính là chuỗi vòng tay kia. Niếp Niếp bây giờ đã lớn, vòng bạc là không dùng được, nhưng vòng tay này lại là một món quà vừa vặn. Nói đến, hắn làm anh trai thật sự là thất trách. Khi ở Bạch Thạch thành, hắn cũng được xem là một đại gia có số má, mà lại không tặng cho Niếp Niếp một món quà ra hồn. Bù đắp! Phải bù đắp! Tất cả đều phải bù đắp! Trần Bình An cười lắc đầu.
Sau đó, Trần Bình An lại đi mua chút đồ chơi nhỏ, đi ngang qua tiệm sách thì vào mua thêm vài quyển sách, xem như quà tặng cho Niếp Niếp. Nói ra thì cũng lâu rồi kể từ lần rời khỏi Bạch Thạch thành, không biết Niếp Niếp ở nhà thế nào rồi? Huynh trưởng như phụ thân mà! Trong lòng Trần Bình An dấy lên chút lo lắng giống như cha già của Hứa lão.
“Chờ gặp xong Liễu chỉ huy sứ, liền lập tức lên đường về Bạch Thạch thành!”
Trần Bình An lại ở một đêm tại khách sạn. Cũng không phải là hắn không có chỗ ở khác ở thành Vị Thủy này. Trên thực tế, có không ít đồng liêu của Trấn Phủ ti Vị Thủy mời hắn về nhà ở vài ngày. Thậm chí còn có đồng liêu bày tỏ là tự mình có biệt viện bỏ trống ở một nơi nào đó, hoan nghênh hắn tùy thời đến ở. Với những lời mời này, Trần Bình An đều nhất nhất cự tuyệt. Trên đời này cái gì cũng dễ trả, chỉ có ân tình là khó trả nhất.
Sáng sớm, Trần Bình An lại đi đến Trấn Phủ ti Vị Thủy một chuyến. Trong tiếng vấn an cung kính của đám sai dịch, bước vào cửa chính Trấn Phủ ti. Hôm nay vận may của hắn không tệ, sau khi uống trà một lúc tại công phòng của Triệu Liên Chí, liền được báo là Liễu chỉ huy sứ vừa vặn rảnh rỗi.
Trong công phòng sáng sủa rộng rãi, xa hoa, Trần Bình An lại gặp được vị đại nhân vật Trấn Phủ ti Vị Thủy này.
“Ti chức tham kiến đại nhân!” Trần Bình An cúi người chắp tay, tư thái cực kỳ đúng mực.
"Bình An tới rồi à!"
Một lần nữa nhìn thấy Trần Bình An, Liễu Nguyên Hóa tỏ vẻ rất ôn hòa, một bộ dáng trưởng bối hòa ái dễ gần. Tựa hồ như đã quên lần trước Trần Bình An từ chối lời mời của hắn. Dù không biết Liễu Nguyên Hóa trong hồ lô cất giấu ý đồ gì, nhưng đối phương đã thái độ hòa ái thì Trần Bình An tự nhiên cũng vui vẻ hòa mình theo. Hai người trò chuyện một lúc, ngược lại rất thuận lợi. Liễu Nguyên Hóa hỏi một vài suy nghĩ của Trần Bình An về việc tuần tra thương lộ, cũng như đánh giá của hắn về hình thức của thương lộ. Đã nhận chức vị phó sứ tuần tra thương lộ, lúc rảnh rỗi, Trần Bình An cũng đã có vài suy nghĩ. Với những vấn đề này của Liễu Nguyên Hóa, Trần Bình An đều đối đáp trôi chảy.
“Nghe nói mấy hôm trước ngươi có đến Mộ gia một chuyến?” Liễu Nguyên Hóa hỏi một cách như tùy tiện. Đến rồi! Trần Bình An trong lòng hơi căng thẳng.
Biết ngay không dễ dàng như vậy mà!
"Hồi Liễu đại nhân, ti chức xuất thân thấp kém, cùng Mộ Uyển Quân đích nữ Mộ gia có chút giao hảo. Hôm trước chính là được Uyển Quân mời, nên đã đến dự tiệc." Trần Bình An đáp.
“Ra là vậy.” Liễu Nguyên Hóa nhẹ gật đầu. "Thật không ngờ ngươi lại có quan hệ như vậy với Mộ gia.”
Lão cáo già! Xem ra là ngươi không biết gì à! Trong lòng Trần Bình An đã có tính toán. Liễu Nguyên Hóa có thể ngồi ở vị trí này, Trần Bình An không tin một tin tức đơn giản như vậy, mà ông ta lại không biết rõ. Hỏi hắn vấn đề này, chỉ sợ là có thâm ý khác. Quả nhiên, sau đó Liễu Nguyên Hóa đã nói một câu: “Thanh niên ở thành Vị Thủy của ta thì nhiều vô kể, nhưng chỉ có ngươi cùng Liễu Tử Minh thiên kiêu của Liễu gia ta, mới leo lên Bảng Tân Tú Thương Long Châu. Vì hai người cùng là thiên kiêu, vậy nên cần quen biết giao hảo với nhau. Không biết Bình An có hứng thú đến Liễu gia ta dự tiệc không, để quen biết với thiên kiêu Liễu gia ta?"
Liễu Nguyên Hóa tuy không nói thẳng, nhưng ý tứ trong lời nói lại quá rõ ràng. Chính là ngươi ngày hôm trước đến dự tiệc nhà Mộ gia, ngươi nói là vì giao hảo với Mộ Uyển Quân đích nữ Mộ gia, cho nên mới đi tham gia tiệc tối. Đạo lý này, ta chấp nhận. Vậy thì đến Liễu gia ta, ngươi có nên hay không vì ngươi và Liễu Tử Minh cùng thuộc hàng thiên kiêu trên bảng Tân Tú, mà đến thăm nhà Liễu gia một chuyến? Mặt khác, Liễu Tử Minh không phải Mộ Uyển Quân có thể so sánh được. Mà Liễu gia ta, tự nhiên cũng không phải Mộ gia có thể so sánh. Toàn bộ thành Vị Thủy, chỉ có Liễu gia ta mới có tư cách và thực lực để lôi kéo ngươi! So với lần mời chào trước, lần này Liễu Nguyên Hóa mời chào có thể nói là tế nhị hơn rất nhiều.
Trần Bình An đương nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của Liễu Nguyên Hóa.
"Nếu Liễu đại nhân đã mời, Bình An nhất định sẽ nhận lời. Chỉ là, ti chức chỉ muốn làm từng bước chắc chắn, chân thật mà hiệu lực cho Trấn Phủ ti! Cái danh xưng thiên kiêu kia, Bình An không dám nhận, xin Liễu đại nhân đừng quá coi trọng ti chức.”
Hả? Vừa khi Trần Bình An dứt lời, Liễu Nguyên Hóa liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ bất thiện. Mời hắn dự tiệc thì được, nhưng việc lôi kéo thì không cần phải nhắc lại nữa! Hắn đây là... ý cự tuyệt rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận