Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 178: Hai vị, nên lên đường!

Chương 178: Hai vị, nên lên đường!
Trong miếu đổ nát, Phương Thụy một mặt chờ mong.
Đinh Thông đã trở về, vậy Trần Bình An hắn cũng nên mang về!
Hừ hừ hừ.
Ta muốn ngươi bẽ mặt!
Một bên Phương Thế Thành trong lòng đồng dạng dâng lên vẻ mong đợi.
Hắn cùng Trần Bình An ở giữa, bản thân cũng không thù oán. Thậm chí trước đây, Trần Bình An đánh giết Tả Vô Mai, hay là hắn mang theo tiến Phương gia lĩnh thưởng. Giữa hai bên bản năng có một mối quan hệ rất tốt. Chỉ tiếc a. Trần Bình An không biết đại cục, đã cự tuyệt Phương gia lôi kéo!
Đối với hạng người không biết trời cao đất rộng này, Phương Thế Thành từ trước đến nay là không có sắc mặt tốt.
Sau đó tại nhà lao Nam Thành hai người càng thêm khó xử.
Về sau nghe nói, Trần Bình An vậy mà bước vào Nội Khí cảnh, ngược lại làm hắn cả kinh không nhẹ!
Nội Khí cảnh, chính là trong gia tộc lớn như Phương gia, cũng là lực lượng trung kiên không hề nhỏ. Luận địa vị, Trần Bình An đã vượt lên trên hắn rồi.
Cũng may, Phương Thụy thiếu gia cùng Trần Bình An kết thù kết oán, chắc chắn đối phương sẽ không có kết cục tốt!
Thế này chẳng phải bị tóm sống đến đây!
Trên mặt Phương Thế Thành lộ vẻ tàn nhẫn.
Ầm!
Cửa sổ vốn đã tàn phá của miếu hoang đột nhiên bị phá tan, một đạo thân ảnh mang theo đao xoay người tiến vào.
Trong miếu đổ nát, vẻ mặt mấy người đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Là ai! ?"
"Bảo hộ thiếu gia!"
"..."
Khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện, khiến trong miếu đổ nát loạn cả lên.
Keng! Keng! Keng!
Trong miếu đổ nát, ba tên hộ vệ đồng loạt rút vũ khí ra, một người bảo vệ trước mặt Phương Thụy, hai người một trái một phải bao vây người vừa tới.
"Ngươi là người phương nào! ?"
Phương Thế Thành lớn tiếng quát hỏi.
Người tới mặt bị che kín, vóc dáng cân đối, nhìn tuổi tác hẳn là không quá lớn.
Là có ý định ám sát? Hay là chỉ là vừa vặn gặp phải?
Trong lòng Phương Thế Thành trăm mối ngổn ngang.
Trần Bình An nhìn đám người trong miếu đổ nát, trong lòng vui vẻ.
Quả nhiên là ở chỗ này!
Đêm hôm khuya khoắt, ngược lại là tránh cho hắn đi thêm một chuyến đến Vị Thủy quận thành!
Đêm nay hắn vốn đã có ý định giết Phương Thụy, vừa mới trên đường chạy nhanh, đi ngang qua miếu hoang này. Vô tình liếc thấy bên trong có ánh lửa, liên tưởng đến vụ ám sát trước đây, trong lòng thoáng có chút phỏng đoán không chắc.
Nào ngờ quay đầu nhìn, không ngờ thật đúng là ở đây!
Phương Thụy! Phương Thế Thành!
Ánh mắt Trần Bình An đảo qua hai người, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ.
Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, gặp được không tốn chút công sức!
Tật Phong đao pháp!
Trần Bình An vận Nội Khí, đao pháp trong tay như gió lốc.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai tên hộ vệ lực lưỡng của Phương gia, chỉ vừa đối mặt, chỗ cổ liền có thêm một vết đỏ.
Rầm! Rầm!
Liên tiếp hai cỗ thi thể ngã xuống đất!
"Làm sao có thể!"
Hai mắt Phương Thế Thành như muốn lồi ra.
Khí Huyết lục trọng! Đây chính là Khí Huyết lục trọng đó!
Sao chỉ vừa giao đấu, người liền chết!
Sức chiến đấu này, cho dù là Nội Khí cảnh bình thường cũng không làm được!
Đây là...Nội Khí nhị quan?
Ngay khi Phương Thế Thành còn đang kinh hãi, tên hộ vệ cuối cùng cũng vẫn lạc dưới đao của Trần Bình An.
"Thiếu gia đi mau!"
Phương Thế Thành kịp phản ứng, lớn tiếng kêu lên.
Trước đó còn ôm mong chờ, ai ngờ đột nhiên lại xuất hiện một tôn sát thần như vậy. Biến cố bất ngờ khiến hai chân Phương Thụy như nhũn ra, nhất thời không nhúc nhích nổi.
Còn tưởng rằng phải tốn chút sức mới có thể dày vò một chút, ai biết rõ đối phương muốn chạy cũng không chạy được.
"Phế vật!"
Trần Bình An cười lạnh một tiếng.
"Vị hảo hán, chuyện gì cũng từ từ. Chúng ta là người của Phương gia ở Vị Thủy, vị này là thiếu gia dòng chính của Phương gia, Phương Thụy thiếu gia!"
Phương Thế Thành cố lấy dũng khí, nhìn Trần Bình An định dùng danh tiếng của Phương gia để dọa hắn lùi bước.
"Phương gia? Ta giết chính là người của Phương gia!"
Trần Bình An bước về phía trước, không hề dừng lại.
Thấy không còn đường lui nào, Phương Thế Thành nghiến răng rút dao găm giấu trong ngực ra, định liều một phen.
Xoẹt!
Đao quang lóe lên, cổ Phương Thế Thành đã kê trên một lưỡi đao.
Động tác cả người Phương Thế Thành đột ngột khựng lại, không dám nhúc nhích nữa.
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng! Chỉ cần tha cho ta cùng thiếu gia một mạng, chuyện gì khác cũng dễ nói! Chỉ cần ngài thả chúng ta, cho ngài ngàn lượng hoàng kim cũng được!"
Trần Bình An hừ lạnh một tiếng, dùng sống đao đánh mạnh vào vai Phương Thế Thành. Lực đạo lớn khiến thân thể hắn loạng choạng.
Trần Bình An bước tới, đi đến trước mặt Phương Thụy, một cước đá mạnh hắn xuống đất.
"Biết ta là ai không?"
Chỉ trong vài khắc, ba tên hộ vệ hắn mang tới đã bị giết sạch, nhìn Trần Bình An, thân thể Phương Thụy run rẩy nói: "Ngươi là ai?"
"Xin hỏi hảo hán là thần thánh phương nào?"
Phương Thế Thành bên cạnh cố chịu đau hỏi.
Trần Bình An cười lạnh một tiếng, liền một tay giật miếng vải đen che mặt ra.
"Trần Bình An!"
Vẻ mặt Phương Thụy hoàn toàn là không thể tin.
Còn Phương Thế Thành thì mặt trong nháy mắt trắng bệch.
Trần Bình An.
Thảo nào vừa rồi nghe giọng nói quen thuộc, thì ra là hắn!
Chẳng phải hắn mới bước vào Nội Khí cảnh sao! Sao lại mạnh như vậy! ?
Mạnh có chút đáng sợ!
Ba tên hộ vệ Khí Huyết lục trọng, lại không phải đối thủ của hắn!
Nhìn hai người trước mặt vẻ mặt kinh hãi, trong lòng Trần Bình An cảm thấy thoải mái vô cùng.
Đã báo thù thì phải tâm thần thoải mái, nếu chỉ giết người mà không lộ diện, thì thật có chút nhàm chán!
Hiện tại mới là cách báo thù mà hắn muốn!
"Hai vị, nên lên đường!"
Trần Bình An cười lạnh một tiếng. Một tay cầm đao, trên thân đao máu tươi đầm đìa, dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, trông hắn như một tôn sát thần.
"Thác Tháp Thủ Đinh Thông đâu?"
Phương Thế Thành không cam tâm, ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi.
"Thác Tháp Thủ Đinh Thông? Nếu ngươi nói tên tử hán đã tới giết ta không lâu trước đây, thì rất tiếc."
Ánh lửa chiếu vào mặt Trần Bình An tạo ra một mảng tối lớn, sâu thẳm khó lường.
"Hắn chết rồi!"
Vừa dứt lời, Trần Bình An bỗng nhiên bước lên một bước, giơ tay chém xuống.
Phập!
Một cái đầu lớn, bay lên cao.
Đầu lâu ném lên, trong đầu Phương Thế Thành còn sót lại một chút ý niệm. Một đoạn cảnh tượng thoáng qua trong đầu hắn.
"Trần công tử, lời của Phương mỗ tuyệt không sai, những lợi ích đó đều là thiên chân vạn xác."
"Đa tạ Phương quản sự đã tường tận giảng giải, nhưng chí của Trần mỗ không ở đây, xin thông cảm."
"Trần công tử, có khi cơ hội một khi trôi qua, coi như sẽ không có lại nữa đâu."
"Đã hiểu."
"Hừ..."
Hình ảnh biến mất, ý niệm của Phương Thế Thành cũng theo đó chôn vùi.
Phương Thế Thành, chết!
Nhanh như chớp!
Đầu của Phương Thế Thành lăn đến bên chân Phương Thụy, giờ phút này gan mật trong lòng Phương Thụy bị dọa vỡ vụn, cả người như mất trí gào thét lên.
Hộ vệ chết! Phương Thế Thành chết!
Ngay cả Thác Tháp Thủ Đinh Thông hắn phái đi giết người, cũng chết rồi!
Rốt cuộc hắn đã đắc tội tên sát tinh này ở chỗ nào!
Nếu có cơ hội lần nữa, hắn nhất định phải cách xa Trần Bình An, nửa điểm cũng không dám đụng đến!
Chỉ tiếc.
Trên đời này chưa bao giờ có thuốc hối hận!
"Mời Phương thiếu gia lên đường!"
Theo một tiếng quát khẽ, trước mắt Phương Thụy tối sầm lại, cả người đã mất đi ý thức.
Con trưởng của Phương gia, Phương Thụy, chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận