Võ Đạo Trường Sinh, Ta Tu Hành Có Kinh Nghiệm

Chương 316 cướp giết thảm án, Hồng Phong phiên chợ

Chương 316: Vụ án cướp của g·iết người t·h·ảm khốc, phiên chợ Hồng Phong
Trước chuyến đi đến hội đấu giá Bắc Thương này, Trần Bình An chủ yếu muốn đạt được hai mục đích.
Thứ nhất là dùng hình thức không ghi danh để bán đi mấy món bảo khí đang chất đống trên người, như Uyên Ương song đao lấy được từ Quan Vũ Bình, Âm Kiếp kiếm trường kiếm đen như mực của Hình Vinh Tử, Thanh Hồng kiếm của Phương Tề Hiền. Ngoài ra, còn có lợi nhuận tịch thu được từ Vạn Nguyên Trạch, Thác Tháp Thủ Đinh Thông và những kẻ tương tự.
Những thứ này hắn giữ trên người cũng chẳng có tác dụng gì, ra khỏi địa phương này, lại càng vô dụng.
Chi bằng nhân cơ hội này bán hết một lượt.
Quy mô hội đấu giá Bắc Thương rất lớn, số lợi nhuận thu được từ việc bán mấy món bảo khí cũng chẳng đáng gì.
Nhưng nếu nhiều như vậy mà bán hết đi thì chắc cũng kiếm được năm sáu mươi viên Nguyên tinh. Tính cả số đã thu được từ Âm Kiếp kiếm, cùng với một ít lễ vật nhận sau này, tổng cộng thì tài sản của hắn chắc tầm hơn bảy mươi viên nguyên tinh.
Bất quá, số tài sản này chưa tính đến thanh bảo khí phẩm chất cao Địa Ngạc Kim Viêm đao.
Chỉ riêng thanh đao này thôi cũng không chỉ con số trên kia.
Mà nói đi thì nói lại, Địa Ngạc Kim Viêm đao đối với Trần Bình An bây giờ, dù không đến mức là gân gà, nhưng hiệu quả tổng thể thì có hạn. Với hắn mà nói, cái bảo khí phẩm chất cao này làm đồ ngụy trang bề ngoài thì lớn hơn giá trị thực tế.
Hắn dùng Địa Ngạc Kim Viêm đao, thi triển tuyệt kỹ Tật Phong đao pháp, Tật Phong khoái đao trảm. Dù có thêm thần dị của bảo khí phẩm chất cao thì uy lực thực tế vẫn còn một khoảng cách khá lớn so với uy lực thần công bí kỹ Ly Hỏa Chỉ.
Dù sao, cái hố ngăn giữa công pháp thượng thừa và thần công, không phải chỉ dùng một thanh bảo khí phẩm chất cao là có thể vượt qua.
Thần binh thì còn được!
“Nhưng có một kiện bảo khí phẩm chất cao cũng tốt, có thể dùng làm t·hủ đoạn bình thường bên ngoài.”
Nếu so về t·h·ủ đoạn, thi triển chỉ pháp thì Trần Bình An mạnh hơn hẳn so với khi thi triển đao pháp hay kiếm pháp!
Mà Trần Bình An khi thi triển toàn bộ chiến lực thì lại là lúc toàn lực vận Kim Cương Bất Hoại Thần Công, biến thân thành hình thái tiểu cự nhân Kim Nhân Bất Phôi. Lúc đó hắn mới có thể giằng co được với Tông sư ở trạng thái đỉnh phong.
“Thực lực tiến bộ quá nhanh, ngoại vật không theo kịp nữa rồi!” Trần Bình An không nhịn được cười khổ một tiếng.
Người bình thường căn bản không ai có nỗi phiền não như hắn. Vừa mới chuẩn bị tốt binh khí, trong nháy mắt đã không còn phù hợp!
Như trước kia, một thanh bội đao bình thường là đủ để hắn dùng. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, đã cần dùng đến Lợi Nhận Bách Văn đao. Sau đó lại là lợi nhận phẩm chất cao Nhạn Linh đao, rồi đến bảo khí....mãi cho đến bảo khí phẩm chất cao Địa Ngạc Kim Viêm đao!
“Với tốc độ này, ta hiện giờ không cần mưu cầu gì chuẩn thần binh. Coi như mưu cầu được, e là không bao lâu sau cũng sẽ đào thải.”
“Chi bằng một bước lên trời, trực tiếp tìm cách làm một kiện thần binh thì hơn!”
Nghĩ đến đây, Trần Bình An không nhịn được lộ ra nụ cười. Bất quá, đây cũng chỉ là nói đùa.
Thần binh bất khả xâm phạm, khó kiếm biết bao!
Đại đa số Tông sư cũng chỉ có thể có một kiện chuẩn thần binh làm vũ khí chủ lực.
Nếu là thần binh thực sự thì dù Tông sư cũng sẽ đỏ mắt, không tiếc ra tay vì nó!
Trần Bình An muốn có thần binh, tất yếu phải tranh phong với Tông sư!
Nhưng cũng may Trần Bình An hiện tại tu luyện hai đại thần công, cũng không có quá nhiều khao khát với binh khí. Ngược lại, hắn có thể tiết kiệm được không ít chuyện.
Với Trần Bình An, quan trọng nhất vẫn là tu luyện công pháp, đây mới là nguồn gốc cốt lõi giúp võ đạo cảnh giới của hắn không ngừng tiến bộ.
Nhìn vào võ đạo cảnh giới hiện tại của hắn, công pháp bình thường đối với hắn đã là cực kỳ vô dụng, có thể nói là giống như gân gà. Muốn thực sự thu được sự giúp sức thì tối thiểu cũng phải ở cấp độ thần công.
Cho nên, mục đích thứ hai của Trần Bình An là muốn thu được một môn thần công. Kim Cương Bất Hoại Thần Công của hắn bây giờ đã viên mãn, Tam Phân Nhân Kiếp Chỉ cũng không còn cách viên mãn quá xa, cần gấp một môn thần công mới để làm của ăn.
Nhìn vào tài sản hiện giờ của hắn, muốn thông qua đấu giá để thu được một môn thần công e là không khả thi.
Nhưng bây giờ Bắc Thương trọng trấn, phong vân hội tụ, cao thủ tề tựu, ẩn ẩn có cả cao thủ tà đạo ma đạo ẩn nấp trong đó. Khó đảm bảo sẽ không có người rắp tâm hại người. Nếu có người muốn gây sự, vậy hắn thừa cơ ra tay, há chẳng có thể thu được một ít lợi lộc?
Coi như không gặp được cơ hội tốt, không thu được lợi lộc cũng không sao, coi như thử vận may, thông qua thực chiến, hiểu rõ vị thế thực lực của mình cũng tốt. Dù sao, hiện tại mọi phán đoán của hắn đều chỉ dựa trên tự mình tính toán, còn chưa qua kiểm nghiệm thực chiến.
Mặt khác, hội đấu giá Bắc Thương có lẽ sẽ có Tông sư xuất hiện, hắn có cơ hội được kiến thức phong thái Tông sư.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Trần Bình An rất nhanh đã chuẩn bị lên đường đến Bắc Thương trọng trấn.
Theo lệnh của hắn, Trấn Phủ ty thành Ngũ Phong sơn nhanh chóng chuẩn bị cho hắn một chiếc xe ngựa. Ngoài ra còn có mười mấy tên tùy tùng tinh nhuệ.
Ngay khi Trần Bình An sắp rời khỏi thành Ngũ Phong Sơn thì có một kỵ mã phóng nhanh vào thành trong đêm, truyền đến tin tức tuần tra mới nhất ngoài thương lộ.
"Ti chức Vưu Vĩnh Minh, tham kiến chỉ huy sứ đại nhân!" Một nam tử áo đen, khuôn mặt kiên nghị, bước nhanh vào trong sảnh, q·u·ỳ một gối xuống đất, thanh âm vang dội.
“Đứng lên đi!” Trần Bình An ngồi ngay ngắn trên ghế lớn ở chính đường, thản nhiên lên tiếng.
Khi trước hắn mới đến nhậm chức bên ngoài thương lộ, giữ chức phó sứ tuần tra, trong các tổng kỳ ở trụ sở Ngũ Phong Sơn, Vưu Vĩnh Minh được xem là một trong những người ủng hộ hắn nhất.
Trần Bình An bỏ tiền ra mua chuộc, sau khi tiêu diệt Thiên La giáo, đặc biệt báo công về việc này. Vị Thủy Trấn Phủ ty khen ngợi ban thưởng, giờ Vưu Vĩnh Minh đã là phụ tá trụ sở, cấp bậc chỉ huy sứ dự khuyết. Cũng được xem là một trong những thành viên tổ chức tâm phúc của Trần Bình An.
Những ngày gần đây Trần Bình An tuy không có ở trụ sở thành Ngũ Phong Sơn, nhưng Vưu Vĩnh Minh vẫn thường xuyên báo cáo tình hình bên ngoài thương lộ, cục thế trong trụ sở. Các hạng mục công việc liên quan đều nằm trong tầm k·h·ống chế của Trần Bình An.
“Vâng, đại nhân!” Vưu Vĩnh Minh hô lớn một tiếng, rồi đứng lên.
“Bẩm đại nhân, ti chức có tình báo quan trọng!”
“Ngoài thương lộ, phát sinh sự kiện thương đội bị cướp của g·iết người ác tính! Một đội thương nhỏ từ quận Ly Dương đến, tại vùng núi Hồng Phong, bị người cướp bóc, mười mấy thành viên thương đội t·h·iệt m·ạng tại chỗ! Tình hình ảnh hưởng đến phiên chợ Hồng Phong xung quanh. Theo tình báo đáng tin, xác định do người của Vạn Ma giáo gây ra!”
“Vạn Ma giáo?” Mắt Trần Bình An sáng lên, nhìn vào Vưu Vĩnh Minh.
Vưu Vĩnh Minh lộ vẻ tôn sùng, dứt khoát trả lời: "Hồi đại nhân, từ dấu vết tại hiện trường và phân tích tình báo liên quan, có thể phán đoán đám cướp bóc xuất thân từ Vạn Ma giáo. Mặt khác, trong thương đội có một người ở cảnh giới Huyền Quang trấn giữ. Nhưng vẫn không thể đào thoát, t·h·iệt m·ạng tại chỗ. Căn cứ vết tích chiến đấu ở hiện trường, có thể đoán bên trong đám cướp Vạn Ma giáo có vài người cảnh giới Huyền Quang!"
Chuyện thương đội bị cướp bóc, Trần Bình An trước đây cũng từng nghe nói, nhưng không xảy ra ở địa bàn hắn quản lý. Nhưng hiện tại, vụ cướp giết này lại xảy ra ở ngoài thương lộ, khu vực núi Hồng Phong, mà tình hình lại ác l·iệ·t đến vậy, một đoàn thương đội mấy chục người đều t·h·iệt m·ạng.
Vụ việc này mà không có một cách giải quyết thỏa đáng thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất xấu đến khu vực xung quanh và các thương đội lui tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận