Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 86: Người này nhất định là đoán mò

Võ Thực, bọn hắn có ai chưa từng nghe qua danh tiếng?
Nhưng tận mắt nhìn thấy người này, thật sự không có nhiều.
Bởi vì số lượng thí sinh đông đảo, không có khả năng mỗi người đều đối mặt, bây giờ nghe được Phạm Ngạn giới thiệu, đám người lần đầu tiên nhìn thấy Võ Thực danh tiếng lừng lẫy!
Võ Thực là Võ hội nguyên, những người khác xếp hạng kém hắn một bậc, không phải ở trước mặt bao nhiêu người, cũng khó tránh khỏi cảm giác không được tự nhiên.
Có thân phận tại đó, cộng thêm Võ Thực thân thể cường tráng, tinh thần dồi dào, khí thế cũng mười phần, chỉ cần hơi điều chỉnh một phen liền có thể giữ được vẻ tự nhiên, trấn định.
"Đây chính là Võ Thực?"
"Đương kim hội nguyên, Võ Thực dáng dấp quả nhiên tuấn tú lịch sự a!"
"Hôm nay mới được gặp Võ Thực!"
"Nhìn tướng mạo, hoàn toàn có tướng mạo của hội nguyên a!"
Đám người nghị luận ồn ào.
Võ Thực nghe mà buồn cười, hội nguyên còn có thể thông qua tướng mạo mà nhìn ra sao? Vậy số tiến sĩ tuấn tú lịch sự của triều đình nhiều vô số kể.
Những lời này nghe qua là được.
Bất quá Võ Thực nhận được không ít giá trị cảm xúc.
Phạm Ngạn giới thiệu Võ Thực, Võ Thực cũng chắp tay khách sáo một phen, tất cả mọi người vây đến chúc mừng, tỏ vẻ bản thân rất vinh hạnh.
Võ Thực:
"Hoàng ân cuồn cuộn mênh mông, ta có thể trúng hội nguyên, đó là nhờ đương kim quan gia cất nhắc, may mắn mà thôi..."
Lời nói ra rất khiêm tốn.
Tống Huy Tông ở nơi hẻo lánh nghe nói như thế, cũng gật đầu.
Thái Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy Võ Thực, quan sát tỉ mỉ, nói thật, từ bề ngoài mà xét, đúng là xứng với tài năng của hội nguyên.
Nhưng có hay không thật sự có tài năng đứng đầu, làm được tiến sĩ hay không, lát nữa phải xem thơ từ văn chương của hắn.
Sau một phen khách sáo, Phạm Ngạn liền để cho những người đã chuẩn bị từ trước lên sân khấu biểu diễn.
Trên đài có mấy tên nữ tử đang múa, xung quanh, đám người lẫn nhau giao lưu.
Võ Thực cũng nhìn thấy Triệu công tử ở phía xa.
Tống Huy Tông cũng nhìn qua.
Võ Thực cười đi đến, chắp tay:
"Gặp qua Triệu huynh!"
"Võ huynh!"
Tống Huy Tông chắp tay, bên cạnh Đồng Quán cũng làm như thế.
Tống Huy Tông:
"Nghe nói lần này có người thi đậu hội nguyên, tên là Võ Thực, không ngờ tới đó lại là Võ huynh, Võ huynh quả nhiên là người tài giỏi a! Thế mà lại được đương kim quan gia khâm điểm!"
Biểu lộ của Tống Huy Tông rất thú vị.
Đồng Quán nghe cũng thấy hay, Võ Thực chính là người được Tống Huy Tông khâm điểm trước mắt.
Tống Huy Tông bởi vì là lén ra ngoài, lại thêm Võ Thực không biết, cho nên mới có cuộc nói chuyện như vậy.
Võ Thực cười nói:
"Nhận được quan gia hậu ái! Nếu không phải vậy ta làm sao có thể trúng hội nguyên!"
Tống Huy Tông:
"Võ huynh không cần khiêm tốn, tài năng của ngươi ở trên đám người, nào, uống rượu!"
Tống Huy Tông mời rượu Võ Thực, Võ Thực cũng cầm một chén rượu lên uống, hương vị rất thuần, là rượu ngon.
"Đúng rồi, ta thấy Võ huynh lần trước đề từ, nhìn chữ viết, dường như ngươi đối với thư pháp cũng rất có nghiên cứu, chúng ta có thể giao lưu một chút."
Tống Huy Tông nói.
"Được!"
Hai người liền cùng nhau trao đổi về thư pháp, từ những thư pháp đại gia trước kia, đến thư pháp hiện tại, cuộc nói chuyện diễn ra rất vui vẻ.
Đồng Quán toàn bộ quá trình đi cùng, thỉnh thoảng nói một đôi lời.
Có chút kinh ngạc.
Võ Thực không biết rõ người trước mặt là Tống Huy Tông, vậy mà lại cùng Tống Huy Tông hợp ý đến thế, hắn chưa từng thấy Tống Huy Tông cùng người khác giao lưu sâu sắc đến như vậy.
Có đôi khi, một vài lời của Võ Thực, còn có thể khơi gợi sự đồng cảm từ Tống Huy Tông, khiến ngài ấy có cảm giác như được khai sáng, thậm chí kích động uống cạn một hơi.
Tống Huy Tông đối với Võ Thực có loại cảm giác gặp nhau hận muộn.
Mà Võ Thực nhìn Tống Huy Tông, cũng thấy dáng vẻ đường hoàng.
Trong lúc đó, Vương Thao và Lý Thụ cũng tới nói chuyện.
Hiện tại Vương Thao đã khiêm tốn đi nhiều, lần trước tại buổi tụ hội làm mất mặt, lần này cũng không nói gì nhiều.
Mà đúng lúc đám người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên từ đám người vang lên một tràng hô.
"Thơ hay, Thái Tiêu không hổ là công tử của Thái đại nhân, chữ đẹp, thơ hay a! Bội phục!"
Âm thanh vang lên, đám người hướng bên kia nhìn lại, bởi vì âm thanh rất lớn, Tống Huy Tông nhíu mày.
Những người này làm ồn, quấy rầy cuộc trò chuyện giữa Tống Huy Tông và Võ Thực.
Nguyên lai Thái Tiêu đang ở hiện trường vẽ tranh, đồng thời viết lên một bài thơ.
Khiến cho không ít người thán phục.
Thái Tiêu làm vậy, một là để khoe khoang tài hoa, hai là muốn so tài với Võ Thực.
Đầu tiên, bản thân vẽ tranh đề thơ, sau đó hướng mũi nhọn về phía Võ Thực, người đứng thứ nhất.
Hắn ngược lại muốn xem Võ Thực có tài năng của hội nguyên hay không, nếu như có thể khiến hắn bội phục, bản thân sẽ nghe theo lời cha dặn, phải nịnh bợ người này.
Nếu như không có, vậy cái danh hội nguyên này chỉ là trò cười.
Võ Thực và Tống Huy Tông cũng nhìn thấy bức họa của Thái Tiêu.
Đầu tiên không nói đến tranh, bài thơ ở phía trên, Võ Thực và Tống Huy Tông sau khi xem, đều sững sờ.
Võ Thực là người hiện đại, hơn nữa trong đầu chứa cả một kho tàng thơ, bài thơ nào mà chưa từng thấy qua, bài thơ này vừa xem liền biết, giống như Vương Thao trước đây, là mượn của người khác.
Đương nhiên, ở hiện trường có thể nhìn ra rất ít người, Tống Huy Tông là một trong số đó.
Bởi vì ngài ấy đã từng nhìn thấy bài thơ này, chính là bài thơ mà Thái Kinh đã từng dâng lên, ngoài ra, cũng chỉ có con trai của Thái Kinh biết.
Người ngoài không biết.
Chính bởi vì như thế, Tống Huy Tông mới nhận ra.
Nghe nói người này là con trai của Thái Kinh, Tống Huy Tông nhướng mày, người này lại đem thơ của cha ra khoe khoang ở đây, không phải là làm trò cười sao?
Võ Thực cũng không ngờ tới, chuyện của Vương Thao trước đó lại tái diễn vào hôm nay.
Chỉ là hôm nay người đó lại là con trai của Thái Kinh, Thái Tiêu.
Ở đây có người quen biết, cũng đã sớm biết rõ thân phận, Võ Thực tự nhiên cũng biết.
Võ Thực quan sát một phen.
Một bức tranh sơn thủy, bên cạnh đề:
"Ba tháng xuân vui tấu ba tháng xuân khúc, vạn tuế âm thanh liền vạn tuế sơn. Muốn biết quân thần cùng vui lòng, thiên uy gang tấc không làm trái nhan."
Tạm dịch: Khúc nhạc vui ba tháng xuân hòa cùng khúc ca ba tháng xuân, âm thanh vạn tuế nối liền với núi vạn tuế. Muốn biết lòng vua tôi hòa hợp, uy trời trong gang tấc không làm trái long nhan.
Đây là một bài thơ nịnh bợ quan gia của Thái Kinh.
Võ Thực nhận ra, nhưng không nói gì.
Hắn không cần thiết phải vạch trần người khác.
Tống Huy Tông cũng có chút không vui.
Đem thơ của cha ngươi ra đây khoe khoang, Tống Huy Tông tự nhiên không vui. Nói theo cách hiện đại, Tống Huy Tông là người làm nghệ thuật, thích những người có thực tài.
Vương Thao trước đó cũng là bởi vì phạm phải chuyện này, cho nên bị Tống Huy Tông trực tiếp gạch bỏ thứ hạng.
Hiện tại lại giở lại trò cũ?
Lúc đầu mọi người vui vẻ một chút là xong.
Nhưng Thái Tiêu lúc này lại cùng mọi người nói chuyện, đột nhiên nhìn về phía Võ Thực ở xa xa mà nói:
"Mọi người quá khen, tài văn của ta cũng bình thường, ta chỉ là một trong hơn một trăm tiến sĩ lần này, ... Nói đến, ngược lại nghe nói đương kim Võ Thực là hội nguyên, có thể được quan gia để mắt đến, mọi người không bằng để cho hắn làm một bài thơ, cho mọi người thưởng thức thì thế nào?"
Thái Tiêu cười nói:
"Võ Thực là quan gia khâm điểm, đứng trên đông đảo tiến sĩ, thơ văn của hắn nhất định là vượt qua tất cả mọi người."
Lời vừa nói ra, đám người mặc dù biết rõ lời này của Thái Tiêu có chút bất lịch sự, nhưng cũng là kéo thêm cho Võ Thực một mối thù.
Đúng a!
Võ Thực là người đứng đầu, những tiến sĩ này đều xếp sau hắn, vậy hãy xem thử rốt cuộc người này có bản lĩnh gì mà có thể đứng nhất!
Chiêu này của Thái Tiêu khiến Võ Thực có chút cạn lời.
Hắn đến đây chẳng qua chỉ để uống một chén rượu, nếu luận về thơ từ, hắn cũng không phải không thể trổ tài, dù sao cũng biết rất nhiều.
Vấn đề là, ngươi lại ép buộc như vậy, rõ ràng là đang khiêu khích.
Võ Thực cảm thấy người này có chút thiếu suy nghĩ.
Dù gì thì hắn và Thái Tiêu dường như cũng chẳng có thù oán gì!
Quả nhiên, con trai của gian thần Thái Kinh này, vẫn còn có chút giống cha hắn.
Nhìn không giống người tốt lành gì.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Võ Thực, chờ đợi hắn đáp lời, Võ Thực không nể mặt:
"Nếu như ta không nhìn lầm, bài thơ này của ngươi là chép lại?"
Lời này vừa ra, toàn trường một mảnh xôn xao.
Bầu không khí có chút không đúng.
Nói người ta chép lại, là chuyện mất mặt nhất.
Thái Tiêu trong lòng hốt hoảng, sau đó trấn tĩnh lại, thơ của cha hắn ngoại trừ quan gia, người ngoài căn bản không biết.
Thái Tiêu nói:
"Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung, ta là con của Thái Kinh, ngươi nói ta chép thơ của người khác, Võ Thực, ngươi nói cho rõ ràng!"
"Mọi người ở đây, có ai đã từng nghe qua bài thơ này chưa?"
Thái Tiêu bổ sung một câu, nhìn về phía đám người.
Đám người nhao nhao lắc đầu, đầu tiên bọn hắn biết rõ người này là Thái Tiêu, cha là Thái Kinh, cũng không dám nói, tiếp theo là hoàn toàn chưa từng thấy qua.
Võ Thực nhìn người này gân cổ lên cãi, cười nói:
"Thơ của ngươi, mọi người tự nhiên chưa từng thấy qua, bởi vì ngươi chép chính là thơ của cha ngươi, Thái Kinh!"
"Lấy thơ của cha ngươi ra, còn có mặt mũi?"
Nghe vậy, sắc mặt Thái Tiêu lập tức khó coi.
Hắn làm sao biết được đó là của cha hắn... Người này nhất định là đoán mò!
Thái Tiêu lắp bắp nói:
"Cái gì mà cha ta, Võ Thực ngươi đừng có ngậm máu phun người."
Võ Thực:
"Cho dù ta là ngậm máu phun người, ngươi có thể làm gì được ta?"
Đối với loại người như Thái Tiêu, Võ Thực không sợ gì cả. Cho dù phía trên hắn có một người cha.
Không nói hắn bây giờ là đương kim hội nguyên, được hoàng ân che chở, chỉ riêng thực lực võ công của hắn, người bình thường thật sự không làm gì được hắn.
Bởi vì hắn còn có mấy trăm điểm thuộc tính, nếu hắn muốn, có thể tùy thời tăng thêm vào sức mạnh.
Thái Tiêu trước thái độ cường ngạnh của Võ Thực, có chút không thích ứng được, hắn là con nhà quyền quý, người dám nói chuyện với hắn như thế thật sự không có mấy ai.
Võ Thực cũng nhận ra người này là hạng người lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên sẽ không nể mặt hắn.
Sắc mặt Thái Tiêu khó coi, hắn thật sự không thể làm gì được Võ Thực.
Chẳng lẽ xông lên đánh hắn sao?
Võ Thực là hội nguyên được quan gia khâm điểm, hắn thật sự không có gan đó.
Cho dù cha hắn, Thái Kinh, ở đây, cũng chưa chắc có gan này!
Đánh Võ hội nguyên, chính là vả vào mặt quan gia, hắn dám sao?
Thái Tiêu mặt đỏ bừng, đang suy nghĩ làm sao nói tiếp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận