Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 78: Đây là ý trời à

Hắn đi vào đại điện.
Tống Huy Tông đang phê duyệt tấu chương, nhìn thấy Tằng Bố tiến đến, cười nói:
"Tằng Bố, ngươi tới vừa vặn. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"
"Quan gia mời nói!"
Tằng Bố hành lễ, lặng chờ một bên.
Triệu Cát:
"Võ Thực, ngươi có biết rõ không?"
"Võ Thực?"
Tằng Bố chấn động trong lòng, không phải là tự mình cố ý muốn đề bạt Võ Thực, bị quan gia phát hiện rồi chứ?
Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam, nếu như Tằng Bố cố ý đề bạt người phía dưới, mượn danh nghĩa khoa khảo để làm việc thiên tư, đề bạt người một nhà, vậy thì cái chức giám khảo này của mình xem như không hợp cách.
Mặc dù Võ Thực là dựa vào thực học, cũng không thể hoàn toàn coi như hắn đang đề bạt.
Nhưng dù sao hai người bọn họ có giao lưu.
Tằng Bố có chút nóng nảy, mặc dù thế lực của hắn trong triều đang như mặt trời ban trưa, nhưng nếu bị bắt được nhược điểm, cũng khó tránh khỏi rắc rối.
"Nhận biết!"
Tằng Bố cũng không phủ nhận, người này là hắn đích thân chọn lựa, tự nhiên là biết rõ.
Giờ phút này, Tằng Bố có chút thấp thỏm, dò xét biểu lộ của Triệu Cát.
Triệu Cát cười nói:
"Trẫm rất thưởng thức Võ Thực này, lần này phái ngươi đi chủ khảo ngược lại là đúng, người này được định là Giải Nguyên công, ngươi cũng xác thực tuệ nhãn biết châu!"
Trong lòng Tằng Bố đầu tiên là chấn động, sau đó có chút không thể nào hiểu được, quan gia không hề nhận ra Võ Thực, làm sao biết rõ hắn đích thân chọn lựa là một nhân tài, mà không phải hắn cố ý đề bạt?
Tằng Bố chuẩn bị nói gì đó, Triệu Cát ném qua một trang giấy, phía trên chính là thơ từ của Võ Thực.
Tằng Bố xem xong mới biết rõ, thì ra quan gia đã xem qua thơ của Võ Thực, bất quá, làm sao người lại xem qua được, hẳn là...
Nghĩ tới đây, Tằng Bố còn không rõ sao được, quan gia rõ ràng là đã tới Phiền lâu, gặp qua Võ Thực kia.
Nếu không thì những bài thơ từ này làm sao có thể đến được tay Hoàng Đế.
Tằng Bố cũng không nói nhiều, ngược lại có chút vui mừng, không ngờ Võ Thực kia đi tới nơi như vậy mà có thể được quan gia thưởng thức.
Tiểu tử này, tốt số thật!
Đây đúng là tin tức tốt.
Tằng Bố vui mừng trong lòng:
"Quan gia, thần chính là quan chủ khảo lần này, vì triều đình chọn lựa nhân tài là chức trách của thần. Thần xem văn chương của hắn, liền biết Võ Thực rất có tài năng, cho nên đã định hắn là Giải Nguyên công!"
"Chuyện này ngươi làm không tệ, rất tốt!"
Triệu Cát tán dương Tằng Bố, Tằng Bố càng thêm vui sướng trong lòng.
Thầm nghĩ Võ Thực kia lại có được vận may như vậy, ai, đây là thiên ý, ý trời à!
Triệu Cát:
"Đúng rồi, bài thi của Võ Thực kia, ngươi còn nhớ đến? Đọc cho trẫm nghe một chút!"
Tằng Bố gật đầu:
"Văn chương của Võ Thực ta đã xem mấy lần, cho nên ấn tượng khắc sâu, trong đó có một đoạn, thần cảm thấy rất hay, thần xin đọc cho quan gia nghe..."
Tằng Bố đem bài "thiếu niên nước" đọc thuộc lòng ngay lập tức, trí nhớ của Tằng Bố rất tốt, huống chi hắn đã xem qua mấy lần, không sót một chữ đọc ra, có thể nói là thao thao bất tuyệt...
Triệu Cát đang ngồi trên ghế nghe xong, lập tức đứng lên, càng nghe càng chấn kinh:
"thiếu niên mạnh thì nước mạnh!... Tốt tốt tốt, văn chương này hay tuyệt, không hổ là do Võ huynh viết..."
Võ huynh?... Nghe nói như thế, ánh mắt Tằng Bố ngưng tụ, ngón tay run rẩy, mừng như điên trong lòng, được lắm, tên này lại cùng quan gia xưng huynh gọi đệ?
Triệu Cát cũng có chút kích động trong lòng, hắn đã phát hiện ra một nhân tài!
Một người có ý chí lớn, lại có tài, hắn đã tận mắt chứng kiến tài thơ của Võ Thực, nhất là sau khi nghe được văn chương này, càng thêm hài lòng.
Giao lưu một phen, Tằng Bố rời đi với tâm trạng kích động.
Đối với chuyện Võ Thực đến Phiền lâu, hắn cũng không hề có bất kỳ suy nghĩ gì, xem ra người này tự có số may, cho dù không phải hắn đề bạt, chỉ sợ cũng một đường thẳng tiến. Nói ra thật sự là trùng hợp! Hắn lại có thể gặp được quan gia, còn được quan gia thưởng thức?
Xem ra triều đình sắp có thêm một vị cao quan.
Tống Huy Tông trong thư phòng vẫn còn nhắc tới văn chương kia, sau khi Tằng Bố rời đi, một thiếu nữ trẻ tuổi đi đến, nàng mặc y phục hoa lệ, khuôn mặt trái xoan đáng yêu, ngũ quan cũng có chút tú lệ, mang theo chút ngây thơ.
thiếu nữ cười nói:
"Phụ hoàng, người đang xem gì vậy."
"Ồ? Phúc Kim à, đến, ngươi xem thử bài thơ này thế nào!"
Người đến là Triệu Phúc Kim, con gái thứ tư của Tống Huy Tông.
Triệu Phúc Kim này cũng là nhân vật nổi danh trong lịch sử. Nhưng cũng là một nữ tử có số phận bi kịch.
Triệu Phúc Kim sau khi trải qua sự biến Tĩnh Khang, đã bị bắt đến Kim quốc.
Theo ghi chép, Triệu Phúc Kim đã chết do bị đám người xâm phạm, cuối cùng dẫn đến cốc đạo vỡ tan.
Bởi vậy có thể thấy được, Triệu Phúc Kim khi còn sống đã chịu đựng bao nhiêu khuất nhục cùng tra tấn. Đường đường là một công chúa của một nước, cuối cùng lại kết thúc cuộc đời mình theo cách như vậy, khiến người ta thổn thức không thôi.
Triệu Phúc Kim là con gái xinh đẹp nhất của Tống Huy Tông, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ của Tống triều.
Dung mạo của nàng thực sự rất xinh đẹp, Tống Huy Tông cảm thấy xưng hiệu công chúa không xứng với nàng, bèn đổi xưng hô công chúa thành Đế Cơ, cho nên Triệu Phúc Kim được gọi là Mậu Đức Đế Cơ, hay còn gọi là Phú Khang công chúa.
Đương nhiên, hiện tại tất cả vẫn chưa phát sinh.
Nàng cũng chưa gả cho Thái Diêu, con trai thứ năm của Thái Kinh.
Sỉ nhục Tĩnh Khang, cũng còn chưa tới.
Triệu Phúc Kim xem qua thơ từ xong, hơi kinh ngạc:
"Phụ hoàng, thơ từ này rất hay a!"
"Ừm, trẫm cũng thấy vậy, đây là do Giải Nguyên công Võ Thực của huyện Thanh Hà làm."
Triệu Cát gật đầu.
"Võ Thực?"
Triệu Phúc Kim xem kỹ thơ từ, từng bài thơ trong này đều vô cùng có ý cảnh.
"Phụ hoàng, thơ từ này thực sự rất hay, ta muốn sao chép một bản."
"Cầm đi đi!"
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Võ Thực và Triệu Tam dạo phố, nhưng cũng không thể đi hết toàn bộ Biện Kinh.
Quá lớn.
Mấy ngày nay, Võ Thực lại tiến hành thêm điểm một lần.
Tốn 12 điểm thêm vào thể chất, thể chất 78 cộng 12, thể chất tăng lên tới 90.
Vũ lực giá trị từ 835 tăng lên tới 847 cân!
Lực lượng của Võ Thực bây giờ có thể tiện tay đánh chết một con trâu.
Thể phách của hắn kinh người, không phải người thường có thể so sánh, đáng tiếc trước mắt không có đất dụng võ!
Vẫn nên chuẩn bị cho khoa khảo thôi!
Võ Thực nghĩ ngợi, hiện tại các thuộc tính khác hắn cũng không vội, hắn còn thừa lại 260 thuộc tính để dành.
Vốn dĩ hắn chỉ có 210 điểm, nhưng gần đây cửa hàng của hắn kinh doanh bình thường, mỗi ngày sẽ sinh ra một chút thuộc tính, cho nên mới có nhiều như vậy...
Rất nhanh, khoa khảo đã đến giờ.
Võ Thực chờ ngày này đã lâu.
Ngày này hắn dậy rất sớm, đến thi tỉnh dự thi.
Đề mục khảo thí mặc dù không ngừng biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn xoay quanh sách, luận, thơ từ, kinh văn các loại, đến được thi đình thường là thử sách.
Quan chủ khảo lần này, vẫn là Tằng Bố.
Võ Thực cùng đông đảo thí sinh xếp hàng, hắn còn có thể nhìn thấy Vương Thao và Lý Thụ.
Trước đó Vương Thao và Lý Thụ đều xếp dưới Võ Thực, cho nên lần này bọn hắn cũng hi vọng có thành tích tốt.
Lý Thụ lần trước đứng hạng ba, hắn hi vọng lần này có thể thi đậu Tiến sĩ, còn Vương Thao, ngược lại tâm hắn rất lớn, muốn cướp đoạt Trạng Nguyên, hoặc là Bảng Nhãn cùng Thám Hoa, cũng phải đạt được một thứ hạng mới được.
Mà khoa khảo chia làm Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, tiến sĩ, cử nhân, tú tài.
Tống triều không có tú tài, cho nên bắt đầu từ cử nhân, muốn có được Trạng Nguyên, nhất định phải đoạt được vị trí thứ nhất trong toàn bộ các văn nhân, thí sinh của Đại Tống triều.
Cạnh tranh kịch liệt, vô cùng tàn khốc.
Rất nhiều người đọc sách nhiều năm, chính là vì muốn có công danh, Trạng Nguyên thì rất nhiều người không dám mơ tưởng.
Mọi người ở đây rất khẩn trương, cửa ải này quan trọng hơn.
Là chỉ có thể làm một cử nhân, hay là có thể thi đậu tiến sĩ, tầng lớp cao hơn, đều dựa vào lần này.
Rất nhanh, khảo đề được đưa xuống.
Võ Thực nhìn về phía khảo đề.
Khảo đề này là nội dung trong đại học, đại học chi đạo ở chỗ rõ ràng đức, tại thân dân, tại dừng ở chí thiện!
Đề mục này kỳ thật rất đơn giản, phàm là người đọc sách đều biết rõ chuyện gì xảy ra, chỉ là càng là loại đề mục đơn giản dễ dàng, muốn viết ra ý mới lại càng khó.
Một người tốt hay xấu, Minh Đức bản tính sẽ không phát sinh bất kỳ biến hóa nào, rõ ràng đức chính là từ đầu tới cuối duy trì cảnh giác, để bản thân ở trạng thái nhận biết thanh tỉnh, giữ cho bản tính ban đầu thanh tịnh.
Vương Dương Minh cho rằng như vậy: Rõ ràng đức, lập hắn thiên địa vạn vật làm một thể.
Thân dân là để quân tử giống cha mẹ đối đãi con cái, đối đãi người khác, làm được chân tình thực lòng.
Chí thiện chính là vĩnh viễn không thể từ bỏ chí thiện. Là từ khi sinh ra chúng ta đã có được thiện, thông qua tu dưỡng mà tận sức để đạt đến không một chút tư lợi cá nhân.
Khảo đề này, muốn viết ra được điều khiến người ta phải chói sáng, ngược lại là có chút khó khăn.
Trong cái ổn định, viết ra được tư tưởng liên quan tới biến đổi, nếu viết không đúng, lập tức liền biến thành cạm bẫy, chỉ có chiến thắng được kỳ lạ, mới có thể vượt qua đám người.
Võ Thực nghĩ ngợi, liền bắt đầu cầm bút.
Làm thế nào để thân dân, cần phải viết văn chương từ việc quản lý thiên hạ thế nào, không dùng cái gì để thân dân?
Liền cần phải viết ra được sự biến đổi, thi thiên hạ, nhưng không thể là loại cứng nhắc kéo dài.
Quản lý thiên hạ, làm quân vương chính là hi vọng độc quyền, làm thần tử thì hi vọng quyền lực trong tay.
Mà người Tống lại tương đối phản đối quân vương chuyên quyền, để Tằng Bố xem văn chương, tự nhiên là phải viết Tể tướng là do người đọc sách trong thiên hạ khoa cử mà ra, đại biểu cho công đạo, quân vương tuy rằng vô thượng tôn quý, nhưng không thể kiêm luôn quyền của Tể tướng.
Người Tống cho rằng, quân vương nên vô vi, trao quyền cho Tể tướng, lấy việc giám sát làm gốc, chính là uỷ quyền cho Tể tướng, cùng quản lý thiên hạ. Không thể độc lập chuyên quyền!
Nhưng đối với Tống Huy Tông mà nói, ngươi viết văn chương như vậy, sau khi xem hắn khẳng định không thích.
Tên này yêu thích thể diện, thân là quân vương tự nhiên dốc hết sức độc đoán, Tống Huy Tông không vui, tuy không giết ngươi, nhưng tiến sĩ e là không lấy được.
Cho nên, làm thế nào để viết mà Tằng Bố cảm thấy tốt, lại không khiến cho Hoàng Đế mẫn cảm.
Phải xem bản lĩnh, không thể viết quá thẳng thắn.
Đối với Tằng Bố, Võ Thực vẫn dùng ý biến đổi để đả động, gây nên cộng minh, giống như lập ý lần trước, nhưng không thể giữ nguyên một lối mòn.
Đối với Tống Huy Tông, Võ Thực tự nhiên là phải dùng Sấu kim thể để lay động hắn.
Thực ra, đối với việc giành được vị trí thứ nhất Trạng Nguyên, Võ Thực không dám chắc mình có thể đạt được, nhưng làm thế nào để làm bài thi, vẫn phải suy nghĩ kỹ càng.
Hiện tại, Võ Thực đã nắm vững Sấu kim thể rất tốt, Tống Huy Tông yêu thích kiểu chữ này, tuyệt đối có thể khiến hắn cảm thấy mới mẻ.
Tên này là hôn quân, nhưng có nghệ thuật cao, yêu thích tài tử có nghệ thuật.
Tranh chữ và thư pháp của hắn là bậc nhất.
Võ Thực hạ bút viết rất nhiều, rất nhanh bài thi kín chữ, chi chít, bất quá thời gian còn rất dài, Võ Thực đọc đi đọc lại, tiến hành duyệt lại để đạt tới hiệu quả hoàn mỹ nhất.
thiên hạ có được thái bình, có căn nguyên có phương pháp, mong muốn đạt được cách thống trị hợp thời thế mà thôi.
Trị thế không chỉ có một con đường, liền không cần phải noi theo người xưa, sự việc khác thì chuẩn bị thay đổi, cùng thì thay đổi, thay đổi thì thông suốt, thông suốt thì mới lâu dài...
Quản lý thiên hạ có phương pháp, có kế thừa có biến đổi, nhưng cũng vì để phù hợp với yêu cầu của thời đại, đạt tới mục đích quản lý. Quản lý quốc gia không nên câu nệ vào một loại phương pháp, mà cần phải phân tích cụ thể từng vấn đề. Sự tình không giống nhau, cử động ban đầu cũng phải thay đổi theo.
Đến cuối cùng cần phải phát sinh sự thay đổi, thay đổi sẽ thông suốt, thông suốt rồi mới có thể lâu dài. Bất kỳ sự vật nào cũng có quá trình từ phát triển đến suy thoái, chỉ có tìm kiếm sự thay đổi mới có thể tiếp tục phát triển.
Phía dưới nội dung còn rất nhiều, Võ Thực kiểm tra rất cẩn thận...
Bởi vì trường thi yêu cầu thống nhất về thư pháp, vừa vặn để Võ Thực thể hiện, nhưng không hoàn toàn giống với Tống Huy Tông.
Như vậy mới có thể đạt được hiệu quả tốt.
Kiểu chữ coi như hợp ý, nội dung văn chương trong đó, Võ Thực cũng không hoàn toàn là biến đổi, có một chút trung hoà chi dụng.
Thuận theo biến pháp là có thể, nhưng không thể viết quá mức, nếu không Tống Huy Tông xem chưa chắc đã thoải mái.
Bất quá Tống Huy Tông rất yêu thích thư pháp, hắn mà nhìn thấy Sấu kim thể này, không biết rõ sẽ có biểu tình gì.
Chắc chắn là chói sáng.
Chỉ cần cuối cùng thi đình không có vấn đề gì, ba vị trí đầu coi như ổn thỏa.
Cho dù không có ba vị trí đầu, dù sao cũng là một tiến sĩ.
Nhưng vẫn phải qua được cửa ải của Tằng Bố, nếu không ngươi sẽ không gặp được quan gia.
Bất quá, hắn và Tằng Bố đã có chút giao lưu, vấn đề không lớn.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Võ Thực xác định nội dung bài thi, đọc lại mấy lần, cảm thấy không có vấn đề gì.
Mới thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi kỳ thi kết thúc, Võ Thực rời khỏi trường thi.
Hiện tại chỉ cần về nhà đợi tin tức là đủ.
Mà Võ Thực trở thành tiến sĩ có thể nói là nằm trong tầm tay!
Bài thi đã được nộp lên, sau khi các giám khảo đọc xong, Tằng Bố sẽ xem xét.
Tằng Bố lần này có chút chờ mong.
Mặc dù quan gia và Võ Thực đã có chút tiếp xúc, nhưng ngươi viết ra được những thứ hay ho thì mới dễ đề bạt, cho nên nội dung bài thi của Võ Thực vẫn rất quan trọng.
Không biết rõ với tài năng của vị Giải Nguyên công này, tại thi hội có thể viết ra được văn chương tinh diệu gì? Liệu có thể tại thi đình giành được Trạng Nguyên hay không đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận