Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 259: Thích khách muốn giết Võ Thực! Bốn canh!

**Chương 259: Thích khách muốn g·iết Võ Thực! Canh bốn!**
Tằng Bố có động thái này là muốn lôi kéo Trấn Quốc Công.
Trấn Quốc Công đã có gia thất, hắn là không thể có ý định gì. Chỉ là đệ đệ của Võ Thực là Võ Tòng lại chưa thành thân, ngược lại là có thể tác hợp một chút.
Tằng Bố nhớ tới gia tộc hắn có một người cháu gái vẫn chưa gả.
Nếu là có thể cùng Võ Tòng kết hợp, không thể tốt hơn.
Võ Thực nghe nói việc này xong, cũng là mừng thầm trong lòng.
Mai mối cho Võ Tòng, tìm một nàng dâu?
Làm ca ca Võ Thực khẳng định là ủng hộ.
Đây là chuyện tốt.
Vốn dĩ đệ đệ này của mình đã sớm nên tính chuyện hôn nhân, thế nhưng Võ Tòng vẫn không nguyện ý, cũng chưa gặp được người nào thích hợp. Cho nên tạm thời gác lại.
Hiện tại Võ Thực thân là Trấn Quốc Công, là đệ đệ thu xếp một mối hôn sự, khẳng định là không có vấn đề gì.
Võ Thực cười nói: "Tằng đại nhân, nói đến đệ đệ ta vẫn luôn chưa thành thân, cũng là nên thành thân rồi, Tằng đại nhân là muốn giới thiệu khuê nữ nhà ai cho đệ đệ ta?"
Việc hôn nhân của đệ đệ, Võ Thực khẳng định phải hiểu rõ một chút gia thế, bối cảnh của đối phương.
Còn phải xem tướng mạo của đối phương, nếu là một người quái dị, không nói hắn Võ Thực không nguyện ý, Võ Tòng khẳng định cũng là không muốn.
Đương nhiên, mai mối cho đệ đệ của Trấn Quốc Công, đoán chừng sẽ không có chuyện này.
Trấn Quốc Công quyền cao chức trọng, nếu là nói tới một nữ nhân xấu xí, vậy không phải nói thân, mà là vả mặt.
Tằng Bố tự nhiên không làm được chuyện này.
Tằng Bố nghe vậy, cười: "Ta có một cháu gái năm nay mười bảy tuổi, đã đến tuổi xuất giá, nếu là Võ Tòng đồng ý, ngược lại là có thể bàn bạc.
Trấn Quốc Công yên tâm, cháu gái ta ngày thường đều ở trong thư phòng, là nhân phẩm đức hạnh không có vấn đề, mà lại phụ thân của nàng cũng là quan viên tứ phẩm trong triều đình. Gia phong cũng không tệ, có thể tác hợp."
"Ừm!" Võ Thực gật đầu.
Nguyên lai là cháu gái của Tằng Bố. Quan hệ này coi như có thể.
Kỳ thật nói đến, nếu như Tằng Bố không thay đổi thái độ đối với Tống Huy Tông, Võ Thực là không quá yên tâm.
Bởi vì dựa theo lịch sử, Tằng Bố là sẽ bị hạ bệ, nếu hắn bị hạ bệ thì người thân thích trong nhà hắn tuyệt đối sẽ bị Thái Kinh và đám người kia hạ bệ theo.
Mai mối cho người của gia tộc Tằng Bố, đó chính là tìm phiền toái cho Võ Tòng.
Hiện tại Tằng Bố nghe theo Võ Thực nên có đổi mới, trên triều đình vẫn là rất ổn định, chỉ cần không phạm sai lầm lớn gì, cơ bản là không có vấn đề.
Thêm nữa hiện tại có Võ Thực giúp đỡ.
Cho nên hôn sự này có thể cân nhắc, nhưng cũng phải xem đệ đệ có đồng ý hay không.
Đệ đệ này của mình, trước kia Võ Thực không phải không mai mối cho hắn, chỉ là Võ Tòng vẫn không nguyện ý.
Không rõ có phải hay không không có ý nghĩ này, hay là không có gặp người thích hợp.
Nhưng làm nam nhân, làm sao có thể không có ý nghĩ gì đây.
Giờ phút này, Võ Thực đem sự tình Tằng Bố làm mai lập tức nói cho Võ Tòng.
Võ Tòng vẻ mặt mộng bức?
Mai mối?
Võ Tòng mặc dù là một đại hán, nghe nói như thế cũng có chút đỏ mặt.
Võ Tòng đối với phương diện này kỳ thật vẫn là rất đơn thuần.
Trước kia là chưa gặp được người vừa ý, mà giờ hắn cũng đã lớn tuổi.
Hơn nữa nếu là cháu gái của Tằng tướng, bối cảnh tự nhiên không cần nói nhiều, cực kì dọa người.
Võ Tòng ấp úng, Võ Thực xem bộ dạng này của Võ Tòng, chính là đưa ra quyết định: "Đệ đệ ngươi lập tức sẽ xuất chinh, không bằng ngươi thành thân xong rồi ra ngoài!"
Võ Tòng nói: "Vấn đề thành thân còn chưa định ra, lời này có chút sớm?. . ."
"Ca ca, ta cảm thấy lần này ta công thành trở về rồi bàn bạc chuyện này sẽ thỏa đáng hơn, vạn nhất ta c·hết ở trên chiến trường, con gái nhà người ta vừa gả cho ta chẳng phải là phải thủ tiết?"
Nghe nói như thế, Võ Thực căng thẳng trong lòng, chiến trường là có phong hiểm.
Mặc dù bằng vào lòng tin của Võ Thực đối với đám nhân mã của Tống Giang, còn có lòng tin với Võ Tòng, loại tỉ lệ này rất nhỏ.
Nhưng Võ Tòng, vẫn là làm cho Võ Thực á khẩu không trả lời được.
Bởi vì đúng thật là đạo lý này.
Gặp Võ Tòng khăng khăng, Võ Thực bèn gật đầu: "Tốt, đợi ngươi trở về rồi ta sẽ bàn bạc chuyện này."
"Bất quá!" Nhìn thấy bộ dáng này của Võ Tòng, hắn nghĩ tới Võ Tòng cũng đã ngoài hai mươi, bằng vào điều kiện của Võ Tòng, kỳ thật đã sớm có thể nói chuyện hôn nhân, chỉ là Võ Tòng không để ý đến phương diện này.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến trong trí nhớ, lúc còn bé Võ Tòng có lần trèo cây móc tổ chim bị ngã dập mất trứng.
Chính thầm nghĩ đệ đệ này, có khi nào có vấn đề gì không?
Nhưng nhìn Võ Tòng cường tráng như vậy, nói chuyện lực lượng mười phần, cũng không giống như vậy.
Mà Võ Tòng cũng coi như đồng ý, chỉ là cần trở về rồi bàn bạc, nhìn như vậy hẳn là tự mình lo lắng quá độ.
Nghĩ đến đây Võ Thực nhỏ giọng nói với Tằng Bố: "Chờ Võ Tòng trở về chúng ta sẽ nghị bàn, đến lúc đó chúng ta tổ chức một buổi tụ hội, để hai người bọn họ làm quen!"
"Ừm! Cũng tốt!" Tằng Bố gật đầu, cười.
Việc này không gấp được.
Nhưng hắn cần phải đi đến nhà gái để bàn bạc trước.
Lại hàn huyên một phen, Tằng Bố cáo từ.
Võ Thực ra khỏi Hoàng cung, Võ Tòng tên gia hỏa này đã đi dạo phố rồi.
Mà Võ Thực ngồi kiệu quan, vô cùng nhàn nhã.
Theo kiệu quan lay động, Võ Thực thiếu chút nữa là ngủ thiếp đi.
Sau khi kiệu quan của Võ Thực rời đi, đám người vây quanh xôn xao bàn tán.
"Kiệu của Trấn Quốc Công kìa!"
"Hắc hắc, đáng tiếc Trấn Quốc Công vẫn luôn chưa từng lộ diện, muốn nhìn cũng không được! Đáng tiếc!" Bách tính vây quanh nhìn thấy cỗ kiệu tôn quý, uy phong của Trấn Quốc Công trên đường phố được người nâng, nhưng không nhìn thấy người bên trong kiệu.
Trên đường phố xôn xao bàn tán, Võ Thực đều nghe vào tai.
Nói chính là những chuyện liên quan tới việc hắn vì Đại Tống mà làm.
Võ Thực mỗi ngày vào triều hay là trở về, đều có người bàn tán.
Trong kiệu, Võ Thực chỉ muốn nhanh chóng trở về.
Nói đến, vẫn là tự mình ở nhà vẫn thoải mái.
Trong phủ đệ, Võ Thực có thể cùng các phu nhân, tiểu thiếp của hắn ở cùng một chỗ, mỗi ngày nhàn nhã như vậy ngược lại rất vui vẻ.
Trong lòng Võ Thực ở trong kiệu rất yên tĩnh.
Bất quá nghĩ đến Lý Sư Sư trong phủ đệ, hắn lại không bình tĩnh.
Hắn phải nhanh trở về.
Cùng lúc đó.
Võ Thực không biết là.
Cách đó không xa.
Trong một ngõ nhỏ.
Hơn mười tên tử sĩ tụ tập cùng một chỗ, những người này thân thể cường tráng, cao có thấp có, ăn mặc quần áo bình thường, thoạt nhìn như là bách tính Đại Tống, cũng không có cố ý che đậy mặt mũi, ở góc tối không người, bọn hắn sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nam tử dẫn đầu thanh âm lạnh lùng nói: "Hành động lần này, chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại, rõ chưa?"
"Rõ!"
"Lát nữa kiệu của Trấn Quốc Công vừa ra, lập tức xông lên g·iết c·hết người ở bên trong!"
"Nếu là bị bắt, lập tức nuốt đ·ộ·c· ·d·ư·ợ·c trong miệng t·ự s·át! Ngàn vạn lần không thể để cho đối phương bắt được người sống!"
"Rõ!"
Một đám tử sĩ vốn dĩ ôm lòng quyết tử mà tới.
Sắc mặt cùng ánh mắt phi thường kiên định!
Bọn hắn ở Tây Hạ đều là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở Tây Hạ, rất nhiều người từ lúc xuất sinh liền bị ném vào hoàn cảnh máu tanh để trưởng thành.
Mục đích sống của bọn hắn chính là giúp chủ nhân g·iết người.
Từ nhỏ đã bị quán triệt quan niệm phải hiệu trung chủ nhân, mạng của bọn hắn là của chủ nhân, chủ nhân trong lòng bọn họ quan trọng hơn hết thảy.
Hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân, mới là mục đích duy nhất của sinh mệnh bọn hắn.
Hơn nữa bọn hắn đã thực hiện, g·iết rất nhiều người.
Già yếu tàn tật đều không buông tha, có khi là diệt cả một tộc người.
Lòng của bọn hắn, là lạnh lẽo.
Không có tình cảm.
Là cỗ máy g·iết người!
Lần này bọn hắn từ Tây Hạ tới, không sợ hãi, cũng không có tính toán sẽ thất bại, bởi vì bọn hắn chưa từng thất bại qua!
Cho dù thất bại bọn hắn cũng có thể chạy trốn, chỉ cần không để lộ thân phận, có thể làm lại từ đầu!
Hơn nữa, bọn hắn biết rõ Trấn Quốc Công không có hộ vệ, chỉ có mấy người khiêng kiệu, đối với bọn hắn mà nói thì đó chỉ là thùng rỗng kêu to!
Bọn hắn đều là những sát thủ thân thủ tinh thông!
Trước kia phái ra một hai tử sĩ đã là nể mặt đối phương, bình thường đều là một người là đủ.
Hiện tại Tây Hạ phái bọn hắn mười ba tên tử sĩ sát thủ! Nếu lần này thất bại, bọn hắn cũng không cần quay về.
Phải biết, mỗi một tên tử sĩ chẳng những là huấn luyện tâm lý, mà còn là năng lực.
Đều là trải qua quá trình chọn lọc sinh tử, chiến đấu mà thành.
Mỗi một người đều rất mạnh!
Đúng lúc này, bọn hắn đi đến vị trí, nhìn thấy cỗ kiệu xa xa đi tới.
Nam tử trung niên dẫn đầu nhìn thấy cỗ kiệu, khóe miệng nở nụ cười lạnh, ánh mắt cũng là có chút khó tin: "Trấn Quốc Công này là người gan dạ nhất ta từng gặp, ra ngoài không mang theo hộ vệ?
Người như vậy mà có thể trở thành Trấn Quốc Công, lại còn sống đến bây giờ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Nhưng... tử kỳ của hắn đã đến!"
Bọn hắn từng g·iết qua rất nhiều người, phàm là người có địa vị, bình thường đều sẽ có hộ vệ phòng thân.
Mà Trấn Quốc Công lại đắc tội rất nhiều người. Trước không nói Tây Hạ, Liêu quốc, chỉ tính riêng trong triều đình Đại Tống, hắn liền đắc tội không ít.
Tuy nói Trấn Quốc Công kia có chút võ nghệ, nhưng một đám sát thủ huấn luyện nghiêm chỉnh xông lên ám sát, ngươi võ nghệ có cao cường đến đâu, chỉ sơ sẩy một chút liền sẽ c·hết!
Nói đến Trấn Quốc Công này quá tự tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận