Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 59: Đi thi! Canh hai! 【 Cầu cất giữ nha! 】

**Chương 59: Đi thi! Canh hai! 【 Cầu cất giữ nha! 】**
Nhà Tống không có chế độ tú tài, trực tiếp có thể thi cử nhân.
Thi đậu cử nhân liền có công danh, thân phận tuyệt đối làm rạng rỡ tổ tông.
Võ Thực trước đó mua sách đã tranh thủ thời gian sớm báo danh, chỉ chờ khoa khảo.
Võ Thực trong hệ thống hao tốn điểm thuộc tính mua cổ tịch, dã sử, cửu kinh, ngũ kinh các loại sách rồi bắt đầu lĩnh ngộ.
Sau khi mua sắm thư tịch để lĩnh ngộ, căn bản không cần nhìn, lựa chọn học tập, trong đầu sẽ xuất hiện rất nhiều cảm ngộ, tự nhiên sẽ hiểu được toàn bộ thông tin và văn tự.
Việc này so với Võ Thực đọc sách còn hiệu quả hơn nhiều.
Sau khi dung nhập sách mới, đầu Võ Thực có chút đau.
Bởi vì những sách này rất rẻ, mỗi cuốn chỉ tốn năm sáu điểm thuộc tính, Võ Thực tiêu hết toàn bộ điểm thuộc tính để mua sách, đầu có cảm giác muốn nổ tung.
Ngoài ra, rất nhiều thư tịch của nhà Tống tỉ như "tam sử", "tam lễ", "tam truyện", "minh kinh", "minh pháp", "Mạnh Tử", "Luận Ngữ",... Võ Thực ở nhà đều đã xem qua, dựa vào ngộ tính cũng đã dung hợp.
Rất nhiều thứ Võ Thực không thầy tự thông, không khỏi cảm thấy kỳ diệu.
Đầu óc hắn đã thành một kho tàng kiến thức cổ kim.
Đây cũng là chỗ tốt sau khi công năng của hệ thống được tăng lên.
Nếu là một thư sinh bình thường thi cử nhân, tỷ lệ đỗ rất thấp, không khác gì trúng xổ số.
Võ Thực đọc nhiều sách như vậy, lại mua sách để lĩnh ngộ, phối hợp với ngộ tính và tài hoa, hắn vẫn rất tự tin.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ khoa khảo, Võ Thực phải chuẩn bị.
May mắn là trước đó khi có tin tức về khoa cử, Võ Thực đã sớm lặng lẽ báo danh.
Nếu hắn trúng cử nhân, mới được xem là đại lão gia thực thụ.
Không những có thể được giảm thuế, thậm chí có nơi còn được miễn thuế.
Cử nhân có thể được hơn trăm mẫu ruộng miễn thuế trở lên, còn có quyền miễn thuế lao dịch cho mấy chục người.
Lao dịch chính là công việc lao động không công do quan lại phân xuống, bách tính nương nhờ vào cử nhân thì có thể được miễn trừ loại lao động này.
Đến lúc đó, rất nhiều nông dân không chịu được thuế và lao dịch sẽ đến làm nô, dâng ruộng đất.
Cử nhân có quá nhiều lợi ích, ví dụ như bách tính gặp quan phải quỳ xuống, cử nhân thì không cần, thậm chí có thể ngồi cùng bàn giao lưu.
Mà ý định này của Võ Thực, cũng không giấu giếm người nhà.
Phan Kim Liên biết được, miệng há to: "Đại Lang, chàng muốn đi thi sao?"
Võ Thực: "Ừm, thi cử nhân."
Phan Kim Liên kinh ngạc: "Khó trách dạo này chàng thích xem sách, thì ra Đại Lang muốn khoa khảo, thế nhưng..."
"Sao vậy, nàng lo ta thi không đậu?" Võ Thực cười nói: "Dù thi không đậu, ta cũng không mất gì cả."
"Không phải, Đại Lang, ta tin chàng! Chỉ là ta không ngờ Đại Lang lại có ý định khoa khảo..."
Trước khi gả cho Võ Thực, Võ Thực chỉ là một người bán bánh, ai có thể ngờ được còn có một ngày hắn đi thi?
Tiểu Điệp và các nàng khác sau khi biết chuyện, cũng cổ vũ động viên hắn.
Tiểu Điệp: "Lão gia rất có tài, ta tin tưởng người. Nhất định có thể thi đỗ!"
Tiểu Vũ cười nói: "Lão gia nhất định làm được!"
Theo tin tức, lần khoa khảo này bài thi đầu tiên là hiểu thử, bởi vì một vài nguyên nhân, địa điểm ở ngay tại Thanh Hà huyện.
Cho nên Võ Thực phải nhanh chóng tới Thanh Hà huyện.
Nơi này Võ Thực cũng tương đối quen thuộc, trước đó hắn và Phan Kim Liên thành thân ở đây, sau đó mới đến Dương Cốc huyện.
Bởi vì Võ Thực muốn đi đường, lại có công chức theo cùng, hắn liền báo cho Huyện lệnh.
Phạm Nghiêm sau khi biết thì kinh hãi, ngươi muốn đi thi à?
Đây chính là đại sự, lập tức bảo hắn cứ yên tâm đi khoa khảo, chuyện ở nha môn không cần hắn lo.
Phạm Nghiêm nói: "Võ huynh, với tài năng của huynh ngày sau tất thành nhân vật lớn, ta ở đây chờ huynh trở về! Ngoài ra, ta biếu huynh chút lộ phí dùng khi đi đường!"
Phạm Nghiêm lập tức đưa cho Võ Thực ba mươi lượng, đây là tiền túi của hắn. Số tiền này không hề nhỏ.
Võ Thực tất nhiên từ chối, nhưng Phạm Nghiêm nói gì cũng muốn đưa.
Vạn nhất Võ Thực đỗ cao, chuyện này sẽ không thể lường được. Mặc dù kỳ thi rất khó, kỳ thật hắn cũng không quá tin tưởng Võ Thực có thể thi đỗ. Võ Thực có năng lực thật, nhưng khoa cử là chuyện khác, hình như Võ Thực chưa từng đọc sách?
Nhưng ngoài mặt, Phạm Nghiêm vẫn chúc mừng, không chỉ mình hắn, ngay cả chủ bạc và Huyện thừa của huyện nha sau khi biết chuyện cũng đến tặng Võ Thực chút lộ phí, sớm lấy lòng, vạn nhất sau này người này công thành danh toại, lúc đó thì đã muộn.
Kỳ thật, bọn hắn biết rõ Võ Thực không thiếu tiền, đây là lễ nghi xã giao.
Tin tức này rất nhanh truyền khắp Dương Cốc huyện, bách tính ở đó biết được, đưa tới một phen chấn động không nhỏ.
Võ Thực dường như chưa từng đọc qua sách?
Vậy mà cũng có thể đi thi sao?
Vương bà mối biết được, suýt chút nữa cười ra tiếng, Võ Thực rất lợi hại, rất có năng lực, nàng thừa nhận, nhưng không thể nói Võ Thực không làm được, thật sự là Võ Thực chưa từng đọc qua sách mấy ngày.
Võ Thực gần như đã trở thành danh nhân ở đây, lai lịch của hắn, ai có thể không biết rõ?
Trong lúc nhất thời, tại Dương Sơn huyện, mọi người chia làm hai phe tranh luận. Một phe cảm thấy có thể thi đỗ, một phe cảm thấy không được.
Võ Thực không để ý tới sự bàn tán của mọi người, sau khi cáo biệt Huyện lệnh, hắn giao cửa hàng cho Ngô Mãn, Võ Thái và những người khác chăm sóc.
Hiện tại Ngô Mãn, Võ Thái, còn có một đầu bếp phụ trách kinh doanh cửa hàng chính, Võ Thực không tiếp tục mở cửa hàng, cho nên chia cho bọn hắn một ít cổ phần, hoàn toàn làm chưởng quỹ bỏ mặc không quản.
Bởi vì cửa hàng chính buôn bán tốt nhất, bọn hắn cũng có thể giống như đám Vận ca, kiếm chút tiền, đương nhiên phần lớn vẫn là của Võ Thực.
Có cổ phần, những người này làm việc mới có động lực, đây cũng là điều Võ Thực đã nghĩ tới.
Võ Thực không trì hoãn thêm, thu thập đồ đạc rồi lên đường.
Trước khi rời khỏi Dương Cốc huyện, Huyện lệnh Phạm Nghiêm, Hoa Tử Hư, Tạ Hi Đại, Ứng Bá Tước và những người khác đích thân đến tiễn.
Hoa Tử Hư chắp tay: "Võ huynh, chúc huynh công thành danh toại trở về! Ta ở đây chờ huynh!"
Hoa Tử Hư cũng cho một chút lộ phí, số lượng không hề nhỏ, trọn vẹn năm mươi lượng.
Còn nói, nếu Võ Thực trúng cử nhân, ruộng đất của hắn muốn nương nhờ vào Võ Thực. Võ Thực đã đồng ý điều này.
Võ Thực ngồi lên xe ngựa rời đi.
Huyện lệnh và những người khác nhìn theo bóng lưng Võ Thực rời đi, bàn tán sôi nổi, kỳ thật lần này có thể thi đỗ hay không, vẫn là một ẩn số.
Khoa khảo đâu có dễ dàng, nhưng tài năng của huyện úy, mọi người đều thấy rõ, cho nên vẫn mang theo chút ít mong chờ. Dù sao, đây đều là những người tương đối quen thuộc với hắn, Võ Thực trúng cử, đối với bọn họ chỉ có lợi.
Trên xe ngựa.
Võ Thực và Phan Kim Liên ngồi cùng, người đánh xe là Triệu Tam.
Triệu Tam làm người chất phác trung thực, mà Phan Kim Liên ở nhà một mình hắn cũng không yên lòng, cho nên dẫn theo.
Muốn đến Thanh Hà huyện, nhất định phải đi qua Cảnh Dương Cương.
Chẳng mấy chốc, xe ngựa đã đến nơi này.
Nhìn thấy một nhà khách sạn.
Võ Thực: "Chủ quán, mang chút thịt rượu lên!"
Đánh xe một lúc, mọi người đều có chút mệt mỏi.
"Được rồi, có ngay đây!" Con trai chủ quán thấy có khách đến, vội vàng chạy ra mang rượu lên.
Võ Thực đảo mắt một vòng, phát hiện bên cạnh có tấm biển "ba bát bất quá cương", nơi này chính là chỗ Võ Tòng đả hổ năm xưa.
Bây giờ hẳn là không còn hổ.
"Ừng ực, ừng ực!..."
Rượu mang lên, Võ Thực uống liên tục, không biết vì sao, thể phách tăng cường, tửu lượng của Võ Thực cũng lớn đến kinh người.
Hầu như có thể so với Võ Tòng. Kỳ thật, tính ra, thể phách Võ Thực còn mạnh hơn Võ Tòng!
Dù sao mang trong mình hơn tám trăm cân lực lượng, tuyệt đối không phải người thường!
Kỳ thật, Võ Thực kiếp trước thích uống rượu, nếu hắn không thích uống rượu, đã không hôn mê, tự nhiên sẽ không xuyên không tới đây.
Con trai chủ quán đi tới nhìn xem: "Vị khách quan này, ba chén thôi, không thể uống nữa. Rượu của chúng ta rất mạnh, uống xong không đi đường được đâu!"
"Không sao!"
Võ Thực lắc đầu, lại gọi mấy bát.
Nhìn Võ Thực uống liền bảy, tám bát, có chút chấn kinh.
Con trai chủ quán xem xét, lập tức lắc đầu, sau đó nghĩ tới điều gì: "Lần trước có một vị khách, cũng có tửu lượng kinh người, uống liền mười tám bát, còn đánh chết con hổ! ...Chỉ cần khách quan tửu lượng tốt, uống nhiều chút cũng không sao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận