Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 265: Thanh chước Điền Hổ! Canh hai!

**Chương 265: Dạy dỗ Điền Hổ! Canh hai!**
Nghe vậy, Lý Càn Thuận nói: "Đó là nhà tù Biện Kinh Đại Tống, không dễ trà trộn vào đâu. Nếu lại phái sát thủ mà thất bại, bị bắt sống thì sự việc bại lộ càng nhanh! Thôi, ngươi không cần quan tâm chuyện này nữa!"
Lý Càn Thuận rất phiền muộn: "Chuyện này, chúng ta chỉ có thể không nhận, ngoài ra không còn cách nào khác!"
Lý Càn Thuận ra lệnh cho thống lĩnh hộ vệ lui xuống, càng nhìn càng không vừa mắt.
Hoàng Đế Tây Hạ mỗi ngày sống trong sợ hãi!
Hắn lo lắng bị điều tra ra liên lụy đến Tây Hạ, lại xuất hiện cục diện chiến tranh, cho nên hắn ăn ngủ không yên!
Hắn không ngờ rằng Trấn Quốc Công Đại Tống kia tự thân võ lực còn mạnh hơn sát thủ, ai mà ngờ được? Lý Càn Thuận hắn có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới vị Trấn Quốc Công này lại là văn võ toàn tài.
Hắn cũng có nghe nói qua, hắn cho rằng Trấn Quốc Công bất quá chỉ biết chút "công phu mèo cào", vậy mà mười tử sĩ đều bị hắn g·iết, đây là mèo ba chân sao?
Chỉ e người võ công cao cường cũng chưa chắc đối phó được nhiều sát thủ như vậy. Sát thủ không phải người thường, bọn chúng ra chiêu nào là trí mạng chiêu đó.
Chuyện này không giải quyết, Lý Càn Thuận hắn e rằng khó mà có ngày nào được sống yên ổn! Sớm biết vậy, đã không phái người đi.
Tây Hạ e ngại không phải Tống Huy Tông, mà là Võ Thực.
Bởi vì Võ Thực có thể uy h·iếp Tây Hạ, chỉ cần không vừa ý liền phái binh tiến đánh.
Có thể nói, trong thời gian này các địch quốc đối địch với Đại Tống đều không sống dễ chịu.
Nước Kim và nước Liêu chém g·iết, cũng không dễ dàng gì.
So sánh ra, Võ Thực - nguồn cơn khiến Tây Hạ khiếp sợ, lại tương đối thoải mái.
Gần đây, Võ Thực đang mở rộng hệ thống tình báo của Thương Vụ Ti, gia tăng số lượng nhân sự.
Về vũ khí, hắn cũng phái người ngày đêm chế tạo không ngừng.
Thần Uy số hai hiện tại đã có một trăm hai mươi cỗ.
Thần Uy số một càng không cần phải nói, đã sớm chất đầy, đạt tới mấy trăm cỗ.
Đừng xem thường những khối kim loại này, đây là trọng khí của Đại Tống quốc, là nền tảng lập quốc của Đại Tống!
Trước kia Đại Tống không có những thứ này, hiện tại có, sức chiến đấu quốc phòng của Đại Tống trực tiếp tăng lên một bậc.
Kỳ thật Tống triều luôn là triều đại tương đối phồn vinh ở Trung Nguyên, rất nhiều vương triều cổ đại căn bản không thể so sánh kinh tế với Đại Tống.
Chỉ là thực lực quân đội của Đại Tống hỗn loạn, yếu kém, mới có những sự tình về sau.
Đại Tống có tiền, có kinh tế, có tài chính ổn định, cộng thêm Võ Thực lợi dụng Thương Vụ Ti giao thương giữa các nước, hiện tại đã k·i·ế·m được bộn tiền.
Nghiên cứu binh khí đầy đủ, tương lai cũng có thể là Đại Tống cường đại, mở rộng bản đồ, làm tốt công tác chuẩn bị.
Trước kia Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, mở rộng bản đồ, Đại Tống hoàn toàn có thể mô phỏng theo, đem các quốc gia xung quanh sáp nhập vào bản đồ của mình.
Dù sao Địa Cầu rất lớn, quốc gia vô số, Đại Tống tuy diện tích không hề nhỏ, nhưng so với toàn bộ Địa Cầu thì cũng chỉ là một góc nhỏ bé.
Quốc thổ diện tích quá lớn, kỳ thật không quá có lợi cho việc quản lý, nhưng ít ra có thể dung nạp toàn bộ những khu vực xung quanh.
Trong khoảng thời gian này.
Võ Thực đi lo liệu lương thực.
Trong tay hắn có rất nhiều hạt giống, trước đó đã gieo một loạt lớn, dù không đủ thì trong hệ thống vẫn có thể mua sắm.
Hiện tại không phải thời điểm tốt để gieo trồng, Võ Thực sớm đã chuẩn bị mưu tính, đem lão bách tính, phú thương xung quanh triệu tập lại.
Đem ý nghĩ của mình bày tỏ, những người này đối với yêu cầu của Trấn Quốc Công không dám không nghe theo.
Lại nói, Võ Thực lấy ra một chút tiêu bản của siêu ưu số một ngàn và khoai lang, bọn họ xem xong cũng có chút kinh ngạc.
Hạt thóc mọc rất cao, khoai lang cũng to mập, sản lượng cao, bọn hắn không lỗ, cho nên nhao nhao đồng ý đợi đầu xuân sẽ gieo trồng những thứ mà Võ Thực đưa.
Bất quá, Võ Thực cung cấp hạt giống, bọn họ vẫn phải trả tiền.
Võ Thực dùng bọn họ, bọn họ cũng có thể đạt được lợi ích.
Là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Chỉ cần lương thực của bách tính trong nước sản lượng cao, Đại Tống sẽ không thiếu lương thực, đây đều là vật tư thiết yếu để đánh trận.
Võ Thực xử lý xong chuyện của mình, còn thu thập một chút tình báo về nước Kim và nước Liêu.
Hiện tại nước Kim và nước Liêu đánh nhau ác liệt, nói chung nước Kim chiếm thượng phong, nước Liêu dường như bị đánh cho sợ hãi, không cách nào đánh lại nước Kim.
Mà trên thực tế, cho dù không có sự trợ giúp binh khí của Võ Thực, nước Liêu cũng đã định sẽ bại, có vũ khí càng như hổ thêm cánh, nước Kim nhỏ bé này phát huy ra sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, cuối cùng có thể diệt vong Bắc Tống, không phải nói đùa.
Võ Thực phân tích thế cục trước mắt, cảm giác nước Liêu vẫn còn địa bàn rất lớn.
Võ Thực nghĩ: "Trước mắt vẫn là để bọn hắn tiếp tục đánh, đến khi hai bên ngang tài ngang sức, cũng chính là thời điểm Đại Tống ta thêm dầu vào lửa!"
Hiện tại cường đạo có Võ Tòng đi bình định, dưới tay hắn còn có tướng lĩnh như Nhạc Phi.
Võ Thực tuy có thể lãnh binh đánh trận, nhưng căn bản không cần hắn tự thân xuất mã.
Thẩm vấn thích khách, cũng không cần hắn quan tâm, hiện tại thích khách Tây Hạ kia có chút mộng bức, được Võ Thực cho người hầu hạ cơm ngon rượu say, hoàn toàn quên mất việc trước đó mình chịu tội.
Tâm thần cũng bắt đầu thả lỏng một chút.
Có thể nói, Võ Thực rất nhiều chuyện đều giao cho thủ hạ làm, còn hắn ban ngày phần lớn thời gian đều ở trong phủ.
Có đôi khi hắn sẽ cùng phu nhân Phan Kim Liên tản bộ trong đình viện, dù sao Phan Kim Liên đang mang thai, cần phải chiếu cố thật tốt.
Mà lần này Võ Thực không để Hỗ Tam Nương ra ngoài theo Võ Tòng làm gì, nàng hiện tại cũng có chức vị nhất định, bất quá là ở trong cấm quân của Võ Thực.
Võ Thực là thống soái cấm quân, kỳ thực nàng không có việc gì để làm.
Trong phủ có phòng riêng của nàng, Võ Thực có lúc sẽ qua đó.
Đợi khi Võ Thực đi ra, Hỗ Tam Nương nằm trên giường không nhúc nhích, sắc mặt ửng hồng như quả táo, trong lòng trống rỗng, bị Võ Thực triệt để chinh phục.
Nàng quay đầu nhìn bóng lưng Võ Thực, dáng người cao ráo, bóng lưng thẳng tắp tuấn lãng, thể trạng không đồ sộ, nhưng tần suất bùng nổ sức mạnh khiến nàng kinh hãi.
Người nhà của Võ Thực quá nhiều, cũng có chút bận rộn!
Mấy ngày nay, mỗi gian phòng hắn đều sẽ đi qua.
Đương nhiên, phần lớn thời gian là ở trong phòng cùng Lý Sư Sư vẽ tranh, có khi Lý Sư Sư thổi tiêu, Võ Thực đánh đàn, ngược lại lại lộ ra vẻ nhàn tình nhã trí.
Vào một đêm nọ.
Võ Thực nghỉ lại ở phòng Lý Sư Sư.
Vừa mới bước vào.
Liền nhìn thấy một thân ảnh tuyệt mỹ đang đợi mình, một bộ váy lụa đỏ cổ áo khoét sâu, mặt như hoa phù dung, mày như liễu, đôi mắt so với hoa đào còn muốn mị hoặc, câu hồn đoạt phách, da thịt trắng như tuyết, mái tóc đen búi cao kiểu mỹ nhân, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên, nhìn thấy Võ Thực đến, lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Võ Thực thầm nghĩ đúng là một nữ tử tuyệt mỹ.
Nếu không phải người này là tiểu thiếp của hắn, Lý Sư Sư có một loại vẻ đẹp kinh diễm khiến người ta không dám tới gần.
Kỳ thật Lý Sư Sư ngày thường không như vậy, trong ánh mắt không hề lộ vẻ câu hồn đoạt phách, nàng biết rõ Võ Thực muốn tới, cho nên mới lộ ra dáng vẻ khác với bên ngoài.
Dù sao hai người bọn họ không phải quan hệ bình thường, cho nên người ngoài không được biết dáng vẻ nhu tình vũ mị này của Lý Sư Sư.
"Lão gia..." Thanh âm Lý Sư Sư rất dịu dàng: "Thời gian không còn sớm, mau tới nghỉ ngơi đi!"
Võ Thực gật đầu, đi tới, cởi bỏ những xiêm y vốn đã không nhiều.
Không thể không nói, cuộc sống của Võ Thực như thần tiên.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi mặt trời mọc.
Lý Sư Sư dường như cảm thấy chưa đủ: "Lão gia, hôm nay thời tiết thật tốt, xế chiều chúng ta đi săn nhé?"
"Đi săn? ... Sư Sư, lần trước ta không phải đã đi rồi sao?"
"Lão gia, lần trước đã đi, giờ đi nữa, thời tiết tốt như vậy..."
"..." Võ Thực hiểu, Lý Sư Sư đây là nghiện rồi!
Võ Thực không nghĩ tới tiểu cô nương này lại thích thú với khoảng thời gian được mình chỉ bảo đến vậy.
Võ Thực cười nói: "Được, ăn cơm xong rồi đi!"
"Vâng!" Lý Sư Sư cười ngọt ngào, đầu tựa vào ngực lão gia.
Lý Sư Sư cảm thấy mình thật hạnh phúc!
Lý Sư Sư là một tài nữ, có thể làm thơ ca, tinh thông cầm kỳ thư họa, mà Võ Thực cũng hiểu những thứ này, hai người ở cùng nhau quấn quýt, thời gian sao đủ được.
Nhất là gần đây Lý Sư Sư thổi tiêu, Võ Thực đánh đàn, hình ảnh hai người quả là cuộc sống thần tiên quyến lữ, Lý Sư Sư làm sao cũng thấy chưa đủ.
Những tháng ngày hạnh phúc của Võ Thực, người bình thường không thể sánh bằng.
Hắn cảm thấy cuộc sống của mình so với Hoàng Đế còn thống khoái hơn.
Dù sao Lý Sư Sư chính là người mà ngay cả Tống Huy Tông cũng không có được. Bởi vì một chút cơ duyên xảo hợp mà trở thành người của Võ Thực.
Ngoài thời gian nhàn hạ, gần đây Võ Thực cũng đang chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho cuộc tấn công sắp tới.
Mà giờ khắc này.
Ở phía Võ Tòng.
Võ Tòng và đám người đã đến địa phận của Điền Hổ ở Hà Bắc.
Nơi này là phạm vi hoạt động của sơn tặc, dân chúng xung quanh không dám đi ngang qua, chỉ sơ sẩy một chút liền sẽ bị cướp, hoặc là bị kéo vào làm sơn tặc.
Đại quân của Võ Tòng đã xuất hiện ở khu vực xung quanh, dàn trải lít nha lít nhít.
Chuyện này ngược lại kinh động đến đại thủ lĩnh cường đạo Điền Hổ đang chiếm cứ ở sâu bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận