Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 123: Sơn tặc thanh chước! Mười một càng! Cầu đặt mua a lão Thiết nhóm!

**Chương 123: Sơn tặc bị tiễu trừ! Canh mười một! Cầu đặt mua a các lão thiết!**
Lâm Xung là giáo đầu huấn luyện tám mươi vạn cấm quân, có dũng không vạn phu địch nổi, bởi vì thường ngày mắt tròn như đầu báo, cằm râu hùm, được người xưng là Báo Tử Đầu.
Nhưng người này lại e ngại quyền thế sau lưng Cao Nha Nội, đành ngậm đắng nuốt cay.
Lâm Xung rất là hổ thẹn, đánh cũng không phải, không đánh nhìn người nọ ngông cuồng như thế, hắn thật sự giận dữ vô cùng!
Nếu như trong nhà không có nương tử gia thất, hắn đã sớm ra tay.
Ai!
Lâm Xung lắc đầu, không quyền không thế, sao hắn có thể chọc nổi những loại người này.
Lâm Xung nghĩ bụng, tìm đến Cao Nha Nội cũng chẳng được lợi lộc gì, người xung quanh đều đang hóng chuyện cười, đương nhiên cũng cảm thấy Cao Nha Nội có phần quá đáng, nhưng bọn họ cũng chỉ biết giận mà không dám nói.
Cao Nha Nội hống hách ngang ngược không phải ngày một ngày hai, sau lưng là Cao thái úy, ai dám muốn c·hết đắc tội hắn.
Võ Thực nhìn đến đây, lắc đầu.
Lâm Xung và Cao Nha Nội tranh chấp, kết cục chắc không có gì tốt đẹp.
Hiện tại Võ Thực làm một người đứng xem, nhìn chằm chằm Cao Nha Nội kia, cảm thấy người này thật sự quá ngông cuồng.
Căn cứ theo tình tiết gốc.
Cao Nha Nội trước đó trêu ghẹo nương tử Lâm Xung, là bởi vì không biết rõ, nếu như hắn biết rõ có lẽ sẽ không làm như vậy.
Cao Nha Nội và Lâm Xung xung đột sau, dù sau đó Cao Nha Nội có biết đó là thê tử của Lâm Xung, nhưng cũng y nguyên muốn chiếm đoạt.
Đủ thấy trong lòng Cao Nha Nội, hắn chính là ỷ vào chức vị Thái úy của Cao Cầu nên không hề sợ hãi, cho rằng ta cứ chiếm đoạt nương tử ngươi đấy, ngươi có thể làm gì được ta?
Cao Nha Nội và Lâm Xung xung đột sau đó, trở về phủ rầu rĩ không vui hai ba ngày.
Cao Nha Nội do dự bất an, bị Phúc An nhìn thấu tâm tư, Phúc An nhắc nhở Cao Nha Nội, nói Lâm Xung là thuộc hạ của Cao thái úy, sao dám đắc tội Cao thái úy?
Nếu như đắc tội Cao thái úy, nhẹ thì khắc chữ lên mặt Lâm Xung, nặng thì lấy mạng Lâm Xung.
Phúc An dựa vào cái gì dám bỉ ổi vô sỉ như thế? Chỉ vì hắn bợ đỡ Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội dựa vào đâu mà dám càn rỡ như vậy? Chỉ vì hắn dựa vào thế lực của Cao thái úy.
Một đám ác tặc chó cậy gần nhà, cứ thế bắt đầu hãm hại Lâm Xung, lấy việc giày xéo, s·á·t h·ạ·i người khác làm niềm vui.
Cái tên Phúc An này, chính là kẻ trước đó tại quán rượu cùng bạn x·ấu của Lâm Xung là Lục Khiêm cùng nhau hại Lâm Xung.
Hiện tại hai người bọn họ không có ở đây.
Nhưng xui khiến hai người bọn họ, cuối cùng Cao Cầu cũng ra tay.
Cao thái úy bày kế hãm hại Lâm giáo đầu, trước đó ngấm ngầm sai người đem bảo đao của mình bán cho Lâm Xung, mấy ngày sau lại sai hạ nhân lấy danh nghĩa xem đao, đưa Lâm Xung vào Thái úy phủ, lừa Lâm Xung không biết đường, dẫn hắn vào Bạch Hổ đường.
Bạch Hổ đường là nơi cơ mật quân sự, Lâm Xung thân phận sĩ quan cấp thấp không có tư cách tiến vào, càng không cho phép mang đao đi vào.
Đợi Lâm Xung giật mình thì đã muộn, Cao Cầu đột nhiên xuất hiện, kết tội Lâm Xung tay cầm lưỡi dao cố ý vào Bạch Hổ đường, ý đồ hành thích chính mình.
Lâm Xung hết đường chối cãi. Cao Cầu vốn định trị tội c·hết cho hắn, nhưng ở Khai Phong phủ doãn hòa giải, Lâm Xung bị phán mang đao nhầm lẫn vào Bạch Hổ đường, bị khắc chữ lên mặt sung quân Thương Châu.
Nhưng đó là chuyện về sau.
Giờ phút này Lâm Xung lúng túng, đúng lúc này.
"Võ Trạng Nguyên! Các ngươi xem, Võ Trạng Nguyên đến rồi!"
Có người kinh hô, bởi vì Võ Thực đi tới.
Võ Thực liếc nhìn đám người một vòng, ánh mắt bách tính xung quanh đều đổ dồn nhìn hắn một cách nồng nhiệt.
Cao Nha Nội kia đang chuẩn bị sai người dạy bảo Lâm Xung, giờ phút này nhìn thấy Võ Thực, nghe chúng nhân nói là Trạng Nguyên, giật nảy mình: "Người này chính là Võ Trạng Nguyên?"
Là người được sắc phong làm Thị độc học sĩ kia?
Cao Nha Nội nhìn chằm chằm Võ Thực, sau đó đi tới, chắp tay: "Võ đại nhân!"
"Võ đại nhân!"
Cho dù là Lâm Xung, giờ phút này cũng chắp tay chào.
"Ừm!" Võ Thực gật đầu, giờ phút này chỗ tốt về địa vị liền thể hiện rõ.
Nếu hắn không có địa vị, một kẻ ngang ngược càn rỡ như Cao Nha Nội sao có thể tỏ thái độ như vậy.
"Xảy ra chuyện gì? Ồn ào thế!" Võ Thực nghiêm mặt.
Cao Nha Nội cười gượng gạo: "Võ đại nhân, không có gì to tát, chỉ là một chút tranh chấp nhỏ, đã đụng phải Võ đại nhân, ta cho bọn hắn giải tán ngay!"
"Nhanh, tản ra!" Cao Nha Nội phất tay với thủ hạ, những người khác hiểu ý, liền tản đi.
Cao Nha Nội cười nói: "Không biết là Võ đại nhân, có nhiều lỗ mãng, cản trở đường của Võ đại nhân, ngày khác nhất định đến tận nhà tạ tội!"
Cao Nha Nội chỉ nói khách sáo.
Võ Thực gật đầu: "Đã không có việc gì, lui ra đi!"
"Rõ!" Cao Nha Nội khom người, khẽ gật đầu hành lễ, rồi cũng rời đi.
Lâm Xung cũng được chào hỏi: "Đa tạ!"
Võ Thực, đây chỉ là một việc nhỏ, cũng không nói rõ là giúp đỡ Lâm Xung, càng không phải kiểu huynh đệ hảo hữu gì của Lâm Xung, cho nên cũng không ảnh hưởng gì đến tính toán của hắn.
Võ Thực nói khẽ với Lâm Xung một câu.
Lâm Xung lập tức ngẩn ra, vội vàng hành lễ: "Chuyện lần trước, đa tạ Võ đại nhân!"
Lâm Xung đối với Võ Thực vẫn rất cảm kích, trách sao thấy Võ Thực có chút quen mắt, hôm đó hắn nhìn Võ Thực cũng chỉ là thoáng qua, chẳng qua chỉ cảm thấy quen mắt, giờ phút này Võ Thực nói ra, hắn mới biết rõ người giúp đỡ hắn chính là Võ Thực.
Chỉ là không biết rõ Võ đại nhân làm sao biết rõ Cao Nha Nội chuẩn bị hãm hại nương tử của hắn.
Lâm Xung càng chấn động hơn khi biết, lần trước địa điểm uống rượu, người ngồi phía sau thế mà lại chính là quan Trạng nguyên tương lai của Đại Tống!
Nghĩ đến cũng là chuyện khó mà tin nổi.
"Không cần, một chuyện nhỏ mà thôi, ngày khác nếu có việc khó, có thể tìm đến ta!" Võ Thực lưu lại câu nói này, cũng không nhiều lời với Lâm Xung.
Trước đó giúp Lâm Xung đưa tin, đó là một lần ân huệ nhỏ, lần này ngoài mặt là đi xuống hỏi han tình hình, nhưng thực ra vẫn là ngấm ngầm giúp đỡ Lâm Xung, đó chính là lần thứ hai.
Nhưng ngần đó còn xa mới đủ để Lâm Xung bán mạng vì hắn.
Cho nên, còn cần trù tính kỹ càng hơn.
Đây cũng là lý do Võ Thực giờ phút này không xưng huynh gọi đệ với Lâm Xung.
Nếu hắn giờ phút này xưng huynh gọi đệ với Lâm Xung, Cao Cầu có thể kiêng kị một chút, không muốn vì một nhân vật nhỏ mà nảy sinh mâu thuẫn với mình, như vậy sau này mình làm sao cứu tế ân huệ lớn hơn cho Lâm Xung? Để hắn cam tâm tình nguyện thay mình bán mạng?
Võ Thực trong lòng có kế hoạch của hắn.
Đương nhiên, không thể nói hắn đang tính kế Lâm Xung.
Bởi vì cho dù không có Võ Thực, kết cục của Lâm Xung cũng khó mà thay đổi, mà hắn lựa chọn ra tay, thực sự là ân huệ lớn, giúp Lâm Xung không đến mức nhà tan cửa nát.
Về phần nên giúp khi nào, đó là chuyện của Võ Thực.
Xe ngựa Võ Thực rời đi.
Lâm Xung tại nguyên chỗ còn chưa kịp hoàn hồn, hắn có chút buồn bực: "Vị Võ Trạng Nguyên này vì sao lại hai lần giúp ta? Ta và hắn chưa từng gặp mặt, điều này. . ."
Lâm Xung nghĩ, có lẽ là tự mình vận khí tốt, gặp phải người trượng nghĩa!
Trong lòng không khỏi cảm kích Võ Trạng Nguyên, nghĩ rằng những người như thế này nắm giữ quyền lợi trong triều đình, chính là điều tốt đối với người trong thiên hạ!
Lâm Xung cũng trở về.
Xung quanh, dân chúng bàn tán ầm ĩ, giúp Võ Thực lại tăng thêm mấy chục điểm thuộc tính.
Hiện tại xe ngựa đang hướng đến tòa nhà mà Thái Kinh đã đưa cho hắn trước đó.
Cùng lúc đó.
Địa giới Đông Bình phủ.
Bởi vì lần trước gặp được Trần Văn Chiêu, Võ Thực liền tiện thể thông báo cho hắn chuyện về đám sơn tặc.
Cho nên Trần Văn Chiêu phái binh đi tiễu trừ.
Vì Võ Thực mới rời đi chưa được mấy ngày, bọn chúng tuyệt đối không thể nghĩ ra là do Võ Thực làm, bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Vương Anh, Yến Thuận, muốn g·iết bọn hắn, còn buông lời trêu ghẹo nương tử nhà hắn, Võ Thực đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng chuyện này không thể do tự hắn ra tay, phải mượn lực, chuyển dời thù hận.
Trần Văn Chiêu khi nghe sự tình xong, cũng không dám lơ là, lập tức sai thủ hạ, dẫn theo ba trăm binh mã, đến khu vực quanh Thanh Hà huyện tìm kiếm, thật đúng là tìm ra bọn chúng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận