Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 470: Đại kim khố!

**Chương 470: Đại Kim Khố!**
Hiện tại hắn thích tiền giấy, rất coi trọng vàng bạc cùng thư họa.
Cho nên trong nhà hắn tàng trữ rất nhiều.
Lúc đầu trong Tấn Vương phủ có rất nhiều thư họa, đồ cổ đắt đỏ, còn có một số phòng ốc quý giá, toàn bộ đã bị hắn chuyển thành tiền giấy.
Mà lượng lớn tiền giấy này từ đâu mà có?
Đều là từ chợ đen Biện Kinh mà ra.
Mà tiền giấy ở chợ đen, kỳ thật đều là từ chỗ Võ Thực tuồn ra.
Võ Thực ra lệnh cho người dưới đem tiền tệ phát ra thị trường, điên cuồng thu gom lượng lớn vàng bạc.
Điều này khiến cho ngân hàng gần đây đã tích lũy được số tiền lên tới hơn bảy ức.
Không tệ.
Vô cùng hùng hậu.
Lại là thành quả lao động của nửa tháng gần đây.
Lúc mới bắt đầu, hành trưởng ngân hàng Tiền Bưu vô cùng thấp thỏm bất an.
Bởi vì thời kỳ đầu bọn họ dùng bạc mua sắm tiền giấy, xào giá cả lên cao, những người kia đều là do Võ Thực phái ra.
Cho nên điều này có nghĩa là, bọn họ ở giai đoạn đầu cần phải bỏ ra rất nhiều vàng thật bạc trắng đi thu mua chính số tiền giấy đã phát hành để tạo thế, đẩy giá lên.
Chỉ trong vài ngày, tổn thất đã lên đến mấy trăm vạn, thậm chí mấy ngàn vạn.
Tiền Bưu tự nhiên phi thường khủng hoảng cùng lo lắng.
Thế nhưng, sau khi giá tiền giấy được đẩy lên, bách tính cùng đám quan chức hùa theo ồn ào, nhân mã của Võ Thực liền thu tay.
Bọn họ đã kiếm được lợi nhuận, còn cần người của Võ Thực làm gì nữa?
Nhất là những quan lại quyền quý kia, gần đây đã dốc sạch gia sản.
Bọn họ biết rõ, triều đình đã hạn chế việc chế tạo tiền giấy, điều này có nghĩa là tiền giấy tất nhiên còn có thể quý hơn, cho nên những kẻ đã kiếm được lợi ích không thể nào dừng tay.
Lợi ích luôn khiến người ta điên cuồng, móc sạch vốn liếng đổi lấy tiền giấy không phải là ít.
Cho nên, số bạc tổn thất trước đó giờ đã quay trở lại, không chỉ như thế, phát ra một đống tiền giấy, thu về lại là vàng thật bạc trắng, chất đầy mấy kho hàng lớn, so với lượng dự trữ trước kia của ngân hàng còn nhiều hơn rất nhiều.
Hiện tại Tiền Bưu, nội tâm chấn kinh vạn phần!
Nhìn số người thu mua tiền giấy gần đây mà phát điên, bạc ùn ùn kéo về, hắn vẫn chưa hết kinh ngạc.
Ánh mắt hắn nhìn Võ Thực, thật sự là như nhìn thần thánh!
Mà Võ Thực đối với tất cả những chuyện này, bản thân đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Võ Thực biết rõ, thời điểm hiện tại đã tới, bảy ức là một con số phi thường đáng sợ, gần như là số bạc trong tay rất nhiều quan viên triều đình, cho dù có còn lại, cũng không còn nhiều lắm.
Hiện tại vàng bạc của bọn họ đều đã vào trong quốc khố.
Chỉ là, khi một loại đồ vật bành trướng đến một mức độ nhất định, xu hướng sụp đổ sẽ hiển hiện, cho nên Võ Thực muốn lập tức ra tay.
Hắn lập tức tìm Tống Huy Tông.
Giờ phút này.
So với dĩ vãng, bất luận lúc nào Võ Thực đi tìm Tống Huy Tông, hắn hoặc là đang ở ngự hoa viên Diên Phúc cung vẽ tranh, viết chữ, hoặc là đang ở trên lầu các nhìn xa xăm phác họa.
Tóm lại, hắn không phải cúi đầu đắm chìm trong việc viết chữ, thì cũng đang trầm luân trong nghệ thuật hội họa.
Hiện tại trình độ nghệ thuật của Tống Huy Tông càng sâu.
Trong lòng hắn cơ bản không có bất kỳ chuyện gì khác, dù sao đã có Võ Tướng đang giúp hắn xử lý.
Hắn có thể ở chỗ này thỏa thích trau dồi tình cảm.
Nhìn thấy Võ Thực đến, Tống Huy Tông cười đến mức vô cùng xán lạn: "Võ ái khanh, gần đây sự tình tiền giấy Đại Tống như thế nào?"
Hắn mặc dù đắm chìm trong sáng tác nghệ thuật, nhưng khi văn võ đại thần tới tìm, hắn vẫn biết một chút sự tình trên triều đình.
Hắn chỉ là không tự mình xử lý, Võ Thực tới hắn cũng hiểu, đại khái là có liên quan tới chuyện này.
Võ Thực cười nói: "Bệ hạ, hôm nay vi thần đến là để bệ hạ đi xem một nơi."
Tống Huy Tông sững sờ: "Địa phương nào?"
Võ Thực: "Kim khố của ngân hàng!"
Nghe vậy, Tống Huy Tông cười nói: "Gần đây là lỗ hay lãi? Sao bỗng nhiên muốn đi xem kim khố rồi? Ha ha, Võ ái khanh, cho dù ngươi thua lỗ, trẫm cũng sẽ không trách cứ ngươi."
Võ Thực: "Ngài đến đó sẽ biết!"
"Được thôi!" Tống Huy Tông thu dọn một chút, cũng không cự tuyệt, liền cùng Võ Thực đi tới kim khố ngân hàng Đại Tống.
Khi bọn hắn đi vào kim khố ngân hàng.
Tống Huy Tông vừa đi vào.
Nhìn cách trang trí và bố cục ở đây, Tống Huy Tông hỏi: "Nơi này là mới xây dựng?"
Võ Thực: "Đúng vậy, một nhà kho lớn!"
Kim khố ngân hàng, tự nhiên là trọng địa, cho nên canh phòng nghiêm ngặt, hộ vệ cũng rất nhiều.
Tống Huy Tông vốn xem thường, làm quan gia hắn chưa thấy qua cảnh tượng gì? Kim khố nào chưa từng thấy qua?
Tự nhiên không để ở trong lòng.
Quốc khố Đại Tống hắn thường xuyên lui tới, cho nên quen thuộc với tài phú.
Mà khi bọn hắn từng bước đi vào, trải qua không ít cửa, ngay khi cánh cửa kim loại cuối cùng mở ra, Tống Huy Tông bỗng nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người!
Một mảnh hào quang chói sáng từ bên trong lan tỏa ra, vàng son lộng lẫy.
Khi Tống Huy Tông nhìn thấy cảnh này, hít sâu một hơi.
Núi vàng, núi bạc?
"Nhiều vàng bạc như vậy, cái này..."
Tống Huy Tông chưa từng thấy qua nhiều vàng bạc đến thế, hắn gần như không thể tin, hai mắt tỏa ra hào quang kinh người.
Theo bọn hắn đi vào.
Phóng tầm mắt nhìn tới, núi cao bằng bạc trắng, núi cao bằng vàng kim bày ra, khiến người ta khó mà rời mắt.
Đi một quãng đường dài, xung quanh thông thường đều là vàng thỏi, vàng nén, bạc trắng, mà khi vào sâu bên trong, thậm chí còn có gạch vàng chất cao như núi.
Hơn nữa còn không ít.
Đây là tầng ngoài của kho, bên trong còn có hai tầng nữa.
Đi đến tận cùng bên trong, toàn bộ đều là gạch vàng.
Nói chung, cho dù là nhà giàu sang trong tay đều là vàng thỏi, gạch vàng rất ít được phát hành, thông thường đều là người có tiền để tiện dự trữ tự mình đúc thành gạch vàng cất giữ. Làm không nổi tài phú.
Khi Tống Huy Tông nhìn thấy nhiều vàng bạc như vậy, hắn lại có một loại mở rộng tầm mắt chấn động!
Phải biết, hắn là quan gia Đại Tống, vậy mà lại bị dọa cho giật mình!
Tiền Bưu đi bên cạnh nhìn thấy biểu lộ của Tống Huy Tông, tỏ vẻ đã hiểu, bởi vì khi hắn nhìn thấy cũng như vậy.
Làm hành trưởng ngân hàng, mỗi ngày tiếp xúc với tiền, nhưng chưa từng thấy qua nhiều như vậy.
Hơn nữa còn là số tiền điên cuồng thu về gần đây. Tốc độ kia, thật sự là không cách nào tưởng tượng.
Tống Huy Tông: "Võ ái khanh, đây, đây là số tiền ngươi kiếm được sao?"
Quốc khố Đại Tống cũng chưa từng đầy ắp như vậy, cảm giác chính mình làm quan gia có chút thất bại!
Trước kia hắn cũng từng nghĩ cách, làm thế nào để quốc khố tràn đầy, kiếm được nhiều tiền hơn?
Thế nhưng, lại không thể thực hiện được.
Ngược lại Tống Huy Tông rất quan tâm tới việc tiêu tiền, không nói tới cái khác, chỉ riêng việc xây dựng Vạn Tuế sơn đã tốn không ít tiền.
Tống Huy Tông cảm khái nói: "Võ ái khanh, số vàng bạc này rốt cuộc là bao nhiêu?"
Tống Huy Tông không thể tính được số lượng vàng bạc chất cao như núi này.
Võ Thực cười nói: "Số tiền ở đây, người của ngân hàng đã kiểm kê rồi, tồn kho công chính xác là bảy ức hai, số lẻ còn lại chưa tính toán, để ở những nơi khác.
Nơi này cất giữ chính là số nguyên!"
"... ." Tống Huy Tông nội tâm chấn động, làm quan gia, rất ít khi thất thố như vậy.
Bảy ức là khái niệm gì?
Cái này tương đương với ít nhất mười một năm thu nhập quốc khố của Đại Tống!
Bỗng nhiên có thêm nhiều tiền như vậy, Tống Huy Tông làm quan gia, lại có cảm giác như đang nằm mơ mà không dám tin.
Giống như một kẻ nghèo khó bỗng nhiên trúng số năm trăm vạn, thấp thỏm bất an.
Theo lý thuyết, quan gia không phải kẻ nghèo, đây chính là quốc chủ Đại Tống, ai có thể giàu có hơn quốc chủ?
Vật gì có thể khiến quan gia cũng giống như kẻ nghèo khó bỗng nhiên phát tài, thấp thỏm bất an?
Chính là bảy ức hoàng kim bạch ngân trước mắt.
Tống Huy Tông có chút hoảng hốt.
Võ Thực: "Bệ hạ, ngài đừng vội, lại đến xem chỗ này!"
Võ Thực dẫn Tống Huy Tông tới một gian phòng nhỏ, sau đó tìm thấy mấy cái rương ở bên trong.
Mở ra, lập tức nhìn thấy bên trong chi chít khế đất.
Còn có rất nhiều điền sản ruộng đất.
Tống Huy Tông cầm trong tay cẩn thận xem xét.
Phát hiện chỉ riêng điền sản ruộng đất đã có mấy chục vạn mẫu, mà bất động sản cũng có mấy ngàn căn.
Tống Huy Tông cảm thấy miệng mình có chút khô khốc, rất nhiều căn trong số bất động sản này có giá trị mấy chục vạn lượng bạc, thậm chí có căn hơn trăm vạn.
Có những căn phòng lớn vô cùng sang trọng.
Điền sản ruộng đất càng vô số kể.
"Người đâu, dâng trà cho bệ hạ!" Võ Thực vung tay lên, bên cạnh có hạ nhân lập tức dâng trà.
Tống Huy Tông uống ừng ực mấy ngụm, tựa hồ mới có thể hoàn hồn lại, sau đó ngưng trọng hỏi: "Võ ái khanh, những khế đất, điền sản ruộng đất này của ngươi, làm sao có được?"
Hôm nay tâm tình Tống Huy Tông dao động rất kịch liệt, tất cả đều bắt nguồn từ sự chấn động mà Võ Thực mang đến.
Hoàng kim bạch ngân thì không nói, chỉ riêng những điền sản ruộng đất cùng khế đất này đã quá dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận