Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 509: Lý Càn Thuận thổ huyết!

Chương 509: Lý Càn Thuận thổ huyết!
Võ Thực nhìn ra ý đồ trong hành động lần này của bọn hắn.
Nhưng cũng phải thôi, bọn hắn đường xa mà đến, binh sĩ và tướng sĩ đều vô cùng vất vả.
Tống Huy Tông coi trọng nhất Võ Thực, nay hắn mang đến cho Tống Huy Tông lợi ích to lớn như thế, đem Tây Hạ Quốc sắc thiên hương Tiểu Lương Thái Hậu ban thưởng Võ Thực một đêm, tựa hồ cũng chẳng có gì sai trái.
Từ xưa đến nay, cũng có truyền thống khao thưởng tướng sĩ sau khi chiến thắng, đây không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Khao thưởng hoặc là rượu ngon thịt béo, hoặc là thêm quân lương, còn nữa chính là nữ nhân.
Ánh mắt lướt về phía trong chăn đã mở ra một hình ảnh chướng mắt, Võ Thực phát hiện người này quả thực chính là Tiểu Lương Thái Hậu.
Tuổi tác tuy không nhỏ, nhưng phong vận vẫn còn, vốn liếng to lớn đại biểu cho nữ nhân kia, tựa hồ sắp nhảy đến trước mặt Võ Thực.
Võ Thực giống như trong trời đêm thấy được những vì sao đỏ rực trên trời.
Không cách nào dời tầm mắt.
Cái này. . .
Ngọa tào!
Triệu Cát sao lại như vậy chứ?
Ta Võ Thực nhìn giống hạng người như thế sao?
Không phải chứ?
Võ Thực bởi vì uống rượu có chút nhiều, giờ phút này trời tối người yên, Tiểu Lương Thái Hậu tựa hồ bị chuốc rượu, cho nên cả người cũng mơ mơ màng màng, có lẽ là đã lâu không được tẩm bổ phương diện kia, thêm vào say rượu, Tiểu Lương Thái Hậu đã bắt đầu phát ra âm thanh.
Võ Thực đã qua ba tuần rượu, khí huyết dồi dào, ra ngoài cũng đã một khoảng thời gian, mặc kệ mọi chuyện, trực tiếp đem vị Tiểu Lương Thái Hậu có chút cao lãnh này làm.
Tiện thể ở phía sau vườn hoa chơi một hồi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Là ngày thứ hai.
Tiểu Lương Thái Hậu và Võ Thực đều tỉnh dậy, Võ Thực tỉnh sớm hơn một chút, hắn toàn thân thả lỏng nằm, Tiểu Lương Thái Hậu mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào người trước mắt.
Nàng sững sờ!
Nàng chỉ nhớ rõ mình bị chuốc rượu, sau đó bị một đám nữ tử cho rửa sạch sẽ, sau đó nữa thì không rõ.
Trong lúc đó quá trình nàng mơ hồ có ấn tượng, nhưng thần trí mơ hồ, cũng không khống chế nổi chính mình.
Hiện tại nàng nửa ngày không có kịp phản ứng, nàng là Thái Hậu, Thái Hậu của một nước Tây Hạ, quyền cao chức trọng, ai dám động đến nàng?
Toàn bộ triều đình văn võ Tây Hạ ai dám nhìn thẳng nàng?
Nhìn cũng không dám nhìn nhiều, huống chi là một hình ảnh như vậy.
Hơn nữa, Tiểu Lương Thái Hậu phát hiện miệng của mình đau vô cùng, bao gồm cả một vài chỗ.
Nàng nhìn thấy một đôi mắt trừng trừng nhìn mình chằm chằm, sau đó lại lật thân qua, Tiểu Lương Thái Hậu không ngừng phản kháng.
Nhưng không làm nên chuyện gì, Võ Thực quá mạnh.
Một trận phát ra về sau, Tiểu Lương Thái Hậu toàn thân vô lực không nhúc nhích. Lại là cảm giác trước nay chưa từng có. . .
Chưa bao giờ có chuyện như thế khiến nàng sung sướng đến tột đỉnh.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay.
Võ Thực vẫn chưa thỏa mãn vỗ vỗ đằng sau Tiểu Lương Thái Hậu, đưa nàng xoay người tới tùy ý cầm giữ.
Tiểu Lương Thái Hậu cả người mộng mị.
Khóe môi Võ Thực nhếch lên nụ cười, lần này không uổng công!
.
Đáng giá.
Hiện tại đã nhận sự hun đúc của cổ đại, Võ Thực căn bản sẽ không cố kỵ bất cứ điều gì, bất luận thế giới nào cũng đều là cường giả vi tôn, có tài nguyên, có năng lực, liền có thể có được rất nhiều.
Ở cổ đại, đây tuyệt đối là chuyện chính xác.
Võ Thực không có nói thêm gì với nàng.
Khi Võ Thực ra ngoài, Tiểu Lương Thái Hậu đã bị người bắt đi.
Võ Thực cũng sẽ không vì thế mà động tình.
Dù sao những người này cũng không phải là thê thiếp của hắn, Võ Thực quay người bận bịu chuyện khác.
Khi hắn nhìn thấy Tống Huy Tông, Tống Huy Tông cười nói: "Võ ái khanh, tối hôm qua thế nào?"
Tống Huy Tông hỏi Võ Thực tối hôm qua thế nào, Võ Thực biết phải nói sao đây?
Thái Hậu của một nước, phong vận vẫn còn, kiểu người như vậy, trong thiên hạ có thể có đãi ngộ như thế này, chỉ sợ không có mấy người.
Võ Thực nhếch miệng lên: "Đa tạ bệ hạ, tối hôm qua ta uống quá nhiều, sáng sớm mới biết đến sự tình, bất quá, lại là đủ vị!"
Tống Huy Tông nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Võ Thực: "Ngày hôm qua Tống Giang ở trước mặt trẫm nhắc đến việc này, trẫm nghĩ đến ngươi lập được công lao to lớn như thế, cho nên tự tiện làm chủ, đúng rồi, trẫm còn chọn cho ngươi mấy người nữa, kia chỉ là người thứ nhất!"
"Chỉ là người thứ nhất?"
"Không sai, đêm nay, còn có một người nữa?"
Võ Thực ngạc nhiên.
Tạm thời không nói đến những chuyện này, hóa ra việc này là do Tống Giang kia bày ra, Võ Thực thầm nghĩ Tống Giang này sao có thể làm ẩu?
Sao có thể làm ra chuyện này chứ!
Chuyện tốt như vậy, sao không làm sớm một chút. . .
Võ Thực cảm thấy Tống Giang này rất được lòng hắn. Về sau phải bồi dưỡng thật tốt.
Tống Huy Tông cười nói: "Võ ái khanh lao khổ công cao, đây coi là cái gì, lập được công lao to lớn như vậy, đây chỉ là một phần thưởng nhỏ, sau khi trở về, ngươi muốn gì cứ việc nói, trẫm đều sẽ bằng lòng ngươi!"
"Bệ hạ nói đùa, vi thần cái gì cũng không muốn, nếu như có mong muốn gì, chính là hy vọng nhìn thấy Đại Tống ngày càng tốt đẹp!"
Lời này của Võ Thực ngược lại không phải là giả.
Cải biến Đại Tống, sẽ khiến Võ Thực cảm thấy rất vui vẻ.
Làm càng nhiều, trong lòng của hắn càng thông thuận, nếu như hắn có thể đại triển tay chân, nhìn thấy tương lai Đại Tống biến hóa, quả thực là một loại niềm vui thú! . . .
Hôm nay, vốn dĩ một số hoàng thân quốc thích muốn bị chém đầu toàn bộ, nhưng Tống Huy Tông đã cho bọn hắn hoãn lại mấy ngày.
Vì sao?
Bởi vì Tống Huy Tông muốn khao thưởng Võ Thực, cho nên một ngày đổi một người.
Ngày này là Hoàng hậu Tây Hạ!
Cũng bị Võ Thực cầm xuống.
Ngày thứ ba, là một Quý phi mỹ nữ nổi danh của Tây Hạ.
Cũng bị Võ Thực cầm xuống.
Võ Thực đang nghĩ, mình đây là chuyên môn nhặt người của người khác!
Làm mấy ngày sau, cảm thấy cũng không có ý nghĩa gì, liền cự tuyệt.
Mà khi Võ Thực cự tuyệt, những người này cũng bị xử trảm toàn bộ vào ngày thứ hai.
Chơi đùa mà thôi, đừng coi là thật, ai coi là thật người đó là kẻ ngốc.
Trước khi chết, Lý Càn Thuận tựa hồ biết rõ một vài điều gì đó, trong lòng hắn nổi giận, mẫu hậu thế mà lại bị người kia cho. . .
Phốc phốc!
Lý Càn Thuận thổ huyết!
Hành thích Võ Thực giá quá đắt!
Ta thao ngươi tổ tông!
Lý Càn Thuận trước khi chết, phát ra tiếng gào thét trước nay chưa từng có.
Là nhắm vào Võ Thực mà phát ra.
Hắn còn có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Võ Thực.
Đáng tiếc hắn gào thét mắng chửi cũng không thể làm gì được Võ Thực.
Ân.
Tiên sư bố nhà nó. . .
Kỳ thật Tiểu Lương Thái Hậu của Tây Hạ, ở Tây Hạ đã ám hại Tể tướng, g·iết đại thần, vì củng cố quyền lực mà g·iết không ít người, còn làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn, thậm chí diệt cả một tộc người, kết quả hiện tại cũng không oan uổng.
Để nàng cứ như vậy mà chết trực tiếp, đã là kết quả tốt nhất.
Trước khi chết, Võ Thực nói với Lý Càn Thuận mấy câu như sau: May mà là ta, nếu không, tổ tông nhà ngươi coi như không chỉ có một mình ta.
Võ Thực nói không sai, nhân vật như Thái Hậu Tây Hạ, ngươi nói già thì cũng đúng, mấu chốt là còn rất xinh đẹp, nếu không phải Võ Thực chiếm lấy, những người khác muốn một lần, đó cũng không phải là chuyện đùa.
Võ Thực cũng coi như làm một việc thiện, tự mình ngăn cản.
Mấy ngày nay, kiểm kê tài sản cuối cùng của Tây Hạ, xử lý nhân sự, sau đó Võ Thực đã tiếp quản Tây Hạ.
Ở Hộ bộ Tây Hạ tra rõ rất nhiều tình hình ruộng tốt, cùng với ruộng đất, phòng ốc của văn võ bá quan cũng tra rõ ràng.
Hắn rất nhanh liền bắt đầu thu hồi ruộng đất, chuẩn bị phân phối lại, ở chỗ này thi triển tân pháp.
Đại Tống bên kia còn điều động rất nhiều quan văn đến, giúp đỡ xử lý sự tình.
Trong đó Chính Vụ ti của Võ Thực gần đây bồi dưỡng không ít người, Võ Thực toàn quyền tiếp quản an bài.
Đối với tất cả những điều này, Tống Huy Tông cũng không thèm để ý, Võ Thực muốn làm thế nào thì làm thế đó.
Dù sao nơi này đều là do hắn đánh xuống, Tống Huy Tông vô cùng yên tâm.
Võ Thực gần đây bận rộn nhiều việc.
Chỉ riêng việc kiểm kê tất cả ruộng tốt của Tây Hạ cũng không phải là một hạng mục nhỏ, không phải thời gian ngắn có thể hoàn thành.
Mà vào ngày thứ tám.
Có thám tử đến truyền tin tức.
"Khởi bẩm bệ hạ, Thổ Phiên, Đại Lý, còn có Da Luật Đại Thạch cùng Cao Ly, xung quanh một vài nước nhỏ đều truyền tin tới, nói bọn hắn nguyện ý hợp tác, tiếp nhận tiền giấy, nguyện ý mua sắm lương thực của Đại Tống, hy vọng có thể hợp tác với Đại Tống!"
Quá tốt rồi!
Tống Huy Tông nghe nói tin tức, lập tức long nhan cực kỳ vui mừng.
Võ Thực cười nói: "Trước đó bọn hắn không chịu hợp tác, hiện tại Tây Hạ bị diệt, những quốc gia này sợ hãi, hợp tác đối với chúng ta là chuyện tốt, đã bọn hắn đáp ứng, có thể cho bọn hắn hối đoái tiền giấy. . ."
Trấn áp Tây Hạ dẫn đầu phản kháng, còn lại các nước nhỏ đều lo lắng cho vận mệnh của mình, cho nên không tiếc đem bạc trắng đổi thành tiền giấy của bọn hắn.
Xung quanh các quốc gia cũng dùng tiền giấy của Đại Tống, đối với toàn cục Đại Tống mà nói, không nghi ngờ gì là cực kì có lợi.
Tống Huy Tông: "Tây Hạ chính là nhóm người dẫn đầu phản đối, tiêu diệt Tây Hạ, những người còn lại không dám vọng động, đều chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Đại Tống, đây là tin tức tốt cho sự phồn vinh kinh tế của Đại Tống!
Trẫm thật cao hứng. . . Đi, Võ ái khanh, chúng ta đi uống rượu."
Tống Huy Tông cao hứng lôi kéo Võ Thực, không hề giấu giếm.
Cùng Võ Thực nâng cốc nói cười. . .
Các loại xử lý những chuyện này không sai biệt lắm, Võ Thực bọn hắn phỏng chừng cũng đã đến lúc phải trở về.
Mà cùng lúc đó.
Hoàng cung Đại Tống.
Giờ phút này Thái tử Triệu Hằng đang xử lý rất nhiều chính vụ phức tạp của Đại Tống.
Quan gia không có ở đây, một mình hắn xử lý sự tình vẫn là rất bận rộn, nhưng hắn cũng không quên lợi dụng khoảng thời gian này để đối phó Võ Thực.
Ngay khi hắn đang bận rộn.
Lúc này một đám Quách Phi Minh, các loại lão thần, cầu kiến Thái tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận