Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 63: Võ Đại Lang trúng giải nguyên! Canh hai! 【 Cầu cất giữ nha! 】

**Chương 63: Võ Đại Lang trúng giải nguyên! Canh hai! [Cầu cất giữ nha!]**
Võ Thực, Phan Kim Liên, Triệu Tam đã đợi ở đây.
Xung quanh còn có rất nhiều thí sinh.
Võ Thực không giống những thư sinh khác tụ tập lại để giao lưu, bởi vì hắn chưa từng đọc sách, cũng không có bạn học cùng trường.
Nhìn thấy những người kia ồn ào nghị luận, Võ Thực rất bình tĩnh.
Các thư sinh đều vì lần thi này mà thay đổi vận mệnh.
Nếu không trúng, cần phải đợi ba năm, nếu ba năm sau vẫn không trúng, còn phải đợi tiếp. Mấy lần như vậy là đã qua mười năm, uổng phí năm tháng.
Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu câu chuyện thư sinh xuân buồn thu tủi đã diễn ra.
Tất cả mọi người đều bất an.
Phan Kim Liên giờ phút này còn kích động hơn cả Võ Thực.
Nàng hi vọng lão gia nhà mình trúng tuyển.
Nhưng cũng biết rõ tỉ lệ quá nhỏ. Nếu Đại Lang không trúng, nàng cũng sẽ không thất vọng, sẽ an ủi Võ Thực, bảo hắn nghĩ thoáng một chút.
Nếu trúng, tự nhiên là tốt hơn, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Triệu Tam giờ phút này cũng rất kích động.
Bảng danh sách đã có, đám người cùng nhau tiến lên.
Võ Thực trong lòng cũng có chút khẩn trương, bởi vì nếu lần này thất bại, Võ Thực về sau cũng không muốn thi nữa.
Võ Thực so với đám thư sinh cường tráng hơn, mọi người đều chen lấn, hắn cũng chen lấn, một số thư sinh chen không lại Võ Thực, ban đầu còn muốn trừng mắt, nhưng thấy Võ Thực mạnh hơn mình thì ngậm miệng lại.
Xem bảng xong, hiện trường rất nhanh truyền đến những tiếng kêu la thảm thiết.
Có người ngã nhào trên đất khóc lóc.
Có người vui mừng đến choáng váng, đang thăm hỏi tổ tông, hô cha gọi mẹ.
Hiện trường rất hỗn loạn.
Võ Thực bị dọa sợ, thầm nghĩ, đây cũng quá kinh khủng. Nhìn thấy nhiều người như vậy, thần sắc thay đổi khi không được chọn và trúng tuyển, Võ Thực cũng xem thường khoa khảo.
Rất nhiều người không trúng tuyển thậm chí còn hận không thể đâm đầu vào tường chết ngay tại chỗ.
Mà những thí sinh trên bảng, nhìn thấy tên của mình thì hận không thể kích động đến mức ngất đi.
Điểm này không hề khoa trương, bước ngoặt vận mệnh sống sờ sờ, khiến người ta không thể che giấu được cảm xúc trong lòng.
Còn có người cười như điên.
Trong đó có một thư sinh trẻ tuổi ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười kia ẩn chứa giọng nghẹn ngào, hai mắt ngập nước mắt: "Cha mẹ, con trúng rồi, con trúng rồi, ha ha ha, hơn nữa còn là tam giáp, tốt quá rồi, cha mẹ, con của người bao năm khổ học rốt cục cũng trúng tuyển!"
Người này đứng ba vị trí đầu, trực tiếp chính là thân phận lão gia.
So với trước kia có thể nói là khác biệt một trời một vực, thành tích như vậy sau này có thể còn trúng tiến sĩ.
Hắn về sau là muốn làm quan, quan lão gia, quan và dân cách biệt một trời, hắn một bước tiến lên mây xanh, không còn là bách tính bình thường nữa.
Vận mệnh cũng sẽ nhờ vậy mà có sự thay đổi to lớn, làm rạng rỡ tổ tông, khiến gia tộc cực kỳ vẻ vang.
Mà Võ Thực giờ phút này ngẩng đầu nhìn lại, đang tìm tên của mình, tên của hắn vốn là Võ Thực.
Hắn đầu tiên là nhìn tên thứ nhất.
Giờ phút này, Võ Thực hô hấp dồn dập, hắn vốn rất hi vọng, nhưng thật sự đến giờ khắc này, hắn vẫn còn có chút khẩn trương.
Hắn nhìn chằm chằm vào vị trí thứ nhất, liền thấy được tên của mình.
Dù Võ Thực sớm đã mong chờ, nhưng giờ phút này nhìn thấy, toàn thân vẫn run lên, thật sự là tên thứ nhất!
Hắn trúng rồi?
Hắn trúng tên thứ nhất?
Đứng đầu bảng!
Võ Thực kinh hô!
Bên cạnh không ít người cảm nhận được thần sắc kích động của Võ Thực, liền nhìn theo ánh mắt hắn.
Bọn hắn thấy được tên thứ nhất.
"Tên thứ nhất là Võ Thực, người này là ai?"
"Không biết!"
"Ta biết, hắn là người Thanh Hà huyện, nhũ danh Võ Đại Lang, nghe nói người này đã tới Dương Cốc huyện, bây giờ đã thành Võ huyện úy, còn nghe nói người này sau khi bị bệnh thì đã khỏi!"
"Ngươi nói có phải là vị Võ huyện úy được Hoàng thượng ban thưởng kia không?"
"Không sai, chính là hắn!"
Đám người nhao nhao nhìn về phía Võ Thực, nghe Võ Thực nói mình là tên thứ nhất, những người không thấy qua Võ Thực đều kinh ngạc: "Võ Thực trúng tên thứ nhất, cũng không phải ngươi, sao ngươi lại nói mình là tên thứ nhất?"
"Đúng a, không phải là hoa mắt đấy chứ?"
Võ Thực: "Ta chính là Võ Thực!"
Nghe nói như thế, mấy người bên cạnh ánh mắt đờ đẫn.
"Võ Thực không phải rất thấp sao? Ngươi nghĩ ta chưa từng thấy qua chắc, ngươi không phải Võ Thực!"
Hiện trường sôi trào.
Lại có người dám giả mạo tên thứ nhất.
Chủ yếu là bề ngoài của Võ Thực biến đổi hơi lớn, những người này không biết cũng không có gì lạ.
Nhưng hiện trường cũng có người Dương Cốc huyện: "Hắn chính là Võ huyện úy, ta từng gặp qua, tướng mạo hắn đã thay đổi, nghe nói là đã khỏi bệnh!"
"Không sai, ta cũng biết hắn, tuy rằng có chút khó tin, nhưng hắn đích thật là Võ huyện úy a!"
"Không ngờ lần này Võ huyện úy lại trúng đứng đầu bảng! Chúc mừng Võ huyện úy trúng tuyển a!"
"Chúc mừng Võ huyện úy!"
Bên cạnh có mấy người Dương Cốc huyện xem náo nhiệt chắp tay một cái.
Xung quanh ầm ĩ, trực tiếp vỡ tổ.
Hắn lại là Võ Thực?
Trời ơi!
Biến hóa này quá lớn rồi!
Mà hắn còn trúng tên thứ nhất, đứng đầu bảng a!
Hiện trường, tất cả mọi người sau khi biết là Võ Thực trúng tuyển, đều sôi trào.
Tất cả mọi người ghé tai thì thầm, nhao nhao đưa tới ánh mắt khó tin, có người đã từng thấy Võ Thực, chưa từng nghĩ Võ Thực thay đổi bộ dạng, cũng rúng động không nói nên lời.
Lại có người tới chúc mừng hắn.
"Đại Lang lại là đứng đầu bảng, tốt quá rồi!" Phan Kim Liên nhìn thấy bảng danh sách, miệng nhỏ đã không khép lại được.
Triệu Tam càng nhảy cẫng lên, lão gia nhà hắn trúng tuyển, đây, đây là khái niệm gì?
Vẫn là đứng đầu bảng?
Võ Thực về sau nếu thăng quan, Triệu Tam hắn là thân cận, chẳng lẽ còn kém được sao?
Triệu Tam so với ai khác đều hưng phấn, phảng phất như là hắn trúng tuyển vậy.
Phan Kim Liên càng kích động ôm lấy Võ Thực.
Dù sao tướng công nhà mình trúng tuyển, đây là chuyện thiên đại hỉ sự a.
Lúc này có người tranh thủ thời gian tới chắp tay: "Chúc mừng Giải Nguyên công!"
"Giải Nguyên công!"
Rất nhiều người bắt đầu gọi Võ Thực là Giải Nguyên công.
Giải Nguyên công chính là ý chỉ người đứng tên thứ nhất.
Càng nhiều người biết Võ Thực trúng giải nguyên, tới chào hỏi, ngoại trừ một số thân hào nông thôn bách tính, còn có những thí sinh trúng bảng.
Những thí sinh không trúng tuyển thì ngược lại không có tâm tình này, ở một bên buồn bực.
Trúng tuyển, tranh thủ thời gian tới kéo quan hệ tốt với Võ Thực, ít nhất là quen mặt, vạn nhất về sau làm quan trong triều, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Nhất là giải nguyên đứng đầu, tiền đồ làm quan khẳng định lớn hơn bọn hắn.
Nhất định phải ôm đùi.
Võ Thực chắp tay đáp lễ, cũng chúc mừng những thư sinh trúng bảng khác.
Hiện tại, Võ Thực đã là thân phận cử nhân.
Là quan lại dự bị.
Kỳ thật Võ Thực đã là quan, nhưng với cử nhân vẫn có chút khác biệt.
Tư cách cùng thân phận không giống nhau.
Cử nhân trên người có thể được miễn thuế, huyện úy không có, một số địa chủ để tránh thuế có thể đem ruộng đồng treo dưới danh nghĩa của Võ Thực.
Cho hắn một chút lợi ích.
Ruộng đồng nhiều, Võ Thực không cần làm gì cũng có thể thu được không ít tiền.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều người muốn khoa cử thành công đến vậy.
Phải biết, rất nhiều người cả đời có thể thi đậu cử nhân là kết thúc. Dù vậy cũng đủ để bọn hắn xoay người.
Bất quá, cử nhân có chỗ không tốt, chính là dù có thể làm quan, rất nhiều người đến chết cũng chỉ có thể dừng lại ở lục phẩm.
Trong đó cũng có ngoại lệ, có cử nhân xuất thân cũng có thể làm tới chức quan nhất phẩm. Nhưng điều này quá hiếm.
Rất nhiều thí sinh bọn hắn không phải thật sự muốn trúng cử làm quan, bọn hắn chỉ muốn làm một địa chủ.
Kiếm đủ tiền.
Ví dụ như ngươi trúng cử nhân, rất nhanh sẽ có người đem ruộng đồng giao cho ngươi, cho ngươi lợi ích, lấy không tiền, sau đó còn có những người nghèo khó tới tìm ngươi, làm nô bộc cho ngươi, rất nhiều người cũng sẽ nịnh bợ ngươi.
Thậm chí để có thể được miễn thuế, nịnh bợ, biếu tặng nhà cửa.
Chỉ cần mấy tháng, người làm trong nhà, nhà cửa, ruộng đồng, tiền tài, thóc gạo đều sẽ đầy đủ.
So với người bình thường là hai khái niệm hoàn toàn khác.
Rất nhiều người khổ đọc sách là vì ngày này.
Huống chi, Võ Thực lại trúng tên thứ nhất.
Nếu tiến thêm một bước, chính là tiến sĩ.
Càng là không giống.
Cho nên có rất nhiều người sớm lấy lòng, nịnh bợ hắn.
Giờ phút này, Võ Thực trở thành tiêu điểm của toàn bộ Thanh Hà huyện. Tất cả mọi người đang sôi nổi nghị luận, không ngừng hâm mộ.
Bởi vì quá nhiều người, Võ Thực mang theo Phan Kim Liên cùng Triệu Tam rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, lập tức có người cầm chiêng trống gõ, Võ Thực đi tới đâu những người này theo tới đó, giống như minh tinh, còn có người hò hét: "Tránh ra, tránh ra, Giải Nguyên công đứng đầu tới, tránh hết ra!"
"Giải nguyên đến rồi!"
"Vũ lão gia trúng đứng đầu bảng rồi!"
Một thời gian, khắp nơi đều khua chiêng gõ trống.
Mà giờ khắc này, Trương lão gia cũng chú ý tới một màn này.
Ông ta cũng tò mò đến xem bảng, đầu tiên là xem ai có thể trúng tuyển, sau đó là xem Võ huyện úy kia thế nào.
Kết quả lại được tên thứ nhất.
Chuyện này làm Trương lão gia chấn động!
Tên thứ nhất, đứng đầu bảng?
Trương lão gia hô hấp dồn dập, ông ta mau chóng về nhà, đem tin tức nói cho Trương phu nhân.
"Cái gì?" Trương phu nhân kinh hãi ngồi bật dậy khỏi ghế: "Võ Thực trúng đứng đầu bảng? Chuyện này sao có thể! ! !"
Bà ta trước đó cảm thấy Võ Thực thi khoa cử cũng chỉ là cho vui mà thôi, hắn có thể có văn hóa gì, khoa cử nào có dễ dàng như vậy.
Trương lão gia mang về tin tức làm Trương phu nhân hồi lâu chưa hoàn hồn lại.
"Nhanh, mang ngân lượng khế ước lên, chúc mừng Giải Nguyên công!"
Võ Thực tại chỗ liền nhận được rất nhiều cành ô liu nhiệt tình của mọi người, muốn đem ruộng đất cho hắn để trốn thuế, bất quá, căn cơ của Võ Thực ở Dương Cốc huyện, ở Thanh Hà huyện ngược lại không cần thiết.
Đều từ chối hết.
Bất quá, nghe nói tin tức này, người trong Võ thôn, cả đám đều chạy tới.
Một đám người trong Võ thôn nghe nói Võ Thực trúng đứng đầu bảng, từng người kích động chạy tới Thanh Hà huyện.
Trong đó có rất nhiều người Võ thôn, đồng hương, thân thuộc, đường hệ của Võ Thực, Đại bá, con trai Đại bá, những người bàng hệ...
Bọn hắn nhao nhao chúc mừng.
Còn nói từ nhỏ đã nhìn ra Võ Thực có tiền đồ, không tầm thường.
Nói mà chính mình cũng không tin nổi.
Người trong Võ thôn đều vỡ tổ.
Dù sao, giải nguyên lại xuất hiện ở thôn của bọn họ. Mà lại là Võ Thực vốn khó mà trở thành cử nhân nhất.
Rất nhiều người trong Võ thôn thà tin chó có thể làm Trạng Nguyên, cũng chưa hề nghĩ tới Võ Thực có thể có ngày này. Cho nên nghe được tin tức, chấn động như bị sét đánh, thật sự là khó tin.
Võ Thực lôi kéo Phan Kim Liên, quay về Dương Cốc huyện.
Nếu đã trúng tuyển, cũng không ở lâu. Chủ yếu là quá nhiều người!
Mà khi Võ Thực trở lại Dương Cốc huyện, tin tức đã sớm truyền về.
Tốt thật.
Xe ngựa của Võ Thực vừa tới Dương Cốc huyện, lập tức liền nhìn thấy Huyện lệnh Phạm Nghiêm, chủ bạc, Huyện thừa, Tào Hằng, Hoa Tử Hư, Ứng Bá Tước... bọn người ở cửa ra vào nghênh đón Võ Thực.
Còn có rất nhiều bách tính vây xem, lít nha lít nhít chen chúc, đen nghịt đầu người, đều hướng về phía này mà nhìn.
Nhìn thấy xe ngựa của Võ Thực về sau, toàn thành bách tính, Huyện lệnh đều hò hét, một đội chiêng trống ở phía trước tí ta tí tách thổi kéo đàn hát, kèn cùng tiếng chiêng trống xa xa truyền đến, tràn ngập vui mừng, đinh tai nhức óc.
Thấy cảnh này, Võ Thực có chút trợn tròn mắt.
Hắn chỉ là thi một cái cử nhân mà thôi, trận thế này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận