Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 465: Ngân hàng đóng cửa

Hiện trường hỗn loạn, ồn ào náo nhiệt.
Nhân viên ngân hàng dù vô cùng mệt mỏi, không chỉ phải quy đổi tiền, kiếm tiền, mà còn phải duy trì trật tự tại hiện trường.
Nhưng nghĩ đến việc có tiền công và phúc lợi cao hơn, bọn họ cũng vui vẻ chấp nhận.
Quản lý ngân hàng Đại Tống, Võ Tướng, đã hứa tăng tiền công và phúc lợi, còn những lão bản của các tiền trang khác, lại càng sẵn lòng hùa theo để cùng nhau vận hành.
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì tiền trang làm ăn tốt, bọn họ càng kiếm được nhiều tiền, đương nhiên sẽ vui vẻ.
Cấp trên kiếm được tiền, tiền công của cấp dưới cũng sẽ cao hơn một chút.
Hiện tại, tiền giấy của Võ Thực một khi tung ra thị trường, tiêu thụ rất nhanh, khụ khụ, phải nói là quy đổi mới đúng.
Võ Thực đã chuẩn bị kỹ càng mấy kho hàng lớn chứa tiền giấy, cũng đang không ngừng vận chuyển đến tất cả các tiền trang lớn ở Biện Kinh. Không chỉ vậy, ngân hàng, tiền trang ở các địa phương khác của Đại Tống cũng đang vận chuyển tiền giấy đến.
Mấy nhà kho cũng không còn đủ.
May mắn thay, kỹ thuật chế tạo tiền giấy đã được cải tiến, trở nên rất đơn giản và hiệu quả. Mấy ngày nay, nhà máy tiền giấy phải làm thêm giờ, điên cuồng sản xuất tiền.
Trước kia, công nhân nhà máy in đối với những tờ tiền giấy này không có cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy xui xẻo.
Còn bây giờ thì sao?
Những công nhân này nhìn thấy từng đống tiền chất cao như núi, thật sự rất thèm thuồng!
Dù sao bây giờ, đây không còn là giấy nữa, mà là vàng thật bạc trắng, là tiền!
Giờ phút này, kẻ khởi xướng cho trào lưu tiền giấy lần này, Võ Thực.
Đang tọa trấn tại ngân hàng Đại Tống ở Biện Kinh.
Trước mặt hắn là mấy vị cao tầng của ngân hàng.
Đang báo cáo một số tin tức mới nhất.
"Khởi bẩm Võ Tướng, phía đông Biện Kinh đã đổi được một ngàn hai trăm lượng vàng, hai vạn lượng bạc trắng."
"Phía nam cũng có tám trăm lượng vàng, một vạn chín ngàn lượng bạc trắng."
"Còn có phía tây, hiện nay có một ngàn một trăm hai mươi lượng vàng, hai vạn ba ngàn lượng bạc trắng!"
"Phía bắc ít hơn một chút, bảy trăm năm mươi lượng vàng, một vạn bốn ngàn lượng bạc trắng."
Nghe thuộc hạ báo cáo, Võ Thực gật đầu:
"Trước mắt mà nói, đã có hiệu quả nhất định, bất quá những quan văn võ bá quan kia quy đổi không nhiều, xem ra còn phải kích thích bọn hắn mới được. Dạng này, truyền mệnh lệnh của ta, lập tức đem các cửa hàng nhu yếu phẩm như dầu muối... dán nhãn hiệu tiền giấy lên. Sau đó đóng cửa ngân hàng Đại Tống."
Một vị cao tầng ngân hàng, theo cách nói hiện tại chính là đại diện hành trưởng ngân hàng, Tiền Bưu.
Tiền Bưu nghe Võ Thực nói, vẻ mặt trở nên cực kì kinh ngạc.
Võ Tướng đây là thao tác gì vậy?
Tiền Bưu:
"Tể tướng đại nhân, chúng ta đang trong thời điểm đổi tiền giấy rất thuận lợi, bỗng nhiên đóng cửa, bách tính Biện Kinh chẳng phải sẽ náo loạn lên sao?"
Võ Thực cười lắc đầu:
"Ngươi không cần phải gấp, ta trải qua một phen phân tích, những số liệu quy đổi này kỳ thật đã đủ cho bách tính chi tiêu sinh hoạt hàng ngày."
"Bách tính cũng đã đổi không ít, hiện tại chính là những người thật sự có lượng lớn vàng bạc còn chưa bắt đầu đổi, cho nên ta muốn bức bách bọn hắn một chút."
Mặc dù việc quy đổi tiền giấy là bắt buộc, nhưng có một số quan viên giữ vàng thật bạc trắng, không muốn lấy ra, tình nguyện giảm giá, hiện tại vẫn giữ thái độ quan sát.
Võ Thực tung ra chiêu này, chính là nhắm vào bọn hắn.
Cứ như vậy.
Biện Kinh vừa mới đến thời khắc hoàng hôn, tất cả các ngân hàng lớn, tiền trang theo mệnh lệnh nghiêm ngặt của Võ Thực, toàn bộ đóng cửa.
Lý do mà ngân hàng đưa ra rất đơn giản, đó là tài nguyên quy đổi hiện tại rất khan hiếm, cho nên mỗi ngày chỉ có thể cung cấp sáu mươi vạn tiền giấy. Đổi xong sẽ ngừng.
Có thể nói, bất kỳ hành động nào của Võ Thực, cũng đều ảnh hưởng đến hàng ngàn hàng vạn bách tính.
Đây cũng chính là mị lực của quyền cao chức trọng.
Hắn nói phát hành đồ vật mới, liền phát hành, hắn nói đóng cửa ngân hàng, ngân hàng liền phải đóng cửa.
phát hành tiền giấy ảnh hưởng rất nhiều người, đóng cửa ngân hàng, lại ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Ví dụ như thời khắc này, Thái Kinh chính là như vậy.
Nhà bọn hắn vẫn đang chuẩn bị vàng bạc trắng để đi đổi, nhưng bọn hắn đã suy nghĩ quá ngây thơ, Võ Thực có hạn chế đối với số lượng bạc quy đổi, không phải là ngươi có bao nhiêu liền vô điều kiện quy đổi.
Có thêm cũng đổi được, nhưng tỷ lệ sẽ thấp hơn.
Điều này có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là ngươi muốn đổi số lượng lớn, nhất định phải hạ thấp lợi ích của bản thân.
Cho nên Thái Kinh chỉ đổi một ít, chuẩn bị dùng vật tư tiến hành quay vòng, thông qua phương pháp đường vòng để biến thành tiền giấy.
Chỉ là việc này cần một thời gian rất dài.
Hiện tại Thái Kinh phủ trên dưới có khoảng một hai trăm người, mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ đều là chi tiêu, sinh hoạt chi ra là cực kì kinh người.
Chỉ một chút tiền giấy như vậy, căn bản không đủ để duy trì chi tiêu thường ngày.
Quan trọng nhất chính là, gần đây nhà Thái Kinh muốn tổ chức một lần tế yến cho lão tổ mẫu đã qua đời mười năm.
Lúc này có hạ nhân trở về nói:
"Lão gia, việc lớn không tốt, lương thực dự trữ của chúng ta không còn nhiều, sắp hết lương thực rồi!"
Thái Kinh nghe nói như thế, cười:
"Không thể nào, hiện tại đang là giai đoạn hòa bình, làm sao có thể thiếu lương thực?"
"Lão gia, ngài không biết đó thôi! Hiện tại toàn thành đều đang dán bố cáo, ngân hàng mỗi ngày hạn ngạch sáu mươi vạn đổi tiền giấy, nhóm tiền giấy đầu tiên đã lưu thông trong tay bách tính và một số thương gia, bọn hắn nghe nói chuyện này xong, lập tức tăng giá vật tư."
"Còn có loại chuyện này?"
Thái Kinh hiện tại đau cả đầu:
"Tế yến của lão tổ mẫu cần số lượng lớn vật tư, mau mau đi làm đi."
Thái Kinh đối với những việc trong nhà này, cũng có chút phiền lòng.
"Vậy đi, đi lấy một ít vàng bạc trắng, tìm người bên ngoài mà đổi, không nhất định phải đến tiền trang."
Thái Kinh thở dài.
Thái Du thấy vậy, lập tức đứng ra nói:
"Chuyện này ta sẽ xử lý, gần đây cha bận rộn công việc, chuyện nhỏ này cứ giao cho ta là được rồi, tế yến của tổ mẫu ta sẽ làm tốt, xin phụ thân yên tâm!"
Thái Du lúc này lên tiếng, làm cho Thái Kinh đang nhức đầu được làm dịu đi đôi chút.
Nhìn thấy nhi tử hiểu chuyện như thế, Thái Kinh cũng có chút vui mừng, nỗi phiền muộn trong lòng dường như vơi đi không ít:
"Tốt, giao cho ngươi! Ngươi đi phòng thu chi lấy sáu mươi lượng vàng, đủ cho lần chi tiêu này."
Thái Du liên tục gật đầu.
Sau đó, quản gia của Thái Kinh lôi kéo Thái Du ra một bên, nhỏ giọng nói:
"công tử, hiện tại bạc không dùng được, không có tiền giấy để thu mua vật tư, e rằng không dễ dàng như vậy!"
Thái Du cười nói:
"Việc này ta tự có biện pháp, đến chiều mai ta tự nhiên sẽ đem tiền về. Chút chuyện này mà cũng không làm được, chẳng phải sẽ làm cha chê cười sao."
"Ừm!"
Lão quản gia gật đầu, không nói thêm gì nữa, giống như Thái phủ công tử ca, đầu óc tự nhiên thông minh hơn hắn.
Hắn bất quá chỉ là nhắc nhở một câu, có nghe hay không là chuyện của hắn.
Sáng ngày thứ hai, cổng thành Biện Kinh mở cửa theo thời gian quy định.
Nhưng mà, vừa mới mở cửa, rất nhiều người ở ngoài cửa cầm theo bao bọc, bên trong đựng toàn bộ đều là đồ vật bằng vàng bạc, xông vào.
Bọn họ đến đây để làm gì?
Tự nhiên là muốn đổi tiền giấy.
Bởi vì có hạn ngạch, nếu hết hạn ngạch ngân hàng sẽ đóng cửa, cho dù là người ở vùng lân cận cũng đều chen chúc ở đây.
Nơi này là Biện Kinh, số lượng quy đổi nhiều hơn một chút.
Giờ phút này.
Thái công tử cũng cầm mấy chục lượng vàng đeo bên hông.
Nói thật, đối với một công tử bột như vậy, đeo chút tiền như vậy bên hông cũng rất nặng.
Thái công tử trực tiếp đi đến cửa ra vào, hắn không có ý định xếp hàng, trực tiếp chen ngang lên phía trước.
Người của ngân hàng lập tức đưa tay ra:
"Xin lỗi, muốn đổi tiền giấy à? Mời xếp hàng phía sau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận