Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 72: Lâm Xung

Đại khái ý là để hắn mọi sự thuận lợi, ít nói, ít nghĩ, học nhiều, làm nhiều việc liên quan đến học vấn.
Võ Thực sau khi xem xong liền đem thư hủy đi.
Cùng nhau đi tới, Võ Thực phát hiện nơi Biện Kinh này có rất nhiều thanh lâu.
Rất nhiều người, thậm chí cả thí sinh cũng sớm đã đến nơi này, tụ tập một chỗ ngâm thi đối đáp, giao lưu văn hóa, nghiên cứu các dạng đề thi.
Rất quan tâm lần này bọn hắn có thể đỗ hay không.
Mà lần khảo thí này, Tằng Bố có khả năng giúp đỡ Võ Thực, nhiều lắm là chính là để hắn đậu Tiến sĩ, còn việc có thể trở thành hội nguyên hay không, thì phải xem ý tứ của Tống Huy Tông.
thi đình mới có thể phân định ai là Trạng Nguyên.
Phải xem ý tứ của Tống Huy Tông.
Đối với Tống Huy Tông, Võ Thực từng xem qua lịch sử, biết rõ hắn là điển hình cho loại Hoàng Đế trọng nghệ thuật, ở phương diện nghệ thuật có tài năng xuất chúng, còn việc quản lý thiên hạ thì hoàn toàn không thông hiểu.
Tống Huy Tông đồng chí tự tay làm Đại Tống vong quốc, bản lĩnh diệt quốc của hắn vẫn là rất lớn. Nếu như đi phỏng vấn Tống Huy Tông làm thế nào để diệt một quốc gia, hắn nhất định nói năng rành mạch, có rất nhiều trải nghiệm tâm đắc.
Đối với vị Hoàng Đế này, Võ Thực vẫn tương đối hiểu rõ, cho nên việc có thể đỗ Trạng Nguyên hay không, đến từ việc ra tay của vị Hoàng Đế này.
Ra tay từ trên thân Hoàng Đế, trọng yếu nhất chính là nghệ thuật.
Trước đó đã nói, Tống Huy Tông đồng chí là một người phi thường coi trọng nghệ thuật, cũng rất thưởng thức người có tài năng nghệ thuật, Cao Cầu kia nhờ đá bóng giỏi, liền được phong làm Cao thái úy.
Ngẫm lại mà xem, sau khi Tống Huy Tông lên ngôi, đối mặt cả triều văn võ đều là khuôn mặt xa lạ, hắn có thể tin tưởng ai?
Tự nhiên là người thân cận bên cạnh, cộng thêm việc ưa thích làm nghệ thuật, cho nên những người bạn bè bên cạnh này đều lần lượt giữ vị trí cao, cuối cùng dẫn đến triều đình hỗn loạn.
Mà muốn gây nên sự chú ý của Hoàng Đế, Võ Thực hiện tại liền có một phương pháp tốt, đó chính là kiểu chữ.
Mặc dù trường thi quy phạm kiểu chữ, nhưng dùng Sấu kim thể hơi trích dẫn, cũng không ảnh hưởng, đến thời điểm Tống Huy Tông xem xét bài thi, lập tức liền có cảm giác thân thiết tương tự, xác định vững chắc sẽ để bụng đến bài thi của Võ Thực.
Đương nhiên, không thể viết quá mức, chỉ cần hơi mang một chút xíu ý tứ của Sấu kim thể là đủ.
Trước đó trận đầu khảo thí không dám dùng, hiện tại muốn bỏ công sức từ trên thân Hoàng Đế, không thể không làm như thế.
Cũng may Tống triều là không có dự chép chế độ, chính là việc trường thi có người chép lại một lần bài thi rồi mới trình lên, không có cái chế độ này Võ Thực liền có thể dùng kiểu chữ để làm văn chương.
Về phần Tằng Bố.
Chỉ cần thuận theo tư tưởng của hắn để viết, cơ bản không có vấn đề. Võ Thực muốn không phải tiến sĩ, mà là vị thứ nhất - Trạng Nguyên.
Muốn vượt qua đám người, phải hạ chút tâm tư.
Bởi vì khoa khảo còn có một đoạn thời gian.
Võ Thực thật cũng không sốt ruột, đối với việc ra đề trong cuộc thi, trong đầu hắn, kho sách đã không có vấn đề gì, ngược lại là chờ đợi lại có chút quá nhàm chán.
Hiện tại bụng cũng đã đói, hắn cùng Triệu Tam liền đi một nhà tửu lâu.
Bọn hắn cùng nhau đi tới, trước mắt quán rượu này là cao lớn nhất. Chọn luôn nhà này.
Triệu Tam:
"Lão gia, tửu lâu này rất lớn, khẳng định phi thường đắt a, hay là nhóm chúng ta đổi một nhà khác đi?"
Võ Thực lắc đầu:
"Đi thôi, ta không thiếu tiền."
Triệu Tam.
Hai người đi vào, bên trong quả nhiên cực kỳ xa hoa.
Võ Thực chọn trúng chính là Phiền lâu nổi danh của thành Biện Kinh.
Khu vực phồn hoa của Biện Kinh.
Phiền lâu còn có tên gọi khác là phèn lâu, là chốn phong nhã nổi danh.
Phiền lâu trang trí hoa mỹ, đã có rượu ngon lại cực kì nhiều đồ ăn, còn có vô số giai nhân. Quan lại quyền quý trong thành đều ưa thích đến Phiền lâu vui đùa.
Trong số đó, bao gồm cả quân lâm thiên hạ - Tống Huy Tông.
Huy Tông hậu cung phi tần như mây, nhưng cũng thường xuyên âm thầm lẻn vào Phiền lâu để gặp gỡ hoa khôi Lý Sư Sư.
Đương nhiên, hiện tại Tống Huy Tông có khả năng còn chưa đắc thủ, Lý Sư Sư nổi danh bán nghệ không bán thân, Tống Huy Tông cũng sẽ không cưỡng ép.
Mà liên quan tới lầu này, còn có một cái cố sự.
Con tử của gian thần Cao Cầu trong triều là Cao Nha Nội, một mực thèm nhỏ nước dãi phu nhân của Lâm Xung, thủ hạ của hắn vì có thể giúp hắn đoạt được phu nhân của Lâm Xung, cố ý đem Lâm Xung lừa gạt đến Phiền lâu uống rượu.
Đối với những điều này Võ Thực cũng không chú ý, sau khi hắn tiến vào bên trong, cảm thán nơi này thật phồn hoa.
Bên trong tùy tiện một chút nước trà cùng đồ ăn đều là mấy trăm văn tiền, thậm chí là mấy lạng.
Chỉ sợ cũng chỉ có những đại tài chủ cùng quan viên mới tiêu xài nổi.
Phiền lâu cũng là quán rượu đứng đầu trong bảy mươi hai nhà quán rượu ở Biện Kinh, theo ghi chép lúc bấy giờ, việc buôn bán của Phiền lâu mười phần náo nhiệt, mỗi ngày nộp lên cho quan phủ thuế rượu liền có hai ngàn tiền. Về phần lượng rượu bán ra hàng năm, thậm chí đạt đến năm vạn cân.
Phiền lâu độc nhất vô nhị sản xuất hai loại rượu ngon, một loại tên là mày thọ, một loại tên là chỉ.
Hai loại rượu đều có hương vị riêng, cảm giác thuần hậu, làm cho người hồn khiên mộng nhiễu.
Tóm lại, lầu này rất phồn vinh.
Có một bài thơ từ, chính là miêu tả nơi đây.
"Thành Trung tửu Lâu Cao Nhập thiên, Phanh Long Chử Phượng Vị Phì Tiên. công Tôn Hạ Mã Văn Hương Túy, Nhất Ẩm Bất Tích Phí Vạn Tiền. Chiêu Quý Khách Dẫn Cao Hiền, Lâu Thượng Sanh Ca liệt Quản Huyền. Bách Bàn Mỹ Vật Trân Tu Vị, Tứ Diện Lan Can Thải Họa Diêm."
Quán rượu bên trong thành Biện Kinh bình thường đều chỉ có ba tầng, duy chỉ có Phiền lâu là một ngoại lệ.
Bởi vì khách nhân đến đây giải trí quá nhiều, Phiền lâu vào thời Huy Tông trực tiếp đổi xây thành năm tòa ba tầng lầu chính, có thể nói là lộng lẫy đường hoàng, khí phái vô cùng.
Để tiện cho việc khách nhân trong vài tòa lầu chính tiến hành giao lưu, bên trong Phiền lâu cố ý kiến tạo rất nhiều cầu thang và lan can. Những lan can này ở giữa nối liền với nhau, đèn đuốc sáng như ban ngày.
Đi vào quán rượu, Võ Thực sợ hãi thán phục liên tục.
"Hai vị khách quan dùng bữa ạ?"
Có tiểu nhị tới cười nói.
Võ Thực gật gật đầu, ném đi một ít bạc vụn, tiểu nhị sắc mặt vui vẻ, thái độ càng thêm chu đáo. Đem Võ Thực dẫn vào vị trí gần bờ sông.
Thông qua cửa sổ có thể liếc nhìn sông Biện Kinh ở bên cạnh, xuyên qua toàn bộ thành trì, giao hội cùng một chỗ bốn phương thông suốt.
Nơi này chính là cảnh hai bên bờ trong bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ nổi danh lịch sử.
Gió nhẹ thổi qua, nhìn mỹ cảnh ngoài cửa sổ, đích thật là khiến cho người ta tâm thần thanh thản.
Võ Thực lại chọn mày thọ, chỉ hai loại rượu để thưởng thức một phen, khi uống vào cực kì thơm thuần, vẫn là phi thường không tệ.
Lúc này, Võ Thực nhìn thấy ba người đi tới, ngồi xuống ở vị trí cách đó không xa.
Đều là nam tử khoảng ba mươi mấy tuổi, trong đó một người dáng vóc cường tráng, khuôn mặt tuấn lãng, thần thái nhìn hẳn là người biết công phu. Người tới nơi này đều mặc áo gấm, người này ngược lại ăn mặc tương đối mộc mạc.
Nam tử tuấn lãng nói:
"Hôm nay nhóm chúng ta chỉ nhấp ít rượu thôi, uống nhiều quá ta lo lắng nương tử nhà ta không thích."
Nghe nói như thế, Lục Khiêm ở bên cạnh cười nói:
"Lâm Xung huynh đệ sợ cái gì? công phu của ngươi cao cường, chẳng lẽ còn sợ nương tử nhà ngươi đánh ngươi hay sao? Ha ha ha!"
Lục Khiêm chính là bạn xấu của Lâm Xung. Mà người còn lại chính là Ngu Hậu - người bên cạnh Cao Cầu.
Ngu Hậu nói:
"Lâm huynh là hạng người nào, sao lại còn sợ nương tử? Đến, uống trước ba chén rồi nói!"
Lục Khiêm gật gật đầu:
"Đúng đúng đúng, uống trước ba chén, tửu lượng của Lâm huynh tốt, chút rượu này có đáng là gì!"
Hai người muốn chuốc chén Lâm Xung.
Lâm Xung lắc đầu nói:
"Hôm nay ta chỉ muốn uống ít một chút, lần trước nương tử nhà ta bị Cao Nha Nội làm cho kinh sợ! Nếu là ta về muộn nhất định sẽ bị mắng, ta lập tức phải trở về!"
Ngu Hậu cùng Lục Khiêm liếc nhau, Ngu Hậu nói:
"Lâm huynh đừng vội, uống ít hai chén cũng được, giãi bày nỗi lòng, ta và huynh đệ đây cùng ngươi hát!"
Giờ phút này Võ Thực ở bên cạnh nghe được ba người giao lưu, lập tức sững sờ.
Người tuấn lãng kia là Lâm Xung?
Nếu thật là như vậy, hắn thế nhưng là đụng phải tràng diện nổi danh của Thủy Hử.
Cao Nha Nội kia cũng không phải thứ tốt lành gì.
Cao Nha Nội, nghĩa tử của Cao Cầu, vốn là huynh đệ với thúc bá của Cao Cầu, vì để bản thân có thể hưởng phú quý mà không từ thủ đoạn, không tiếc làm con trai của Cao Cầu, đủ để chứng minh nha nội này là một kẻ vô lại.
Mà Lục Khiêm này cũng là kẻ đủ xấu, vì nịnh bợ Cao Nha Nội, mà ở chỗ này kéo dài thời gian của Lâm Xung.
Đoán chừng lập tức nương dâu của Lâm Xung liền bị người lừa gạt tới nhà của Lục Khiêm, để tạo điều kiện thuận tiện cho Cao Nha Nội.
Chỉ là dựa theo kịch bản bình thường, Lâm Xung sẽ nhìn thấu quỷ kế của bọn hắn, chạy trở về vừa vặn gặp được Cao Nha Nội muốn giở trò đồi bại với nương tử của hắn.
Bất quá vạn nhất xảy ra sai sót, nương tử của Lâm Xung liền bị điếm ô.
Võ Thực ánh mắt có chút nheo lại, suy nghĩ xem bản thân có nên làm chút gì không, chỉ là giúp Lâm Xung, chẳng phải là bản thân sẽ đắc tội Cao Nha Nội.
Cao Nha Nội, con nuôi Cao Cầu, chính là nghĩa tử của Cao Cầu, đắc tội hắn thì cũng giống như đắc tội Cao Cầu, không có gì khác biệt.
Võ Thực trước chờ một lát, nếu như chính Lâm Xung trở về, hắn cũng không cần làm cái gì.
Chỉ là Lâm Xung kia trong miệng nói không thể uống nhiều, nhưng khi uống rượu lại là một ngụm rồi lại một ngụm, có chút uống đến mơ màng.
Lúc đầu vừa mới bắt đầu vẫn là trò chuyện về sự tình của nương tử, kết quả cuộc trò chuyện lại chuyển sang cục diện đương kim Đại Tống, các phương diện biện pháp các loại, càng kéo càng xa.
Uống đến lúc hưng phấn, Lâm Xung vỗ cái bàn, còn nói muốn một người tiến đến, một thương đem đầu của thủ lĩnh địch quốc cho thọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận