Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 32: Đuổi bắt Tây Môn Khánh !

Võ Thực nói cho hắn biết, chính là chuyện liên quan tới việc Hoa tử Hư bị cắm sừng.
Hơn nữa, hiện tại đã bắt đầu bị cắm sừng rồi.
Chỉ là Hoa tử Hư không biết rõ tình hình mà thôi.
Khi nghe Võ Thực nói những điều này, Hoa tử Hư lộ vẻ mặt không thể tin:
"Không thể nào!"
"Sao có thể như vậy chứ!"
Hoa tử Hư đương nhiên không chịu tin tưởng, hắn nói:
"Võ huynh, ta coi ngươi là bằng hữu, cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn châm ngòi chia rẽ mối quan hệ giữa ta, nương tử ta và Tây Môn Khánh?"
Hoa tử Hư cực kì kích động.
Cho dù là ai nghe được những điều này, cũng sẽ theo bản năng không tin.
Võ Thực nói:
"Tin hay không, lời ta nói đều không đủ coi là chứng cứ, chỉ có ngươi tận mắt thấy mới là thật, ta có biện pháp để ngươi biết rõ tình hình thực tế."
Võ Thực nói tiếp:
"Ngươi hẹn Tây Môn Khánh ra ngoài phong lưu, ban đêm giờ Dần, ngươi trở về nhà xem xét, cứ như vậy hai ba lần, ngươi nhất định có thể phát hiện ra chút dấu vết, nếu như Hoa huynh không tin, ta cũng không thể nói gì hơn, cáo từ!"
Võ Thực rời đi.
Hành động lần này, một là vì để cho Hoa tử Hư đấu với Tây Môn Khánh, thứ hai, có thể tiện thể cứu vớt chính Hoa tử Hư.
Nếu như mình không nói ra, Hoa tử Hư thật quá oan uổng, Võ Thực thấy Hoa tử Hư làm người không tệ, lúc này mới giúp hắn, cũng là vì chính mình.
Còn về kết quả như thế nào, thì phải xem chính Hoa tử Hư.
Sổ sách hắn đã thanh toán xong.
Nhìn bóng lưng Võ Thực rời đi, Hoa tử Hư đứng tại chỗ sợ run, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Trong miệng lẩm bẩm không thể nào.
Ngay từ đầu, hắn căn bản không muốn làm theo những gì Võ Thực nói.
Chỉ là chuyện này lại như tâm ma, cứ quanh quẩn mãi trong lòng hắn không dứt.
Bởi vì sự tình quá mức quan trọng, cho nên hắn quyết định thử một lần.
Nếu như không có gì, vậy nhất định là do Võ Thực nói năng bậy bạ.
Hắn lập tức đến phủ đệ Tây Môn Khánh. Bây giờ, ở phủ đệ Tây Môn Khánh có rất nhiều người, chỉ chờ ngày mai đến cửa hàng của Võ Thực gây phiền phức.
Hoa tử Hư nhìn thấy trên mặt Tây Môn Khánh đều là vết thương. Cũng biết rõ Tây Môn Khánh bị Võ Thực đánh cho một trận.
"Không lẽ nào Võ Thực chọc giận Tây Môn Khánh, cho nên muốn châm ngòi chia rẽ mối quan hệ giữa ta và Tây Môn Khánh?"
Hoa tử Hư theo bản năng đoán được điểm này.
Tây Môn Khánh nhìn thấy Hoa tử Hư, Hoa tử Hư liền tỏ ý muốn cùng hắn đối phó Võ Thực vào ngày mai, nhưng đêm nay, hắn muốn mời Tây Môn Khánh đến Túy Tiên lâu uống rượu để an ủi.
Mỗi ngày bọn hắn đều trải qua khoảng thời gian như vậy, tuy rằng Tây Môn Khánh có bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, Hoa tử Hư đã mời khách, Tây Môn Khánh nghĩ ngợi rồi cũng không từ chối.
Bởi vì hắn cũng nhớ tới Lý Bình Nhi.
Tây Môn Khánh đồng ý, sau đó triệu tập Ứng Bá Tước, Tạ Hi Đại, bọn người cùng đến Túy Tiên lâu.
Cả đám người vừa uống rượu vừa nhắc tới Võ Thực, mấy tên huynh đệ lòng đầy căm phẫn, muốn ngày mai cùng nhau đến tìm Võ Thực gây phiền phức.
uống rượu xong, mỗi người tìm một cô nương rồi đi nghỉ ngơi.
Hoa tử Hư cũng không say, hắn rất tỉnh táo.
Hắn vẫn luôn chờ đến nửa đêm giờ Dần, liền mang theo tâm trạng thấp thỏm, lo âu ra ngoài trở về nhà.
Mà Tây Môn Khánh sớm đã về trước đó, trèo tường vào nhà Lý Bình Nhi, ở trong một gian phòng nhỏ.
Lý Bình Nhi cùng Tây Môn Khánh đã sớm đại chiến ba trăm hiệp. Lý Bình Nhi thỏa mãn nằm xuống, không bao lâu, bỗng nhiên toàn bộ trong viện đèn đuốc sáng trưng, từng người làm cầm bó đuốc đi khắp nơi trong phủ tìm kiếm.
Dẫn đầu chính là Hoa tử Hư.
Hoa tử Hư giơ bó đuốc, ở trong phòng chính không nhìn thấy Lý Bình Nhi, tuy rằng thở phào một hơi, nhưng lại nghĩ lại, nửa đêm canh ba Lý Bình Nhi không ở trong phòng, vậy thì ở đâu?
Bọn hắn ôm chút ít hy vọng, đi xem xét xung quanh các phòng nhỏ trong phủ, không ngờ rằng.
Khi hắn tìm đến một gian phòng nhỏ, lập tức nhìn thấy một bóng đen từ trong phòng đi ra, vội vàng hấp tấp trèo lên bức tường vách bên cạnh, chuẩn bị lật qua.
"Ai?"
Hoa tử Hư dẫn người đuổi tới, ánh đuốc chiếu rọi, lập tức nhìn thấy bóng lưng Tây Môn Khánh, dáng người, quần áo của Tây Môn Khánh, còn có ngũ quan mơ hồ, hốt hoảng kia, Hoa tử Hư liếc mắt một cái liền nhận ra.
Huống chi, sát vách chính là nhà Tây Môn Khánh, ai lại có gan lớn dám trèo tường?
Nhìn thấy trong nháy mắt đó, não của Hoa tử Hư như bị sét đánh, ầm một tiếng, suýt chút nữa ngã quỵ!
"Tây Môn Khánh!"
Hoa tử Hư và Tây Môn Khánh liếc mắt nhìn nhau, Tây Môn Khánh thầm nghĩ đáng chết, không ngờ lại bị phát hiện!
Tây Môn Khánh cũng có chút nổi nóng, ngày thường Hoa tử Hư ở Túy Tiên lâu, căn bản sẽ không trở về vào nửa đêm, hôm nay là có chuyện gì chứ.
Hoa tử Hư nhìn thấy Tây Môn Khánh, lại vào trong phòng nhìn thấy Lý Bình Nhi, lập tức trợn mắt há mồm.
Nửa đêm giờ Dần, Tây Môn Khánh từ trong phòng đi ra trèo tường, Lý Bình Nhi không ngủ ở phòng chính lại ngủ ở căn phòng nhỏ dựa sát tường, vậy còn không rõ ràng sao?
Hai người nếu không phải hẹn hò riêng, thì tuyệt đối không thể nào!
"Lý Bình Nhi, ngươi!"
Hoa tử Hư nhìn thấy Lý Bình Nhi còn có chút đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, hắn phẫn nộ nói:
"Ngươi lại dám cõng ta lén lút gặp gỡ Tây Môn Khánh, ngươi!"
Hoa tử Hư sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Những người làm xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.
Vừa mới bắt đầu, bọn hắn cho rằng Hoa tử Hư không biết rõ đang phát bệnh gì, mà đánh thức tất cả bọn hắn dậy để tìm kiếm cái gì, kết quả lại phát hiện ra sự tình này.
"tử Hư, ta không có làm gì cả, chàng hiểu lầm rồi!"
Sắc mặt Lý Bình Nhi biến hóa liên tục, cuối cùng ủy khuất nói:
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nửa đêm lại kinh động nhiều người như vậy?"
"Chuyện gì?"
Hoa tử Hư cười lạnh:
"Ta vừa mới nhìn thấy Tây Môn Khánh trèo tường, nàng nói xem xảy ra chuyện gì? Nửa đêm canh ba hai người các ngươi ở đây hẹn hò riêng tư, nàng còn muốn giảo biện sao? Ngươi đúng là đồ kiếm nhân! Các ngươi đã ở cùng nhau bao nhiêu lần rồi, nếu không phải hôm nay ta phát hiện, chỉ sợ các ngươi còn muốn giấu giếm ta cả đời!"
Giờ phút này, sắc mặt Hoa tử Hư đầy bi phẫn, hóa ra những gì Võ huynh nói đều là sự thật.
Hết thảy đều là thật.
Hoa tử Hư bây giờ triệt để tin tưởng.
Tuy rằng không biết rõ Võ Thực làm thế nào biết được, nhưng sự thật rành rành trước mắt, hắn không thể không tin!
"Người đâu!"
"Có!"
"Đem kiếm nhân này trói lại, theo ta cùng đi gặp đại bá!"
"Rõ!"
Một đám người làm lập tức xông lên, muốn đem Lý Bình Nhi trói lại.
Lý Bình Nhi giãy giụa phản kháng:
"Làm càn, ta là phu nhân, các ngươi ai dám!"
Những người làm dừng lại, nhưng âm thanh của Hoa tử Hư truyền đến:
"trói lại!"
Địa vị của phu nhân bắt nguồn từ trượng phu, trượng phu đã nổi giận ra lệnh như vậy, phu nhân thì có là gì?
Đám người làm đem Lý Bình Nhi trói chặt.
Đưa đến trước cửa phòng Hoa thái giám.
Hoa tử Hư chắp tay nói:
"Đại bá, ngài phải làm chủ cho ta a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận