Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Chương 213: Cao Cầu phẫn nộ! 4 càng!

**Chương 213: Cao Cầu phẫn nộ! (4)**
Hỗ Tam Nương này vốn là một danh nữ trong Thủy Hử.
Dựa theo những gì Võ Thực hiểu rõ, nàng ta rất giỏi việc đánh trận, là một nữ tướng tài ba, vóc dáng lại vô cùng xinh đẹp.
Mà Hỗ Tam Nương còn có một ngoại hiệu, tên là Nhất Trượng Thanh!
Trong Thủy Hử, Hỗ Tam Nương tại bến nước Lương Sơn xếp thứ năm mươi chín.
Là một trong ba vị nữ tướng của Lương Sơn.
Nhất Trượng Thanh là để ví dụ cho sự hung ác của Hỗ Tam Nương.
Bởi vì Nhất Trượng Thanh chính là một loại rắn lớn, dài hơn một trượng, màu đen, thường ẩn mình trong bụi cỏ, gặp người không chạy mà nghênh đón đầu, vô cùng đáng sợ.
Dân chúng địa phương gọi nó là Nhất Trượng Thanh.
"Thanh" ở đây, chính là màu đen.
Hỗ Tam Nương xinh đẹp, mỹ mạo, oai hùng, trong số các anh hùng Lương Sơn khi giao chiến trước trận, số lượng địch tướng bị bắt sống tại chỗ nhiều nhất chính là Hỗ Tam Nương.
Nói đến, trước đó Võ Thực còn từng nghĩ tới Hỗ Tam Nương, mới đó không lâu Hỗ Tam Nương liền xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn là với thân phận tiểu thiếp.
Nói cách khác, chỉ cần Võ Thực đồng ý, Hỗ Tam Nương chính là người của hắn.
Hỗ Tam Nương vì muốn báo thù, hoặc là rời xa Lương Sơn nên mới tới đây.
Hỗ Tam Nương vô cùng xinh đẹp, nếu bàn về tư sắc cùng Phan Kim Liên, Lý Sư Sư, các nàng đều có nét khác biệt, khí chất của người này so với các nàng không giống nhau.
Phan Kim Liên có một loại khí chất nhu nhược, Bàng Xuân Mai có một loại khí chất diễm lệ, Lý Sư Sư thì có khí chất của bậc tài nữ, còn Hỗ Tam Nương lại có phong phạm của một nữ tướng.
Dựa theo trong Thủy Hử, Hỗ Tam Nương khi theo Lương Sơn đã nhiều lần lập chiến công, người bình thường căn bản không thể đánh lại nàng ta.
Nếu cho nàng ta một nơi, ắt nàng có thể lập được công danh sự nghiệp.
Bên cạnh Võ Thực ngược lại là không có nữ nhân như vậy.
Người này có thể trọng dụng.
Võ Thực đang cần một số người mới.
Có thể giữ lại để đánh trận, cũng có thể giữ ở bên người.
Bây giờ Võ Thực là Trấn Quốc công, trải qua thời gian dài ở Bắc Tống, cũng đã sớm quen thuộc với thân phận của mình cùng phong tục ở nơi này.
Người như hắn làm nhiều việc, thì cũng giống như người hiện đại tuyển nhận bảo mẫu, làm việc phi thường bình thường.
Chỉ là Võ Thực có đồng ý yêu cầu của Cao Cầu hay không?
Hắn vốn định để Cao Cầu chiến bại, sau đó mặc cho Lương Sơn phát triển một thời gian hắn mới ra tay. Nếu sớm chiêu an, người của Lương Sơn còn chưa tới đông đủ, sức chiến đấu khẳng định không bằng thời kỳ toàn thịnh, làm sao có thể đối phó Phương Tịch bọn hắn.
Võ Thực trong lòng cũng không cự tuyệt, nhưng hắn không thể trực tiếp đáp ứng.
Võ Thực cười nói: "Chuyện này ta không đồng ý, ngươi trở về đi, không ai trông coi ngươi, cho dù ngươi có đào tẩu bản quan cũng không ngăn cản ngươi!"
Nghe nói như thế, làm cho Hỗ Tam Nương, người ban đầu cảm thấy có hi vọng, trong lòng chìm xuống đáy cốc.
Trong nháy mắt, tất cả ý nghĩ, suy nghĩ của nàng ta, lúc này trống rỗng.
Bởi vì tất cả ý nghĩ báo thù của nàng ta đều được xây dựng dựa trên việc bám víu vào cây đại thụ Võ Thực. Bây giờ Võ Thực không đồng ý, thậm chí không muốn nàng ta.
Vậy thì nàng ta không có chỗ dung thân, cho dù nàng ta có trốn thoát thì có thể đi đâu?
Nàng ta còn muốn tìm ca ca, còn muốn báo thù, những việc này nàng ta làm sao có thể làm được?
Mà đám người Lương Sơn kia quan hệ khắp nơi, nói không chừng có thể tìm được nàng ta, bắt trở về, đến khi đó nàng ta muốn thoát ra sẽ muôn vàn khó khăn.
Hỗ Tam Nương có chút nóng nảy: "Đại nhân! Tiểu nữ tử không có nơi nào để đi, hi vọng có thể lưu lại bên cạnh Trấn Quốc công!"
"Lần này ta bị Cao đại nhân mang đến Trấn Quốc công phủ, cũng là ta tự nguyện mà đến, nếu có thể lưu lại bên cạnh Trấn Quốc công, về sau không có lòng khác, chỉ hi vọng có một chỗ an thân, nếu có thể đi theo Trấn Quốc công, tiểu nữ tử tất nhiên sẽ làm việc như trâu ngựa!"
Lời này có thể nói có chút trịnh trọng.
Bất quá có thể hay không giữ nàng ta lại, cái kia còn phải xem ý tứ của Võ Thực.
Hỗ Tam Nương chỉ có thể phó thác cho trời.
Võ Thực cười nói: "Ngươi là muốn ta thay ngươi báo thù cho gia tộc a?"
Bị Võ Thực vạch trần tâm tư, Hỗ Tam Nương gật đầu: "Ta có ý nghĩ như vậy, nhưng không dám hi vọng xa vời!"
Võ Thực: "Nếu như ta nói không sai, cả nhà Hỗ gia trang của ngươi đã bị Lý Quỳ giết, chỉ còn lại ca ca ngươi là Hỗ Thành trốn thoát, những người còn lại đã không còn, ngươi muốn thông qua ta để ta báo thù cho ngươi?"
Hỗ Tam Nương liếc nhìn Võ Thực, phát hiện hai mắt Trấn Quốc công sắc bén, tựa hồ nhìn thấu nội tâm của nàng.
Hỗ Tam Nương trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.
Võ Thực cười nói: "Ngươi muốn lợi dụng ta, sợ là có chút khó, Trấn Quốc công phủ ta không nuôi người rảnh rỗi!"
Hỗ Tam Nương nghe vậy, toàn thân chấn động.
Nàng ta có chút tuyệt vọng.
Chỉ là, lời nói của Võ Thực xoay chuyển, nhìn về phía Hỗ Tam Nương: "Đương nhiên, ngươi muốn lưu lại, cũng không phải không thể. Nếu ngươi nghe lời, ở Trấn Quốc công phủ chịu khó làm việc, bản quan một ngày nào đó cũng không phải không giúp đỡ ngươi."
"Chẳng những phải nghe lời, còn phải tài giỏi! Giúp ta làm một ít chuyện! Dù sao ngươi cùng những người khác có chỗ khác nhau, phủ đệ trước mắt cũng không thiếu nha hoàn cùng tiểu thiếp, ngươi hiểu không?"
Hỗ Tam Nương do dự một chút, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tiểu nữ tử nguyện ý nghe theo Trấn Quốc công an bài, nếu nói bản sự, ta có thể lên chiến trường giết địch, điều này có tính là tài giỏi không?"
Võ Thực gật đầu: "Ở phương diện này, ngươi thật sự tài giỏi! Ta đã từng nghe qua."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm: "Lão gia, phu nhân nấu canh gà xong rồi!"
"Vào đi!"
Võ Thực nói một tiếng, sau đó Tiểu Điệp từ ngoài cửa tiến vào.
Bưng tới một bát canh gà nóng hổi.
Võ Thực cười nói: "Phu nhân nhà ta mỗi ngày đều nấu canh gà cho ta, chê cười rồi!"
Võ Thực uống một chút, sau đó nhìn về phía Hỗ Tam Nương, nữ tướng oai hùng trong Thủy Hử này, nếu Võ Thực có ý nghĩ gì với nàng, mà làm ra hành động cụ thể gì, có thể Võ Thực cũng sẽ không làm, nhưng nếu là Cao đại nhân đã trực tiếp đưa tới.
Thì lại không giống.
Huống chi hiện tại là Hỗ Tam Nương cầu xin được ở lại.
Võ Thực cười nói: "Đã ngươi nghe lời, vậy thì tốt, uống chén canh gà này đi!"
Hỗ Tam Nương gật đầu, bèn tiến đến lấy canh gà uống.
Cũng không sợ bên trong có đồ vật gì.
Võ Thực thấy một lần, Hỗ Tam Nương quả nhiên nghe lời, chính là lấy qua canh gà.
Hỗ Tam Nương nghiêng đầu, Võ Thực không chút do dự ngang tàng bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hỗ Tam Nương.
Hỗ Tam Nương mặt đỏ bừng...
Trải qua một thời gian.
Võ Thực lại cầm lấy canh gà uống, vẫn là nóng hổi, chỉ là không cẩn thận canh đổ ra, dính lên mặt Hỗ Tam Nương.
Hỗ Tam Nương ngây ra.
"Trấn Quốc công..."
"Thật xin lỗi, không cẩn thận..."
"..." Hỗ Tam Nương hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Thật khó trả nợ ân tình này.
Nàng ta nằm mơ đều không nghĩ tới, Trấn Quốc công thế mà lại thích uống canh gà như thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Hỗ Tam Nương tỉnh dậy, Võ Thực gọi Tiểu Điệp tới: "Tiểu Điệp, gọi Bàng Xuân Mai tới, đoạn thời gian này để Bàng Xuân Mai mang theo Hỗ Tam Nương, dạy hắn một chút quy củ trong phủ!"
"Rõ!"
Tiểu Điệp mang theo Hỗ Tam Nương rời đi.
Hỗ Tam Nương được đưa vào phòng Bàng Xuân Mai, Bàng Xuân Mai nhìn thấy Hỗ Tam Nương, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng đều là người của lão gia, Bàng Xuân Mai vẫn giải thích rất nhiều, thậm chí còn có một chút phân phó cùng dặn dò khi làm việc với lão gia.
Nói lão gia thích gì, không thích gì, đều nói rõ ràng.
Hỗ Tam Nương trong lòng có chút ngây ngô, cũng chỉ có thể đi theo Bàng Xuân Mai học tập làm sao hầu hạ lão gia.
Mà giờ khắc này Võ Thực.
Thì là hài lòng đứng trong sân, gọi Triệu Tam tới.
Triệu Tam: "Lão gia có gì phân phó?"
Triệu Tam cảm thấy lão gia thật sự là có phúc khí, vừa rồi Hỗ Tam Nương kia hắn tận mắt nhìn thấy, không phải người bình thường a.
"Ngươi truyền tin cho người của Cao Cầu, nói cho hắn biết ta đã đáp ứng, bảo hắn an tâm ở Lương Sơn phụ cận đóng quân chờ đợi tin tức!"
"Rõ!"
Triệu Tam lập tức đi tìm người truyền tin trước đó, người truyền tin đã để lại địa chỉ, cho nên rất dễ tìm.
Mà khi tin tức truyền về đến chỗ Cao Cầu, Cao Cầu mừng rỡ phát điên.
Cao Cầu: "Trấn Quốc công đồng ý? Quá tốt rồi!"
Cao Cầu vui mừng.
Sau đó hắn liền chờ đợi tin tức, mà hắn còn đem tin tức nói cho người của Lương Sơn.
Người Lương Sơn cũng đang chờ đợi tin tức.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, bọn hắn đợi mãi, vẫn không có tin.
Không khỏi có chút nóng nảy.
Mà Võ Thực, hắn căn bản không hề đả động đến chuyện này.
Cũng không phải nói không có đả động, mà là bây giờ chưa phải thời cơ.
Hắn mặc dù đáp ứng, cũng không nói nhất định phải lập tức trù tính chuyện này.
Nói một cách khác, Võ Thực đã lừa Cao Cầu một phen.
Giờ phút này Cao Cầu tức giận sôi lên, trong doanh địa đi đi lại lại, thấy thời gian càng ngày càng dài hắn lại càng lo lắng, không biết nên làm thế nào. Thậm chí còn nhục mạ Trấn Quốc công không giữ chữ tín.
"Cái tên Trấn Quốc công này quá phận! Sao có thể như vậy?"
"Đã qua nửa tháng rồi còn không có tin tức, tiếp tục như vậy thì phải làm sao a?"
Cao Cầu gấp đến đổ mồ hôi.
Đúng lúc này, có người tiến đến đưa qua một phong thư: "Cao đại nhân, đây là Trấn Quốc công sai người đưa tới!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận