Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 771. Chương 771. Bị buộc bất đắc dĩ.

 
Giẫm trên mặt đất, Quân Thường Tiếu vươn hai tay hiện lên hình dáng gợn sóng lắc lư.
- Đã ra ngoài, thật sảng khoái, dù sao có rất nhiều thời gian...
Vốn cho rằng Ma Nhân Cốc nguy hiểm trùng điệp, kết quả mang theo đệ tử tinh nhuệ đến đây còn đơn giản hơn đánh người máy, thu hoạch được tất cả võ đạo tư nguyên bên trong, thật thoải mái đến mức bay lên trời.
- Hả?
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu cảm giác bầu không khí không đúng, nhìn quanh bốn phía thì thấy võ giả các đại tông môn đều đang nhìn mình, trong mắt hiện ra biểu lộ khó có thể tin.
- Quên quên!
- Bên ngoài còn có nhiều người như vậy!
Quân Thường Tiếu vội vàng thu tay lại, quay đầu về phía sau một cái, mặt mũi nhất thời nghiêm túc lại, quanh thân hội tụ phong phạm một tông chủ nên có. Loại động tác trở mặt độ khó cao này, chỉ có người siêu không biết xấu hổ mới có thể mây bay nước chảy làm ra. Đương nhiên, võ giả các đại tông môn cũng không có chú ý hình dáng Quân Thường Tiếu gợn sóng hát nhảy, mà đang nghĩ trong đầu, hắn thế mà còn sống! Hắn không chết sao!
Ở hiện trường đều là cường giả thân kinh bách chiến, sau khi kinh ngạc thì nghĩ tới tên này chỉ có một mình đi ra, hơn hai trăm tên đệ tử đi vào chắc đã chết toàn bộ. Tuy có chút không thể tin, nhưng chỉnh thể không khác gì nhiều với dự đoán.
Chờ chút!
Cho dù tên này một mình còn sống đi ra, dù sao cũng nên bị thương? Nhưng trừ ở ngực có chút nếp uốn, nhìn qua giống như có không việc gì?
Nếp uốn y phục Quân Thường Tiếu là mới vừa rồi bị Diêu Mộng Oánh đánh.
- Quân tông chủ.
Một tên lão đại tông môn cười nói.
- Xông được tốt chứ?
Cái nụ cười này bao hàm bỏ đá xuống giếng, cười trên nỗi đau của người khác, bình chân như vại và một hệ liệt thành ngữ.
- Đâu chỉ vẫn được!
Quân Thường Tiếu nhếch miệng cười nói.
- Quả thực quá thư thái!
Mọi người.... Đệ tử đều chết bên trong, lại còn cười rực rỡ như thế, chả lẽ ở bên trong bị ma khí quấy rối, đầu óc đã hư mất.
- Xoát!
- Xoát!
Ngay lúc này, bọn người Lý Thanh Dương lần lượt từ bên trong vòng xoáy đi ra.
- Còn người may mắn còn sống?
Các lộ võ giả kinh ngạc. Thế nhưng, nghĩ đến bọn người Lý Thanh Dương từng tham gia long hổ tranh bá, thực lực cũng tạm được, có thể kéo dài hơi tàn sống sót cũng hợp tình hợp lý.
Một người hai người ba người... 200 tên đệ tử và bốn tên trưởng lão Vạn Cổ tông cùng nhau xuất hiện vùng đất hoang vu, theo thứ tự đứng đằng sau Quân Thường Tiếu. Sau khi các cường giả tông môn kiểm kê nhân số, biểu hiện trên mặt sượng lại.
Không nhìn lầm!
Đi vào bao nhiêu người thì ra bấy nhiêu người!
Cái này... Tình huống này là như thế nào!
Tông môn ngũ lưu tự tiện tiến vào Ma Nhân Cốc không phải là đệ tử toàn diệt à? Sao tất cả đều êm đẹp đi ra!
Sụp đổ nhất là từ trạng thái của bọn họ mà xem, tựa như không sao cả, không thụ thương gì!
 
Đây rốt cuộc là đi Ma Nhân Cốc lịch luyện, hay là đi khu ngoại thành có phong cảnh tươi đẹp dạo chơi?
Vốn cho rằng Vạn Cổ tông đi vào sẽ bị diệt đoàn, kết quả toàn bộ đều không sao, bọn họ bị vả mặt không trượt phát nào.
- Trưởng lão.
Một tên Vũ Hoàng Thái Huyền Thánh Tông thấp giọng nói.
- Có chút kỳ quái.
Lận Uyên nhíu mày.
Hiển nhiên cả nửa bước Vũ Thánh này cũng không thể nào hiểu được, Vạn Cổ tông đi vào đi ra, sao không tổn thất một chút nào?
- Hác tông chủ.
Quân Thường Tiếu đi đến trước mặt tông chủ Đỉnh Nguyên Thánh Tông, thân thiết nắm tay hắn nói.
- Đa tạ nhường danh ngạch cho Vạn Cổ tông ta, Quân mỗ thật vô cùng cảm kích!
-  Ơ...
Hác tông chủ ngơ ngác. Lần này hắn mang đệ tử đến, ôm tâm thương vong hơn phân nửa, nhưng Vạn Cổ tông đi vào, không tốn bao nhiêu thời gian đã đi ra, thật là gặp quỷ rồi!
Hay là, bọn họ cũng không có phát động hung thú, chỉ ở bên trong ngồi nửa canh giờ?
Có người cũng nghĩ đến, bèn hỏi.
- Quân tông chủ, các ngươi có xông vào Ma Nhân Cốc hay không?
- Xông chứ.
Quân Thường Tiếu nói.
- Rất kích thích.
- Không thế nào!
Một tên trưởng lão tông môn nói.
- Đã xông vào, sao không có giảm quân số!
- Còn phải nói sao.
Quân Thường Tiếu cười nói.
- Thực lực đệ tử vạn Cổ tông ta mạnh, hung thú Ma Nhân Cốc không tạo thành uy hiếp.
- Nói bừa!
Một tên cường giả bên cạnh nói.
- Khẳng định tìm lỗ thủng không gian, ở bên trong ngồi trốn nửa canh giờ xong lại bị đưa ra!
Câu nói này được võ giả các tông môn đồng ý. Nói tóm lại, bọn họ tuyệt không tin, hơn hai trăm người Vạn Cổ tông đi vào sẽ lông tóc không thương đi ra.
- Quân tông chủ.
Một tên võ giả thản nhiên nói.
- Dù là tông môn nhất lưu đỉnh phong tiến vào Ma Nhân Cốc, chí ít cũng phải cần hai canh giờ mới có thể thông qua trùng điệp khảo nghiệm, sao quý tông nửa canh giờ đã đi ra?
Quân Thường Tiếu nói.
- Đánh thông quan thì đi ra thôi, chẳng lẽ bổn tọa còn phải mang đệ tử ở bên trong đến sang năm mới được đi ra sao?
- Đánh thông quan?
- Ha ha ha, thật buồn cười!
Võ giả các đại tông môn cười rộ lên.
Quân Thường Tiếu biết, những người này cũng không ôm bất cứ hy vọng nào lúc tông môn của mình đi vào, bây giờ dưới tình huống đủ quân số nhanh chóng đánh thông quan khẳng định sẽ có nghi vấn, cho nên cũng lười giải thích.
- Cáo từ.
- Quân tông chủ chờ một chút.
Một tên trưởng lão tông môn ngăn lại.
- Ngươi đã nói đánh thông quan, thì đại biểu được không ít đồ tốt, có thể lấy ra để cho chúng ta quan sát quan sát hay không?
- Xin lỗi.
Quân Thường Tiếu nhún vai nói.
- Bổn tọa lấy ra, sợ chư vị động ý niệm không chính đáng, cho nên không lấy ra cho thỏa đáng.
- Theo lão phu nhìn, là không lấy được nhỉ?
- Tôn trưởng lão, đừng ngay thẳng như vậy, tốt xấu gì cũng cho người ta chút mặt mũi, dù sao cũng là tông chủ, còn có nhiều đệ tử như vậy ở hiện trường.
Lận Uyên lơ lửng giữa không trung, cao thượng, thản nhiên nói.
- Quân tông chủ cứ yên tâm đi, quy củ tiến vào Ma Nhân Cốc đã sớm định ra, ở bên trong thu hoạch được gì thì tất cả thuộc về mình, người khác không được tự tiện cướp đoạt, nếu không sẽ tiếp nhận chế tài của các đại tông môn.
- Lận trưởng lão.
Một tên võ giả cười nói.
- Quân tông chủ nói đùa, chúng ta nghe cũng vui vẻ.
- Có thể tìm lỗ thủng bên trong Ma Nhân Cốc, cũng có chút bản sự.
- Đây không coi là bản sự, nhiều lắm là uổng phí một cái danh ngạch năm nay, sớm biết thế còn không bằng để Đỉnh Nguyên Thánh Tông đi vào.
Quân Thường Tiếu vốn tính rời đi, nghe bọn hắn ngươi một lời ta một câu liều mạng cười nhạo mình, trong lòng nhất thời tức giận.
- Ta nên khoe khoang hay không!
Tài không lộ ra ngoài, bổn tọa tiếp tục khiêm tốn đi thôi.
- Xoát!
Nghĩ đến đó, Quân Thường Tiếu vung tay lên, nhất thời gọi Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm ra, thân kiếm được ánh mặt trời chiếu xuống lấp lóe ánh sáng, đảo qua trên mặt võ giả từng tông môn.
- Mở hai mắt các ngươi ra chưa? Có xông hay không?
- Đây là...
Một tên võ giả hiểu kiếm nhìn thấy thân kiếm khắc dấu vết cùng chữ Du Long, sắc mặt đại biến, hoảng sợ nói.
- Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm!
Các võ giả cùng nhau trừng to mắt. Thập đại danh kiếm Thượng Cổ này, lúc trước bọn họ còn từng nghị luận qua!
Quân Thường Tiếu giơ Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm lên, hai ngón tay xẹt qua trên thân kiếm, cười nói.
- Chư vị, kiếm này là thu hoạch được trong Ma Nhân Cốc.
- Không thể nào!
Có người nghi ngờ.
- Nhất định là giả!
- Xoát.
Tiếng nói còn dứt, Quân Thường Tiếu đột nhiên lăng không bay lên, cầm kiếm chém ra, kiếm khí thất luyện vô song nổ ra, trong nháy mắt bắn vào tảng đá từ đằng xa. Hiện nhanh, biến mất cũng nhanh!
Quân Thường Tiếu rơi trên mặt đất, mũi Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm thẳng xuống mặt đất, tư thế kia phối hợp với khuôn mặt tinh xảo, có thể nói đẹp trai đến độ cao mới.
- Hừ.
Ngay lúc này, tảng đá nơi xa đột nhiên hiện ra một vết chém, sau đó trượt xuống.
- Là thật hay giả?
Quân Thường Tiếu nói.
Các võ giả biểu lộ khẽ giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng. Thực lực bọn hắn cũng không yếu, có thể cảm thấy được Quân Thường Tiếu trong lúc xuất thủ không có linh năng dao động, hoàn toàn tùy ý vung lên, lại chém được tảng đá nơi xa, như thế đã đại biểu cho việc thanh kiếm này vô cùng sắc bén!
- Không sai.
Một tên cường giả tinh thông binh khí khẳng định.
- Quân tông chủ cầm trong tay là Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm thật, tuyệt không phải hàng nhái mô phỏng.
Hắn không phải nhìn ra từ phía kiếm uy, mà chính là từ chỉnh thể thân kiếm, thậm chí phân đoạn nhỏ bé nhất, dù sao loại danh kiếm thượng cổ này đã lâu không hiện thế, cho dù mô phỏng cũng không có chỗ ra tay.
- Há, đúng rồi.
Quân Thường Tiếu động linh niệm, toàn thân nhất thời phủ thêm chiến giáp như vảy cá, nói.
- Bổn tọa còn được cái đồ chơi này trong Ma Nhân Cốc, không biết có ai nhận ra không?
- Cửu lân hộ thể giáp!
Có người cả kinh hô. Lời vừa nói ra, võ giả các đại tông môn lần nữa ngây người. Cho dù Vạn Cổ tông vận khí tốt lấy được một trong 10 đại thượng cổ danh kiếm, sao lại được cả Thượng Cổ chiến giáp tên tuổi không kém hơn Ngọc Long Vấn Thiên Kiếm
Những năm gần đây, các đại tông môn nhiều lần tiến vào Ma Nhân Cốc thăm dò, thu hoạch được một bảo bối tầng thứ Thánh phẩm sơ giai đều cảm thấy mình vững vàng không lỗ!
Quân Thường Tiếu xuất ra hai kiện trang bị đến từ thượng cổ, thật sự là hiện trường —— bốp bốp bốp!
- Chư vị.
- Hai vật này đều thu hoạch được từ Ma Nhân Cốc, hẳn là có thể đại biểu Vạn Cổ tông ta đã đánh thông quan chứ hả?
Mọi người trầm mặc.
- Không nói nhiều nữa.
Quân Thường Tiếu chắp tay nói.
- Hữu duyên gặp lại.
- Xoát!
Phất ống tay áo một cái, dưới ánh mắt mọi người ước ao ghen tị, mang theo đệ tử nghênh ngang rời đi, đi trên đường lại có chút bất đắc dĩ.
- Thật không muốn khoe đâu, là bọn họ bức ta!
- Nhìn ra.
Hệ thống nói.
- Uất ức cho kí chủ rồi!
 
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận