Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 1280. Chương 1272: Văn hóa của Vạn Cổ Tông

Giang Linh chỉ mới bị Âm Dương Môn bắt đến Nam Hải Độ Châu gần đây, cho nên Long Hổ tranh bá vào mấy năm trước, cô vẫn đang ở đại lục, từ màn ảnh nhìn thấy được quảng cáo của Quân Thường Tiếu.
Khi đó, cô là một người hầu bình thường của một gia tộc lớn trong một châu quận nọ, bởi vì đã đổi tên cùng với thân phận mới. Cũng vì thế, mặc dù Tế Vũ Đường đã đi khắp nơi để tìm kiếm nhưng chung quy vẫn không có bất kỳ manh mối nào.
Về sau, Giang Tà dần dần tìm hiểu về nguyên thần chi thể, bắt đầu tìm kiếm tỷ tỷ mình, bởi vì trong một lần ra ngoài mua sắm, cô bị Âm Dương Môn phát hiện sau đó bị bắt đi, trôi dạt trên biển mấy năm mới đến được Nam Hải Độ Châu.
Nói cách khác.
Trong thời gian mười mấy năm Giang Tà điên cuồng tìm kiếm, tỷ tỷ của hắn ta thật ra vẫn đang trên đường vượt biển.
Theo nghĩa truyền thống, Âm Dương Môn cũng không phải là một tà phái. Trong khi tu luyện công pháp, tuy bọn họ có chú ý đến việc điều hòa Âm Dương, nhưng cũng đều để cho đôi bên được lợi.
Tuy nhiên, để bảo đảm rằng người được lợi sẽ không phản bội bỏ trốn hay tiết lộ bí mật, bọn họ bắt nữ giới phải dùng thuốc hủy đi linh hồn và tư duy, do đó người dùng thuốc sẽ quên đi bản thân mình, mất đi ký ức.
Nói thẳng ra chính là sẽ bị khống chế triệt để và biến thành con rối.
Đây là quy tắc do m Dương Môn đặt ra vào lúc lựa chọn Đỉnh lô, bất kỳ nữ nhân nào bị bắt cũng đều phải trải qua những chuyện này. Bởi vì Giang Linh không thỏa hiệp sinh ra phản kháng, cho nên rất nhiều lần bị hành hạ tàn nhẫn.
Và đương nhiên, phải cần một khoảng thời gian nhất định thì thuốc mới có thể phát huy hết tác dụng, vì thế vào thời điểm Giang Tà đến nơi, cô vẫn chưa bị giao cho các đệ tử, vẫn chưa bị ô uế.
Chỉ có điều do tác dụng của thuốc, nên linh hồn và tư duy bị hao tổn, cả người cũng gần như biến thành bộ dạng si ngốc.
Đối với người khác mà nói, một khi linh hồn bị tổn thương thì có khả năng không còn cách nào để nghịch chuyển, nhưng vẫn có thể tùy ý nghịch chuyển ở bên ngoài, vì thế một viên Cửu Chuyển Thanh Thần Đan lại có thể lập tức khôi phục linh hồn cho Giang Linh, thần trí cũng lập tức thanh tỉnh.
...
Trong đại điện.
Đầu của Quân Thường Tiếu sắp nổ tung.
Bởi vì, tuy rằng tỷ tỷ của Giang trưởng lão đã khỏi hẳn, nhưng lần nào cũng ngồi xổm trên con đường mà hắn hay đi qua, sau đó nghẹn ngào hô vang khẩu hiệu "Vì Quân mê, vì Quân điên, vì Quân yêu cả đời".
Ngay từ đầu Cẩu Thặng còn rất hưởng thụ, dù sao cuối cùng cũng gặp được Fans girl, nhưng sau một thời gian hắn lại cảm thấy có chút chịu không nổi, chủ yếu là do nữ nhân này quá là cuồng cuồng nhiệt đi.
Người buồn bực nhất chính là Giang Tà .
Thật vất vả mới tìm được người tỷ tỷ thất lạc nhiều năm, vốn dĩ nên vui vẻ trò chuyện để gia tăng tình thân, kết quả một câu nói ra cũng không bao giờ không nói tới tông chủ, quả thực sùng bái đến tột đỉnh.
"Tiểu Tà, Quân tông chủ có bạn gái rồi sao?"
"..."
"Tiểu Tà, Quân tông chủ thích cái gì?"
"..."
"Tiểu Tà, Quân tông chủ..."
"Tỷ!"
Giang Tà ôm đầu, sụp đổ nói: "Tông chủ không chỉ có bạn gái, đến vợ cũng có rồi, Tỷ cũng là người 50~60 tuổi rồi, có thể đừng ngây thơ như thiếu nữ như vậy hay không!"
Quân Thường Tiếu vừa vặn đi ngang qua nghe được những lời hắn ta nói, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã xuống đất.
Trong thế giới có tuổi thọ phổ biến lên đến hai trăm năm này, 50~60 tuổi vẫn còn rất trẻ, nhưng trong thế giới mà Cẩu Thặng từng sống, ở tuổi này thì cũng đã bắt đầu trở thành bác gái nhảy múa trong quảng trường rồi.
"Đúng vậy."
Hệ thống phun tào nói: "Kí Chủ mặc dù có Fans hâm mộ thì cũng chỉ là bác gái quá tuổi thôi, bởi vì nữ sinh trẻ tuổi đều yêu thích cái loại đẹp trai lạnh lùng như Dạ Tinh Thần, ai lại đi thích một tên trứng thối không biết xấu hổ."
Bởi vì từ ngữ quá chân thật, quá mức tàn khốc, giống như biến thành một con dao găm, hung hăng chọc vào trái tim của Quân Thường Tiếu làm cho hắn hung hăng che ngực lại.
...
"Giang lão."
Trong thư phòng, Quân Thường Tiếu chân thành nói: "Ngươi xác định muốn để tỷ tỷ ở lại Thiết Cốt trấn chứ không phải trở thành thành viên của tông môn?"
Giang Tà nói: "Tông chủ, tỷ tỷ của ta tư chất bình thường..."
"Cái này không phải là vấn đề."
Quân Thường Tiếu đan tay, nói: "Bổn tọa có thể làm cho cô ấy lập tức có được tư chất Thánh phẩm."
Dù sao thì Giang Tà cũng là trưởng lão đầu tiên được ủy nhiệm, tỷ của hắn ta cũng là chị của mình, nếu như nguyện ý trở thành thành viên của tông môn, tặng cho cô ấy một gói tư chất cũng không thành vấn đề.
Điểm cống hiến không cho phép toàn bộ đệ tử tông môn đem tư chất tăng lên Thánh phẩm, nhưng tăng cho một người thì vẫn có thể được.
"Cái này..."
Giang Tà hơi cân nhắc nói: "Để ta đi hỏi chị ấy một chút."
Sau khi Giang Linh biết được chuyện này, lắc đầu nói: "Tiểu Tà, chị không thích hợp để tu luyện võ đạo, vẫn nên để chị ở lại trấn dưới núi đi."
Sau khi biết được Quân Thường Tiếu đã có vợ, cô từ theo đuổi cuồng nhiệt dần dần chuyển sang tỉnh táo, cũng bắt đầu cân nhắc đến sinh hoạt về sau.
Kỳ thật Giang Linh cũng giống với chị Xảo Nhi, đều thuộc vào loại tồn tại bình thường nhất, các cô muốn có cuộc sống bình thường, mà không phải cưỡng ép theo đuổi con đường võ học.
"Chị."
Giang Tà nói: "Em đã hiểu rồi."
...
Hôm sau.
Vào thời điểm đi xuống cùng đệ đệ, Giang Linh rời khỏi Vạn Cổ Tông. Sau đó, cô ở lại trong Thiết Cốt trấn, cũng được Vương đại thẩm thuê, phụ trách quản lý số lượng khách đến khách điếm ngày càng đông.
Bởi vì Đường nhị công tử cũng đã xây xong phường thuốc Đường Ký Đan ở đây, phụ trách bán các loại đan dược trị thương. Mỗi ngày đều đón tiếp rất nhiều khách, cho nên khách ghé qua khách sạn tâm tình cũng nóng nảy khác thường.
Sau khi cùng với Quân Thường Tiếu nói chuyện phiếm, Vương đại thẩm như được gợi ý, dùng danh nghĩa "Chuỗi khách sạn Vương Ký, hướng đến trấn Thanh Dương thậm chí là thành Thanh Dương để phát triển. Cho đến hôm nay, các đại lý lớn nhỏ không dưới mười nhà, còn hướng sang thành Lịch Dương, và thành Hồ Dương rộng lớn để khuếch trương thế lực.
"Vương đại thẩm."
Quân Thường Tiếu trêu ghẹo nói: "Sau này dì chính là trùm khách sạn rồi."
Vương đại thẩm từ phòng bếp đi ra, đem một tô mì sợi đặt ở trước mặt hắn, tức giận nói: "Ngươi nói xem một Tông môn chủ như ngươi tại sao rảnh rỗi không có việc gì làm lại chạy đến chỗ của ta ăn chực vậy."
"Vì ăn ngon chứ sao."
Quân Thường Tiếu cầm lấy đôi đũa, cười nói: "Vương đại thẩm, ăn hành đi!"
Ở thế giới này mặc dù Cẩu Thặng không có người thân chung huyết mạch, nhưng thôn dân ở thôn Thanh Dương này đều là người thân của hắn, cho nên mỗi lần đến Thiết Cốt trấn hắn đều có một loại cảm giác rất ấm áp.
...
"Cọc!"
Trong thư phòng của Quân Thường Tiếu, Giang Tà khom gối, cứng rắn quỳ trên mặt đất, nói: "Đa tạ tông chủ!"
"Ầm."
Một giây sau, cửa sổ vỡ toang, cả người hắn ta mạnh mẽ bay ra ngoài, sau đó kéo lê cả người trên mặt đất tầm hơn mười trượng mới dừng lại.
Bóng lưng đầy khí phách của Quân Thường Tiếu hiện ra trong thư phòng, thản nhiên nói: "Dưới gối đàn ông là vàng, còn dám tùy tiện quỳ xuống như vậy, bất luận là trưởng lão hay là đệ tử, toàn bộ đều đưa đến Giới Luật Đường để xử trí!"
"Ta hiểu... hiểu rõ rồi..." Giang Tà khó khăn nói ra.
...
Tông chủ trở về là việc vui, cho nên mấy ngày nay trên dưới tông môn đều là không khí vui mừng..
Nhưng chỉ có Thương Hữu Ngân là không vui mừng, bởi vì giờ phút này hắn ta đang run rẩy đứng ở cửa thành, đứng phía trước hắn ta còn có Tô Tiểu Mạt, Lý Phi cùng đám người của Điền Thất.
"Sư đệ."
Tô Tiểu Mạt cười nói: "Thủ cầu môn là một môn bắt buộc của đệ tử, cũng là văn hóa của Vạn Cổ Tông, ngươi cứ thả lỏng là được, đừng có quá khẩn trương."
"..."
Thương Hữu Ngân muốn khóc.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta đã tận mắt chứng kiến hình ảnh sư huynh sút bóng, quả thực là.. quá tàn bạo rồi!
"Ầm.!"
Ngay lúc Thương Hữu Ngân đang suy nghĩ, trái bóng vui vẻ đánh thẳng vào mặt hắn ta, in dấu lên mặt sau đó lại bật trở lại dưới chân Lý Phi.
"Xoát!"
Chân hắn ta sút xuống, trái bóng da bay lên ngay tại chỗ.
"Vù vù!"
Cả người bay lên, thể hiện tư thế treo ngược, linh năng mạnh mẽ dồn vào mũi chân, hình ảnh phảng phất như ngưng đọng trong nháy mắt, trên màn hình ầm ầm hiện ra mấy dòng chữ màu đỏ thẫm Siêu Tất Sá rung động lòng người! cái chữ to đỏ thẫm siêu tất sát gây rung động nhân tâm! Chân của Tiểu Lý Phi!
"Không..."
"Ầm ầm "
Cuồng phong tùy ý bộc phát, cầu môn cũng biến mất.
Không bao lâu, trên đỉnh Y Dược Đường đã nhiều thêm một bệnh nhân mới.
...
"Quân tông chủ."
Trong đại điện, Dị Phi Tuyết cùng đám người Tinh Vân Tử ngồi xuống, rốt cục vẫn không nhịn được dò hỏi: "Lúc trước đề cập đến Dạ Tinh Thần, còn người khác đang ở đâu?"
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận