Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 623. Lăng Uyên Tuyết phách lối!

Trước khi Trình Tuệ Tâm đến đã từng nghe nói, tông chủ Vạn Cổ Tông tuy tuổi không lớn nhưng lại cực kỳ phách lối.
Bây giờ đến đây, tự mình lĩnh giáo rồi mới nhận ra, không chỉ riêng hắn phách lối, toàn bộ tông môn đều cực kỳ phách lối!
“Quân tông chủ!”
Trình Tuệ Tâm đứng ở ngoài đại điện, lạnh giọng nói:
“Đã như vậy, lão thân không vào đại điện, hôm nay đến đây chỉ hy vọng có thể huỷ bỏ ước hẹn ba năm của đệ tử Vạn Cổ Tông ngươi với đồ nhi của ta.”
Họ đến đây không phải vì muốn thật sự thăm hỏi, thay vào đó chỉ cần giải quyết xong sự tình là được.
Quân Thường Tiếu nói:
“Lần trước Trình trưởng lão đến quận Thanh Dương là để huỷ bỏ hôn ước, bây giờ lại đến quận Thanh Dương để huỷ ước định, nếu tác phong Bách Hợp Thánh Tông quả là trước sau như một thế này, thực sự khiến người trong giang hồ khinh thường!”
Lời này không khác gì chửi thẳng mặt.
Trình Tuệ Tâm không thể nhịn được nữa, tức giận nói:
“Quân Thường Tiếu, giao chiến vô nghĩa chỉ làm chậm trễ việc tu luyện của đệ tử tông ta, nếu như ngươi muốn đánh thì có thể đi tìm tông môn khác.”
“Hiểu rồi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Trình trưởng lão xem thường đệ tử Vạn Cổ Tông ta.”
“Cũng không phải xem thường gì...”
Trình Tuệ Tâm thản nhiên nói:
“Sự thật chính là như thế đấy.”
Quân Thường Tiếu bước ra từ đại điện, hai tay chắp sau lưng, cười nói:
“Trình trưởng lão, nói lời có hơi khó nghe chút, những đệ tử phía sau của ngươi, ngoại trừ Mộ Dung Hân còn nhìn được ra, những người khác muốn làm đệ tử nhập môn của Vạn Cổ Tông ta cũng chưa đủ tư cách.”
Lửa giận của Trình Tuệ Tâm càng dáy mạnh hơn.
Đệ tử Bách Hợp Thánh Tông cũng trừng to mắt.
Đệ tử Vạn Cổ Tông phát ra hơi thở cùng lắm chỉ là Võ Sư, há có thể đánh đồng với Võ Tông như mình!
“Không phục à?”
Quân Thường Tiếu lạnh lùng nói:
“Không ngại luận bàn một chút vậy.”
Đám người này nói những lời khi đến chân núi, hắn đều nghe rõ rành mạch.
Không thể sánh với Bách Hợp Thánh Tông các ngươi sao?
Được, được lắm.
Bổn tọa không ngại bị gắn mác đánh phụ nữ, nhất định phải vả sưng mặt, đánh cho bay hết cảm giác hơn người, nện cho các ngươi nhìn thẳng vào hiện thực.
Trình Tuệ Tâm thản nhiên nói:
“Quân tông chủ, lần này lão thân đến đây chỉ là để hủy bỏ ước định, không phải mang đệ tử tới khiêu chiến.”
“Được thôi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đánh thắng Vạn Cổ Tông ta rồi hẵng nói.”
“Thật sự muốn đấu?”
“Đương nhiên.”
“Được.”
Trình Tuệ Tâm nói:
“Thường nghe nói đệ tử Vạn Cổ Tông có thực lực phi phàm, Bách Hợp Thánh Tông(*) ta cũng phải lĩnh giáo một chút.”
“Lăng Uyên Tuyết, xuất chiến!”
Quân Thường Tiếu nói.
Đối phó phụ nữ đương nhiên không thể để cho Lý Thanh Dương, Dạ Tinh Thần mấy ông lớn này xuất chiến, hiển nhiên phải để cho nữ đệ tử.
Hai câu đã không cần nói tiếp, lập tức trở thành đệ tử đối chiến, tiết tấu chuyển biến quá nhanh.
...
Sân luyện võ.
Đệ tử Vạn Cổ Tông cùng nhau đứng bên ngoài.
Lăng Uyên Tuyết nổi danh dịu dàng hiền lành, hơi có chút rụt rè đi lên đài dưới ánh mắt chăm chú của đồng môn.
Võ Sư đỉnh phong?
Trình Tuệ Tâm nhàn nhạt nói:
“Lâm Nhi, ngươi lên đánh với nàng ta đi.”
“Vâng!”
Đệ tử Bách Hợp Thánh Tông tên là Lâm Nhi đi ra.
Nàng là đệ tử của trưởng lão thứ mười một, tuy không phải thân truyền và tư chất cũng không quá ưu tú, nhưng thực lực cũng đã đạt tới Võ Tông lục phẩm.
“Ưm...”
Lăng Uyên Tuyết nhỏ nhẹ nói:
“Ngươi không phải là đối thủ của ta, vẫn nên đổi người khác đi.”
“Buồn cười!”
Đệ tử tên Lâm Nhi lạnh lùng nói:
“Dựa trên hơi thở toát ra, ngươi cùng lắm chỉ là Võ Sư đỉnh phong, lấy đâu ra năng lực gì đánh thắng Võ Tông lục phẩm như ta.”
“Thật mà.”
Lăng Uyên Tuyết nói:
“Ngươi đánh không lại ta, vẫn nên...”
Nàng ta ngập ngừng một chút, nhìn về phía những đệ tử Bách Hợp Thánh Tông khác, cuối cùng tự động viên bản thân nói:
“Tốt nhất là tất cả cùng lên đi!”
Àii...
Một thiếu nữ hay bẽn lẽn thẹn thùng.
Sau khi gia nhập Vạn Cổ Tông, chịu ảnh hưởng của tông chủ và đồng môn, tính cách của nàng ta cũng bắt đầu ngầm thay đổi, ngày càng trở nên phách lối rồi.
Đây thật là, bi ai!
Bất quá, thỏ con mềm mại như bông, nhỏ yếu cần người che chở, lại cứ muốn dùng nắm đấm bé xinh đánh lên ngực mình, cũng là một hình ảnh rất cuốn hút nha.
“Lăng sư tỷ muốn để bọn họ lấy nhiều đánh ít!”
“Coi thực lực những người này, đánh từng tên một khẳng định chỉ lãng phí thời gian, không bằng lên hết một thể đi cho nhanh gọn.”
Sự xem thường trong lời nói của đệ tử Vạn Cổ Tông, có thể nói là không một chút che giấu.
Hôm qua tông chủ đã ra lệnh, khi người Bách Hợp Thánh Tông đến, chỉ cần có cơ hội thì tận lực móc mỉa xỉa xói vào chỗ hiểm người ta.
Kiểu chơi xỏ này của Quân tông chủ có hơi ấu trĩ.
Đối mặt với hạng người luôn cảm thấy mình giỏi hơn người khác này, không dùng chính cách của bọn chúng để đáp trả, thật sự rất khó hả hê cơn giận!
Quả nhiên.
Đệ tử Vạn Cổ Tông châm ngòi thổi gió, khiến đệ tử Bách Hợp Thánh Tông vốn luôn được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Nhi tức giận nói:
“Không cần các sư tỷ động thủ, ta cũng có thể đánh bại ngươi!”
“Được thôi.”
Lăng Uyên Tuyết bày ra vẻ rất chi là bất đắc dĩ.
Quy tắc cũ.
Hai người vào vị trí, lần lượt báo tên.
Giang Tà làm trọng tài, cao giọng hô:
“Bắt đầu!”
Vù vù!
Lâm Nhi trước hết bạo phát ra tu vi Võ Tông, còn chưa kịp thi triển võ kỹ, bỗng cảm giác có một trận cuồng phong ập tới.
Uỳnh —— —— —— ——
Cả người bắn văng ra, rơi thẳng xuống bên ngoài sân luyện võ.
Lăng Uyên Tuyết đứng ở chỗ nàng vừa đứng, từ từ thu lại nắm đấm, chắp hai tay nói:
“Đã được nhường rồi.”
“Cái...”
Trình Tuệ Tâm ngu người.
Thiếu nữ nhìn như văn nhã nhu nhược này, rõ ràng chỉ có thực lực Võ Sư đỉnh phong, vì cái gì xuất quyền nhanh đến vậy, hiểm đến vậy chứ!
“Tông chủ.”
Lăng Uyên Tuyết gãi gãi đầu, nói:
“Ta có thể tiếp tục chứ?”
“Được.”
Quân Thường Tiếu cười nói.
Lăng Uyên Tuyết xoay người, lần nữa nhìn về phía mấy đệ tử Bách Hợp Thánh Tông, nhỏ nhẹ nói:
“Các ngươi có thể cùng lên luôn được không?”
Lời kia như đang ám chỉ —— ta năn nỉ các ngươi đó, cùng lên hết đi, để cho ta đánh bay hết ra ngoài một thể, đánh từng người quá lãng phí thời gian!
“Sư tôn, ta lên!”
Một đệ tử Bách Hợp Thánh Tông chủ động xin giết giặc.
“Đi đi.”
Trình Tuệ Tâm kiềm nén tức giận nói.
Kết quả vừa leo lên đài báo tên, Giang Tà cũng vừa hô bắt đầu, một giây sau cả người đã bị một quyền của Lăng Uyên Tuyết đánh bay ra ngoài.
Đừng nhìn xuất quyền lập cà lập cập, rụt rụt rè rè, thế nhưng sức mạnh ẩn trong đó lại cực kỳ khủng bố!
“Không đúng!”
Lần này Trình Tuệ Tâm cẩn thận quan sát, kinh ngạc nói:
“Thiếu nữ này không phải Võ Sư, mà chính là Võ Vương!”
“Bị phát hiện rồi sao?”
Lăng Uyên Tuyết lúng túng gãi đầu, nàng ta bạo phát ra hơi thở Võ Vương, trong nháy mắt quanh người tụ lại một tầng khí thế bàng bạc!
Đệ tử Bách Hợp Thánh Tông vốn còn đang rục rịch muốn lên đài, cảm nhận được luồng linh lực mạnh hơn mình quá lớn kia, không ai không ngây người tại chỗ.
Thân là đệ tử tông môn nhị lưu, thực lực của các nàng cũng không tệ, nhưng trước mặt Võ Vương thì thực sự không đáng nhắc tới!
“Thật mà.”
Lăng Uyên Tuyết dùng giọng điệu khẩn cầu, nói:
“Các ngươi cùng lên hết đi.”
Quân Thường Tiếu hơi giật khóe miệng.
Rõ ràng biểu hiện cực kỳ phách lối, vì cái gì nhìn thế nào cũng khiến người ta thêm yêu như vậy.
“Quân tông chủ!”
Trình Tuệ Tâm trầm giọng nói:
“Người này hẳn là trưởng lão Vạn Cổ Tông, để cho nàng ta giả mạo đệ tử giao chiến với đệ tử bản tông, có hơi quá phận rồi đấy?”
“Thật xin lỗi, nàng là đệ tử nội môn của Vạn Cổ Tông ta, không phải trưởng lão.”
Quân Thường Tiếu nhún nhún vai nói:
“Bách Hợp Thánh Tông các ngươi nếu như thua rồi lại ngại mặt mũi, có thể rút lui, cớ sao phải lôi ra lắm lý do như vậy chứ?”
“Răng rắc!”
Trình Tuệ Tâm siết chặt nắm đấm.
Thân là một Võ Hoàng đầy kinh nghiệm, tâm cảnh hẳn rất vững vàng, nhưng từ khi bước vào Vạn Cổ Tông, không ngừng bị sự phách lối của Quân Thường Tiếu và đám đệ tử chọc giận, bà ta tức đến muốn banh tim nổ phổi.
“Bảy người các ngươi cùng lên!”
“Vâng!”
Ngoại trừ Mộ Dung Hân ra, bảy đệ tử còn lại của Bách Hợp Thánh Tông đều đi ra.
Trong số các nàng, người có tu vi cao nhất là Võ Tông đỉnh phong, thấp nhất là Võ Tông thất phẩm, đội hình cũng coi như có chút khủng bố.
Đương nhiên.
Đây cũng không tính là lấy nhiều đánh ít, dù sao thì đối thủ là Võ Vương hàng thật giá thật.
“Bày trận!”
Sau khi bắt đầu, nữ đệ tử đứng đầu dáng người cao cao thon thả lạnh giọng quát.
Soạt!
Soạt!
Sáu đồng môn khác đồng loạt bước thân pháp huyền diệu, trong nháy mắt vây quanh Lăng Uyên Tuyết lại trong một trận thế đặc thù vừa hình thành.
“Thất Tinh Lãm Nguyệt Trận.”
Chân Lão đứng bên cạnh Quân Thường Tiếu, nói:
“Do một cường giả Trận Võ song đạo sáng tạo, nghe nói khi bảy Võ Tông cùng thi triển, uy lực hoàn toàn không thua kém so với Võ Vương...”
Uỳnh!
Uỳnh!
Lời còn chưa nói hết, Lăng Uyên Tuyết hội tụ linh lực trong lòng bàn tay, trước tiên thi triển Sơn Băng Địa Liệt Quyền, sau đó ngưng tụ Thất Huyền Hà Quang Phá, trong nháy mắt đánh bay bảy đệ tử Bách Hợp Thánh Tông đang chèo chống trận pháp văng ra khỏi sân luyện võ.
Chân Lão hơi giật khóe miệng.
Mấy lời vừa rồi ta xin rút lại hết!
“Đinh! Nhiệm vụ phụ hoàn thành, nhận được 5000 điểm cống hiến!”
“Đinh! Điểm cống hiến tông môn: 13743/20000.”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận