Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 1632. Ba đại diệt ma sư, cùng tụ Vạn Cổ tông

Sau khi dùng Thối Hồn Bổ Thọ Đan, tuổi thọ Hoa Mân Côi được tăng lên, tác dụng phụ già cả theo đó tiêu trừ, lại khôi phục dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Lẽ ra, Quân Thường Tiếu sớm nên nhìn quen rồi, nhưng hôm nay lại ở trong lòng nghĩ thành ngữ để hình dung nữ nhân đó, thật sự quá khác thường!
Đây còn là Cẩu Thặng ban đầu kia sao?
Đây vẫn là tông chủ gánh vận mệnh ế cả đời kia sao?
Hệ thống đoán: “Chẳng lẽ kí chủ sau khi hóa trẻ con, trí tuệ cảm xúc bắt đầu chậm rãi giải phong rồi?”
“Tỉnh rồi?”
Giọng Hoa Mân Côi dịu dàng như nước.
Thật ra ở sau khi đan dược luyện thành, dung mạo của nàng liền khôi phục, hai ngày nay Quân Thường Tiếu hôn mê cũng vẫn luôn do nàng phụ trách chiếu cố.
“A...”
Quân Thường Tiếu mang ánh mắt từ trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia dời đi, nói: “Xem ra, tên kia còn có chút bản lãnh, thật sự để ngươi khôi phục dung mạo.”
Hệ thống vui mừng.
Tâm tính cố ý trốn tránh vẫn còn.
“Cảm ơn.”
Hoa Mân Côi nói.
Quá trình luyện chế đan dược nàng đã nghe nói, cũng biết Quân Thường Tiếu vì mình hao phí lượng lớn linh hồn.
“Cũng lão phu lão thê rồi, nói cảm ơn không thấy xa lạ sao?” Quân Thường Tiếu nói.
“Má!”
Hệ thống nói: “Tuyệt đối là bị đoạt xá rồi, lời này đổi trước kia, căn bản không nói ra miệng được!”
Hoa Mân Côi cũng rất bất ngờ, Quân Thường Tiếu nói ra lão phu lão thê, vì thế khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, thầm nghĩ: “Hắn rốt cuộc tiếp nhận ta rồi sao?”
...
“Vù vù!”
Trong nhà ăn, Cẩu Thặng như chó dữ điên cuồng càn quét món ngon phong phú, thẳng đến lúc đĩa chất đống mấy chục tầng, lúc này mới thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi ợ no.
“Tông chủ.”
Công Tôn Hầu nói: “Bách Lý Thiên Sầu xử lý như thế nào?”
“Đương nhiên là đưa về Tội thành.”
“Phốc!”
Bách Lý Thiên Sầu ngồi ở một bàn khác ăn cơm nghe vậy, trực tiếp phun ra canh đồ ăn trong miệng, trong lòng rít gào: “Mượn cối xay giết lừa, qua sông đoạn cầu!”
“Người này y thuật tuy quỷ dị, nhưng có thể chữa khỏi bệnh phu nhân, trái lại cũng có chút năng lực, mang hắn đưa về Tội thành thật sự lãng phí.” Công Tôn Hầu hạ giọng: “Không bằng... Trước giam giữ ở trong tông môn.”
“Ngươi đã cho ta cái nhắc nhở!”
Mắt Quân Thường Tiếu sáng lên, sau đó mang tới giấy mực, múa bút như bay.
Cùng ngày.
Thư hắn tự tay viết đưa tới Giới Sơn.
“Bốp!”
Đường chủ Giới Đường mở ra nhìn, giận dữ đập nát cái bàn, cả giận nói: “Khinh người quá đáng!”
Nổi giận như thế, bắt nguồn từ nội dung trên thư là —— Bách Lý Thiên Sầu có tội đáng phạt, bổn tọa quyết định thay Giới Đường chấp hành, mang gã giam giữ Vạn Cổ tông, cho đến hết hình phạt phóng thích, còn làm ơn cho phép.
“Đáng giận!”
Một gã cao tầng cả giận nói: “Vạn Cổ tông hắn chỉ là cái tông môn, có tư cách gì thay Giới Đường chấp hành!”
“Còn làm ơn cho phép?”
Có người nói: “Ý tứ là không cho phép chúng ta từ chối?”
“Bày rõ muốn cưỡi ở trên đầu chúng ta!”
“Là không thể nhẫn nhịn nữa!”
Cao tầng Giới Đường giận không thể kiềm chế, nhưng chỉ có thể phân loại là vô năng, bởi vì nếu có ai đề nghị đi Vạn Cổ tông đòi câu trả lời, khẳng định sẽ nháy mắt tẻ ngắt, thậm chí nhớ tới cái gùi phơi nắng trong sân còn chưa thu.
...
“Kẹt...!”
Cửa lao mở ra, phòng tối tăm.
Bách Lý Thiên Sầu mặc áo tù ngựa vằn, cầm đệm chăn đi vào.
“Tông chủ nói.” Công Tôn Hầu nói: “Ở Tội thành ngồi tù cũng là ngồi, ở Vạn Cổ tông ngồi tù cũng là ngồi, quãng đời sau này cứ vượt qua ở đây đi.”
“Công Tôn Hầu!”
Bách Lý Thiên Sầu thuần thục mang đệm chăn đặt ở trên giường, rít gào: “Vạn Cổ tông các ngươi chính là đối đãi ân nhân như vậy à!”
Chữa cho người ta rồi.
Kết quả vẫn phải ngồi tù.
Trong lòng hắn khổ, hắn muốn khóc lớn.
Công Tôn Hầu cười nói: “Nhà tù tông ta so với Tội thành an nhàn hơn, tông ta thức ăn mỹ vị hơn Tội thành, ngươi nên ôm lòng cảm kích, mà không phải gào rống.”
Điểm ấy.
Bách Lý Thiên Sầu không phủ nhận.
“Đương nhiên.”
Công Tôn Hầu nói: “Tông chủ cũng nói, nếu trong lúc bị nhốt biểu hiện tốt, còn có thể giảm hình phạt thích hợp.”
“Công Tôn trưởng lão.”
Tô Tiểu Mạt đi tới, nói: “Ăn cơm.”
“Bốp!”
Cái khay đặt ngoài phòng giam, món ngon đủ loại màu sắc hình dạng bày ra, từng làn hương bay tới, kích thích thật sâu vị giác Bách Lý Thiên Sầu, chỉ thiếu chảy nước miếng ngay tại chỗ.
“Đây là cơm trưa của ngươi.”
Tô Tiểu Mạt từ khe hở phòng giam đẩy đến một cái bát nhỏ, trong bát đặt hai cái bánh bao cùng với mấy miếng dưa muối.
Bách Lý Thiên Sầu vẻ mặt sụp đổ nói: “Đây là thức ăn của Vạn Cổ tông các ngươi?”
Công Tôn Hầu và Tô Tiểu Mạt không để ý tới hắn, sau đó đều ngồi xuống, trước mặt hắn mặt bắt đầu ăn từng miếng từng miếng món ngon.
“Được! Được!”
Bách Lý Thiên Sầu bưng bát, như dỗi gặm bánh bao khô, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía thức ăn bên ngoài, chỉ có thể lần lượt mang nước miếng nuốt vào trong bụng.
Ngay từ đầu, hắn còn chưa để ý như thế nào.
Nhưng vài ngày kế tiếp, mỗi khi đến giờ cơm, hai người đều sẽ bưng khay tới đây ra sức ăn uống, lúc này mới ý thức được... Bọn họ là đang cố ý dụ dỗ mình!
“Chậc chậc.”
“Liễu sư muội cái đầu sư tử* này làm rất có hương vị!”
(*): thịt viên hầm, thường kèm với rau
“Đừng chỉ ăn, đến, đến, uống một chén.”
Tô Tiểu Mạt và Công Tôn Hầu vừa ăn, vừa uống, làm Bách Lý Thiên Sầu thèm tới hỏng rồi.
Cúi đầu nhìn bánh bao trong tay, trong lòng rít gào: “Không thơm!”
Ngày hôm sau.
Tô Tiểu Mạt và Công Tôn Hầu lại tới nữa.
Nhưng, hai người còn chưa bắt đầu ăn, Bách Lý Thiên Sầu rốt cuộc nhịn không được rít gào: “Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì!”
“Rất đơn giản.”
Công Tôn Hầu nói: “Gia nhập Vạn Cổ tông.”
“Thì ra là thế!”
Bách Lý Thiên Sầu mấy ngày nay luôn cân nhắc, bọn họ cố ý dụ dỗ mình, khẳng định có nguyên nhân gì, hôm nay mới tính là hoàn toàn hiểu.
Không phải!
Có chuyện nói thẳng chứ!
Lấy loại phương pháp này làm ta thèm, quả thực quá thiếu nhân đạo!
Không phải không nói, mà là Quân Thường Tiếu vừa mang hắn từ Tội thành về tông môn, liền ý thức được hẳn là hạng người thiết cốt boong boong, cho nên xấu hổ mở mồm, mà là trực tiếp dùng tới chiêu cũ.
“Công Tôn Hầu!”
Bách Lý Thiên Sầu lạnh nhạt nói: “Ngươi ta đồng nghiệp lâu như vậy, ta sống thế nào ngươi còn không rõ? Đừng mơ dùng thủ đoạn ti tiện như thế bức bách ta đi vào khuôn khổ!”
...
“Tha thứ ta cả đời này không kềm chế được phóng túng yêu tự do, cũng sẽ sợ có một ngày sẽ ngã...” Ở dưới nhạc đệm bài Hải Khoát Thiên Không, phòng giam từ từ mở ra, Bách Lý Thiên Sầu từ bên trong đi ra, sau đó sửa sang lại một chút giáo phục Vạn Cổ tông vừa thay.
Rất thoải mái, rất vừa người.
Hắn không sợ!
Chính như ca từ.
Tha thứ ta cả đời này không kềm chế được phóng túng yêu tự do!
...
Bách Lý Thiên Sầu vì tự do, lựa chọn thỏa hiệp, đến tận đây ba đại diệt ma sư của Giới Đường cùng tụ tập Vạn Cổ tông, có thể nói người một nhà chỉnh tề.
Quả nhiên.
Chỉ cần vung tốt cái cuốc, không có góc tường nào không đào đổ được!
Chỉ tiếc, chiêu mộ một gã trung vị Tầm Chân cảnh, nhiệm vụ sử thi chưa tăng lên, cho nên Quân Thường Tiếu vẫn cần nghĩ biện pháp, ở trong một năm ngắn ngủn hoàn thành mấy chỉ tiêu khác.
“Vù!”
Mở ra thương thành, cầu nguyện: “Hy vọng lần này có thể quét ra thứ tốt.”
Một đoạn thời gian gần đây, bởi vì chuyện Hoa Mân Côi, chỉ cần CD khôi phục sẽ lập tức quét mới, chỉ tiếc mỗi lần ôm hy vọng, mỗi lần lại là thất vọng.
“Đinh!”
“Đinh!”
Tiếng cập nhật dồn dập vang lên ở thức hải, liên tiếp hơn mười lần, vẫn chưa xuất hiện thương phẩm muốn, không khỏi khiến cảm xúc của hắn hạ thấp.
Lại cập nhật một lần, Quân Thường Tiếu trực tiếp nhảy dựng lên, bật thốt lên nói: “Sinh Mệnh Uyên?”
Không sai!
Ô thứ hai trong hàng thứ nhất của thương thành, rõ ràng viết ba chữ ‘Sinh Mệnh Uyên’!
Vật phẩm: Sinh Mệnh Uyên.
Giới thiệu: Cấm địa thần kỳ đến từ vị diện nào đó.
Tác dụng: Lấy kính dâng tuổi thọ, để khiến võ giả nhanh chóng tăng lên tới hạ vị Tầm Chân cảnh.
Khuyết điểm: Hao phí tuổi thọ sẽ xuất hiện tác dụng phụ không rõ.
Giá: 5000 giá trị thanh danh.
Nhìn từ giới thiệu, Quân Thường Tiếu nhất thời phán đoán, đây tuyệt đối là Sinh Mệnh Uyên lúc trước khiến đệ tử tăng lên cảnh giới, vì thế rít gào: “Hệ thống chó chết, còn nói thương phẩm thương thành bán không phải trộm từ vị diện khác đến sao!”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận