Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 453. Xảy ra chuyện rồi!

Đệ tử Thiết Cốt Phái vừa nhận được võ kỹ xong, liền cắm đầu tu luyện.
Bọn họ lựa chọn tu luyện Thanh Tâm Quyết trước tiên.
Còn chưa nói, loại tâm pháp này một khi vận hành, cảm xúc đích thực sẽ có sự ổn định rất nhiều.
Người vốn có thất tình lục dục, ngoại trừ những người thực sự có nghị lực lớn ra, hầu hết đa phần còn lại trong lúc tu luyện, thậm chí đơn thuần làm việc thì ít nhiều cũng sẽ bị phân tâm, hoặc bị vật bên ngoài quấy rầy.
Tác dụng của Thanh Tâm Quyết, chính là thanh trừ tất cả tạp niệm, để tâm thần đạt được sự vững chắc.
Chỉ cần cảm xúc tĩnh lặng, việc lĩnh ngộ võ đạo nhất định càng thêm tăng tiến.
Trong chỗ tạm trú được sắp xếp bởi Tạ thành chủ, Quân Thường Tiếu vận hành vài chu kỳ lớn nhỏ, thầm nói:
“Vận hành Thanh Tâm Quyết, có thể giữ tinh thần phẳng lặng như nước, thứ này đúng là một đồ tốt mà!”
Hơn nữa, loại tâm pháp này không chỉ có thể dùng để lĩnh ngộ võ đạo, mà còn có thể dùng để lĩnh ngộ võ kỹ, hoàn toàn là tâm pháp phụ trợ đa tính năng.
Đệ tử Thiết Cốt Phái cũng ý thức được điều này, cho nên càng thêm chuyên tâm linh ngộ Thanh Tâm Quyết.
Sau vài ngày.
Trên sân luyện võ trong thao trường.
Vài đệ tử Thiết Cốt Phái giải phóng linh lực, hình thành hơi thở giống như mây mù, sau đó dần dần bao phủ toàn thân, hội tụ ra áo giáp thoát ẩn thoát hiện.
Võ kỹ, linh khải.
Sau khi thi triển loại võ học này, không chỉ khoác lên người áo giáp, đến mũ sắt cũng ngưng tụ ra, chỉ thiếu việc trang bị đến tận răng.
Loại võ học phòng ngự hóa hình này, dễ học khó tinh thông.
Mặc dù lĩnh hội thành công, linh lực vẫn là mấu chốt quyết định cường độ phòng ngự.
Vài đệ tử Thiết Cốt Phái thử kiểm tra, Võ Sư nhị tam phẩm chỉ có thể hình thành áo giáp như thật như ảo, không cách nào làm đến thực chất hóa.
“Vù vù..”
Tiêu Tội Kỷ tiến đến giải phóng linh lực, thuộc tính sung mãn gào thét, trong thời gian nhanh nhất hội tụ ra áo giáp, đồng thời liên tiếp vung ra vài nắm đấm, nói:
“Một chút ảnh hưởng cũng không có.”
“Trời ạ!”
“Áo giáp của Tiêu sư huynh ngưng tụ quá mạnh!”
Mấy đệ tử hâm mộ vây quanh.
Tiêu Tội Kỷ có tu vi Võ Sư đỉnh phong, linh lực cao hơn hẳn các sư đệ khác, áo giáp đã gần đạt đến mức độ thực chất hóa, đứng trên sân luyện võ giống như một tướng quân dũng mãnh thiện chiến!
Ngay lúc này, Tô Tiểu Mạt đi tới liền kinh ngạc nói:
“Tiêu sư đệ, áo giáp ngươi ngưng tụ cũng quá đẹp mắt nha.”
Hắn cũng thi triển ra áo giáp.
Nhưng đứng ở bên cạnh Tiêu Tội Kỷ rõ ràng yếu hơn vài phần.
Đám người Lý Phi và Điền Thật cũng lần lượt chạy đến.
Bọn họ dùng nhiều tinh lực để thi triển ra áo giáp, cuối cùng so sánh với nhau một hồi, bất luận từ tính thực chất hóa đến hình thái, đều có sự chênh lệch với Tiêu Tội Kỷ.
Đây có thể có liên quan đến việc Tiêu Tội Kỷ chủ yếu tu luyện cường độ thân thể.
“Một lũ vô vị.”
Dạ Tinh Thần ngồi phía trên tường thành, nhìn đám người đang kiểm tra võ kỹ, khóe miệng con hàng này hiện lên sự khinh bỉ.
Hắn đã lĩnh ngộ Linh Khải nhưng không hề đặt ở trong lòng, thứ thật sự khiến con hàng này để ý là Thanh Tâm Quyết, loại tâm pháp làm thủ vững cảm xúc này, thực sự rất có lợi ích đối với võ đạo.
Ngay cả Chu Hồng cũng đã tu luyện, nguyên nhân là nó có thể giúp hắn tĩnh tâm tốt hơn để lĩnh ngộ kiếm đạo.
Thời gian bảo vệ thành Thanh Dương, các đệ tử vẫn trầm ngâm vào việc tu luyện võ kỹ, khiến Tạ Quảng Côn thầm cảm thán nói:
“Chẳng trách Thiết Cốt Phái lại mạnh như vậy, đệ tử người ta tu luyện rất tâm ý.”
Sau khi Hổ Uy Quân công thành thất bại, đại quân kẻ địch ở quận Hà Dương và quận Hoa Dương vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh nào, ngược lại cấp không ít thời gian cho Quân Thường Tiếu.
Đào Nguyên trở thành tù nhân có chút bi thương.
Hắn bị nhốt trong cũi, không cho ăn cơm, bụng đã đói meo ba ngày liền.
Quân Thường Tiếu mỗi lần tu luyện kết thúc liền đến nói chuyện phiếm, chủ đề không phải là khuyên nhủ đầu hàng, thay vào đó là giảng giải cho hắn về mỹ thực trên đầu lưỡi.
Người ta bụng đói cào ruột mà ngươi còn nói về mỹ thực, chưa thấy ai hèn hạ vô sỉ như thế!
Càng quá đáng hơn là.
Quân Thường Tiếu còn gọi đến Liễu Uyển Thi, bày bếp ở trong địa lao, tận tình mà điềm đạm giảng giải về quy trình nấu ăn.
Cho dù là rau xào bắp cải bình thường, dưới công phu miệng lưỡi của hắn, tất cả thức ăn đều theo thời gian tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Đào Nguyên chỉ có thể im lặng, bất lực, giữ sự trầm mặc.
Cho dù hắn ta có đói bụng đến cồn cào, nhưng thân là một quân nhân, tuyệt đối không thể dao động tôn nghiêm của bản thân chỉ vì chút mỹ thực mê hoặc.
Quân chưởng môn cũng không vội vã, chỉ cần có thời gian liền tiếp tục giảng giải về mỹ thực trên đầu lưỡi.
Màn đêm tăm tối.
Sao sáng đầy trời.
Quân Thường Tiếu nằm trên đỉnh lầu tường thành, ngẩng đầu ngắm trăng tròn, nói thầm:
“Ta có chút nhớ nhà rồi.”
Mấy ngày nay, hắn luôn giảng giải cho Đào Nguyên về mỹ thực, phần lớn cũng là các món ăn Sơn Đông và món Tứ Xuyên,vv.. của Trung Quốc, vì thế khó tránh khỏi cảm xúc dâng trào, ngẩng đầu ngắm trăng, cúi đầu nhớ cố hương.
“Không biết có người nhớ ta không đây?”
Quân Thường Tiếu đau khổ tự giễu, nói:
“Không có người thân, bạn bè lại ít, ai sẽ nhớ thương mình chứ.”
Đột nhiên hắn ý thức được, bản thân ở địa cầu không có gì bận lòng, hà tất phải cố chấp làm chi, an tâm sinh sống ở thế giới khác không phải là được rồi sao?
Lại nói.
Bản thân là chủ một môn phái, còn có rất nhiều đệ tử, mặc dù không thân không thích, nhưng cũng vừa là thầy vừa là bạn, vui vẻ hòa đồng, cùng nhau trưởng thành cũng không phải chuyện tồi.
Vụt!
Tiểu Long Long nhảy lên từ tường thành, đáp xuống trên vai Quân Thường Tiếu, sau đó rút cái đầu nhỏ lại, nằm sát bên cạnh chủ nhân.
Nguyên do có sự tồn tại của Thú Đan, vấn đề ham ăn của tiểu gia hỏa này đã được giải quyết, vì thế gần đây rất hiếm khi xuất hiện trên sân khấu.
“Xì xì.”
Tiểu Long Long kêu lên một tiếng kỳ quái, uể oải nhắm mắt.
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về tường thành phía Bắc, đồng thời khóa chặt trên người Lục Thiên Thiên đang mặc bộ trang phục trắng.
Nữ nhân này đã đứng ở nơi đó được một lúc rồi.
Quân chưởng môn vẫn luôn giải phóng linh niệm, sớm đã biết rõ việc này.
Nàng ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Lục Thiên Thiên đang nghĩ đến Thanh Tâm Quyết.
Loại tâm pháp có thể giúp thủ vững cảm xúc này, có hỗ trợ rất lớn đối với việc lĩnh ngộ Thái Huyền Băng Tâm.
Lại vài ngày trôi qua, Quân chưởng môn phát giác nữ nhân như tòa núi băng vốn có chút hòa tan này, sự băng lãnh dày đặc quanh người nàng ngày một mạnh hơn.
“Lạnh quá.”
Khi các đồng môn đi ngang qua nàng, mọi người không tự chủ được sởn da gà.
“Chưởng môn.”
Một người nào đó, Lục Thiên Thiên đến gặp, nói:
“Chiến tranh đã kết thúc rồi, đệ tử xin xuất ngoại lịch luyện.”
Sau khi tu luyện xong Thanh Tâm Quyết, cảm xúc của nàng vốn có chút gợn sóng, dần dần bước vào tầng thứ tâm lặng như nước, cho nên mới cấp bách muốn đi đến Đông Bắc Lô Châu.
“Được.”
Quân Thường Tiếu không phản đối.
Hai người một người đứng trên tường thành, một người đứng dưới tường thành, khoảng cách chỉ có mười mét, nhưng cuộc trò chuyện không đặt ở lời nói, không khí rõ ràng có chút ngượng ngùng.
“Chưởng môn.”
Đúng lúc này, Lê Lạc Thu ở Thiết Cốt Phái truyền âm tới, nói:
“Xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
Quân Thường Tiếu nói.
Lê Lạc Thu nói:
“Từ các mặt tin tức truyền về, thế lực tông môn quận Chân Dương dẫn không ít cao thủ đến Thương Sơn Phái, dường như muốn đập phá quán.”
“Đập phá quán?”
Quân Thường Tiếu hơi chau mày.
Thế lực tông môn quận Chân Dương đến Thương Sơn Phái, chắc chắn là có liên quan đến trận chiến tranh này.
“Nếu như là ta, muốn tấn công một quận nào đấy, đương nhiên phải sắp xếp tốt những thế lực có máu mặt trong quận.”
“Giang trưởng lão, Thiết đường chủ.”
Quân Thường Tiếu nhảy từ tường thành xuống, nói:
“Các ngươi phụ trách bảo vệ thành Thanh Dương.”
“Thiên Thiên, Tinh Thần.”
Hắn lại nói:
“Theo bổn tọa đến Thương Sơn Phái.”
Tiểu Long Long vốn đang ngủ gật, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, sau đó nhảy xuống vai chủ nhân.
“Xì xì.”
Quân Thường Tiếu gọi đến Cụ Phong Lang Vương, tung người nhảy lên lưng sói, dẫn theo Lục Thiên Thiên và Dạ Tinh Thần cấp tốc tiến đến Thương Sơn Phái.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận