Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 376. Cách biệt một trời một vực!

Trong gần hai tháng làm trưởng lão Thiết Cốt Phái này, tu vi của Giang Tà tuy vẫn là Võ Vương nhị phẩm, nhưng mà thực lực có sự tăng tiến đáng kể.
Chính xác mà nói, không lâu trước đây hắn chỉ có thể tạm coi là Võ Vương cao đẳng.
Mà nay, sau khi sử dụng Tố Thể Đan, trải qua sự tôi luyện của phòng huấn luyện và tháp rèn luyện, hắn đã đạt đến ngưỡng cực đẳng!
Chiêm trưởng lão tuy là Võ Vương cao đẳng nhất phẩm, nhưng hắn tu luyện công pháp tà phái rất cường hãn, có thể phát ra sức lực tương đương 160 vạn cân.
Sức lực này có thể sánh ngang Võ Vương cao đẳng nhị phẩm!
Đáng tiếc.
Đối mặt Giang Tà - Võ Vương cực đẳng nhị phẩm tùy tiện liền có thể đánh ra công kích 200 vạn cân trở lên, chỉ có thể dùng từ “yếu” để hình dung.
Vậy nên chưởng thứ hai đánh ra, gã cơ hồ trực tiếp bị đánh văng xuống đài, toàn thân tê liệt.
“Soạt!”
Giang Tà lần nữa xuất hiện, quyền chưởng đánh tới!
“Uỳnh!”
m thanh vang dội lần nữa vang lên, chấn động khiến mọi người run rẩy trong lòng.
Chiêm trưởng lão vừa rồi còn vác bộ dạng giương giương tự đắc “lão tử vô địch”, ngay lúc này đang bị một chưởng của Giang Tà đánh từ bên trái bay qua bên phải, căn bản không có chút lực nào để chống đỡ!
Võ giả giao thủ, lực công kích chênh lệch vạn cân liền có thể phân rõ thắng bại, mà cách biệt giữa hai Võ Vương đang giao thủ khoảng 40 vạn cân, cơ bản có thể dùng “thực lực cách biệt giữa trời và đất” để hình dung.
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”
Giang Tà liên tiếp xuất thủ, đánh cho Chiêm trưởng lão trên đài cao ngã lên ngã xuống.
“... …”
Toàn bộ võ giả đang xem chiến đều đồng loạt co giật khóe miệng.
Một Võ Vương có thể đánh một Võ Vương khác đến cái dạng này, cách biệt thực lực ắt phải cực lớn!
Quân Thường Tiếu cũng có chút cạn lời.
Vị trưởng lão Thí Thần điện này, sau khi xuất hiện đều chỉ cười “khặc khặc” mãi, hắn còn cho rằng con hàng này là kẻ đứng đầu nên có thực lực rất mạnh, không ngờ lại là con tép đòi làm con tôm.
Kì thực Chiêm trưởng lão không hề yếu.
Nếu đổi thành một Võ Vương nhị phẩm khác, gã chắc chắn có thể đánh với đối phương quyền đi cước về, bất phân thắng bại.
Cơ mà, gã chẳng may gặp phải một Võ Vương cực đẳng nhị phẩm!
Sự chênh lệch về thực lực cực lớn này, dù có công pháp cường hãn của tà phái bổ trợ, cũng không cách nào bù đắp.
Sợ rằng ngay cả Quách trưởng lão với tu vi Võ Vương nhị phẩm lên đài, kết quả cũng sẽ bị Giang Tà ngược đãi đến mức không phân biệt được trái phải, vì hắn với Chiêm trưởng lão giống nhau, cùng là cấp bậc cao đẳng.
“Sao không phản kích đi!”
“Binh!”
“Sao ngươi không giở điệu cười ‘khặc khặc’ với ta nữa đi.”
“Bốp!”
Giang trưởng lão của chúng ta mỗi một câu đều bồi thêm một chưởng, đánh Chiêm trưởng lão đến đầu óc choáng váng.
Đây rõ ràng là ngược đãi!
Quân Thường Tiếu nhìn không nổi nữa rồi, truyền âm cho Giang Tà nói:
“Tuỳ tiện hành một lúc là được rồi, đừng có quá phận.”
Nếu như giết trưởng lão Thí Thần Điện có thể giải quyết phiền phức hôm nay, hắn không ngại bảo Giang Tà giết thẳng tay luôn cho rảnh nợ.
Nhưng trên thực tế, nếu trên Sinh Tử Đài tiếp tục diễn màn ngược đãi không lưu tình này, sẽ chỉ làm tăng hận ý của đối phương, khiến mâu thuẫn vốn có càng thêm gay gắt.
Àii...
Vẫn là thực lực quá yếu ớt.
Nếu như tu vi của bản thân và đệ tử rất mạnh, vậy hoàn toàn có thể không cố kỵ gì mà khoa trương!
Nhận được mệnh lệnh của chưởng môn, Giang Tà từ bỏ mong muốn giẫm đạp Chiêm trưởng lão, một chưởng đánh vào bụng, đánh ra một kích vô cùng hoa lệ trên Sinh Tử Đài.
Lực lượng được khống chế vừa đủ.
Chiêm trưởng lão loạng quạng tiếp đất, tuy toàn thân đều là đau đớn, nhưng không chịu nội thương quá nặng, dưỡng thương vài ngày là có thể khôi phục hoàn toàn.
“Đinh! Chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn [một trời một vực], nhận được 500 điểm cống hiến.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 2770/5000.”
Nghe thông báo xong, Quân Thường Tiếu lập tức cả mặt cười nham nhở.
Đoạn thời gian này, hệ thống không hề thông báo mở nhiệm vụ phụ, ngay cả hai vị Võ Vương mang theo một vạn tà tu đuổi giết tới tận cửa cũng không phát động cái gì.
Nhưng mà.
Có nhiệm vụ ẩn!
Cái thứ này thế mà mạc danh kì diệu (trong lúc bất chừng) hoàn thành rồi.
Ví dụ như nhiệm vụ ẩn [Một trời một vực] này, khiến Quân Thường Tiếu tức đến đầu óc mù mịt.
Hệ thống giải thích:
“Người đó tuy là Võ Vương nhất phẩm, lại còn là tà tu, thực lực không thể coi nhẹ, Giang Tà có thể ngược gã như vậy, chẳng phải là cách biệt trời vực sao.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta trước đây cũng ngược không ít đối thủ, sao giờ mới hoàn thành?”
Hệ thống đáp:
“Có một vài nhiệm vụ ẩn không thể do chủ nhân thực hiện, mà phải do người trong môn phái thực hiện mới phù hợp điều kiện hoàn thành.”
“Không đúng!”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đám người Thanh Dương cũng từng nghiền ép đối thủ, vì cái gì không tính là hoàn thành.”
“… …”
Hệ thống im lặng.
Nhiệm vụ hoàn thành, phần thưởng cũng đã trao, ngươi còn hỏi mãi không biết mệt, đầu ngươi bị lừa đá à!
Quân Thường Tiếu không phải bị lừa đá, mà là bị Thượng Quan Hâm Dao nhập rồi.
Không biết phải hỏi!
Muốn giỏi phải học!
Hệ thống không biết phải nói gì:
“Có một vài nhiệm vụ ẩn, cần thành viên môn phái được đặc biệt chỉ định đi thực hiện, mới phù hợp điều kiện hoàn thành.”
“Hoá ra là vậy.”
Quân Thường Tiếu cuối cùng cũng hiểu rồi.
… …
Giang Tà lấy vào khí thế áp đảo đánh bại Chiêm trưởng lão, vui mừng nhất là võ giả quận Thanh Dương.
Đến lúc này, họ mới hiểu vì sao chưởng môn dám bày Sinh Tử Đài, dám thề đánh mười trận mà thua một liền tự vẫn.
Hoá ra là có trưởng lão mạnh đến vậy!
Nói thật, có thể ngược một Võ Vương đến mức này, bọn họ một chút cũng không hoài nghi, một vạn tà tu này nếu dám động thủ, rất nhanh sẽ bị giết đến phơi thây đầy đường, máu chảy thành sông!
Võ giả tà phái quận Hoa Dương thầm rùng mình.
Bọn hắn cảm thấy may mắn lần nữa vì chưởng môn Thiết Cốt Phái, chọn dùng Sinh Tử Đài để giải quyết ân oán, nếu vừa rồi họ vẫn lao đầu vào giết Thiết Cốt Phái thì đã sớm phơi thây, đến giờ thi thể cũng nguội lạnh rồi.
Sắc mặt khó coi nhất, đương nhiên là mấy người Tần Hạo Nhiên.
Vốn cho là Thiết Cốt phái nhất định bị diệt, không ngờ đến giữa đường nhảy ra một Võ Vương có thể đè bẹp trưởng lão Thí Thần Điện.
Khi ở Thánh Tuyền Tông đã không được xem kịch vui, ngược lại bị đánh mặt liên tiếp, khiến bọn hắn không khỏi ảo não.
Hiện tại… càng là sợ hãi!
Bởi vì đệ tử Thiết Cốt Phái đã mạnh, lại còn có một trưởng lão đạt đến cấp độ Võ Vương, chỉ bằng như vậy đã hoàn toàn có thể xưng bá ở quận Thanh Dương.
Giang Tà đứng trên đài nhìn Võ Vương còn lại của Thí Thần Điện, ngạo nghễ hỏi:
“Ngươi muốn lên đánh một trận với bổn trưởng lão hay không?”
“… …”
Quách trưởng lão giật khóe miệng một cái.
Trận chiến vừa nãy, hắn đã nhìn ra vị trưởng lão Thiết Cốt Phái này tuyệt đối là Võ Vương cực đẳng nhị phẩm, tự thân lên đài đấu thì khi xuống khẳng định cũng là thua triệt để!
“Quân chưởng môn.”
Chiêm trưởng lão cố nén đau đớn nói:
“Mười trận đấu, không phải một người đấu một trận sao?”
Bị Giang Tà cho ăn hành một lúc, hắn vô cùng mất mặt nhưng đồng thời cũng ý thức được, có một Võ Vương mạnh đến vậy, muốn diệt Thiết Cốt Phái khẳng định vô vàn khó khăn.
Nhưng mà, tên khốn này vừa nói mười trận chiến mà thua một liền tự vẫn, tự nhiên cũng sẽ không để mọi chuyện dừng lại ở đây.
Vừa bắt đầu, hắn đồng ý đấu Sinh Tử Đài vì có một loại cảm giác kẻ mạnh bố thí cho kẻ yếu, hiện tại hắn càng sốt sắn đánh hết mười trận, bởi vì đây là cách duy nhất có thể diệt Thiết Cốt Phái.
Quân Thường Tiếu đáp:
“Mười trận quyết đấu, mỗi người đánh một trận.”
“… …”
Tạ Quảng Côn và Ngải Thượng Nghễ trợn trắng mắt.
Quân chưởng môn của ta, khai chiến ngài cũng không quy định một người có thể đánh nhiều trận, như giờ có trưởng lão mạnh đến vậy, chỉ cần cho người này đánh nốt tám trận còn lại, không phải vạn sự hóa dữ thành lành hay sao!
Quân Thường Tiếu cũng muốn để Giang Tà đánh nốt các trận còn lại.
Cơ mà cơ hội thực chiến tốt đến vậy, nếu không để các đệ tử còn lại xuất chiến, thực sự có chút lãng phí!
“Nếu là một người chỉ có thể đánh một trận, Quách mỗ liền đến lĩnh giáo một chút cao chiêu của Thiết Cốt phái.”
Quách trưởng lão sảng khoái nhảy lên Sinh Tử Đài.
Người người kịch liệt co rút khóe miệng.
Vừa rồi trưởng lão Thiết Cốt Phái người ta điểm mặt gọi tên ngươi lên, kết quả ngươi giả câm giả điếc không nghe thấy, đến giờ quy định một người chỉ đánh một trận, ngươi lại lập tức chủ động lên đài, có còn phong phạm cường giả không hả!
“Đinh! Nhiệm vụ phụ khởi động!”
Móa nó!
Cuối cùng cũng phát động nhiệm vụ phụ rồi!
Quân Thường Tiếu gấp gáp mở giao diện hệ thống, liền nhìn thấy nhiệm vụ nhánh – Trong vòng một phút đánh bại trưởng lão Thí Thần Điện - Quách Đức Cương (Nhiệm vụ tinh anh).
Chú ý : Trong thời gian quy định không đạt yêu cầu, nhiệm vụ thất bại.
Quân Thường Tiếu xem xong, hai tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra ngoài, nói:
“Sau con số 1 này, hình như thiếu một con 0, phải không?”
Hệ thống đáp:
“Không viết thiếu, chính là một phút.”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận