Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 428. Hắc Ma Lâm.

Quân Thường Tiếu quyết đoán khai súng, bất quá miệng súng từ trên đầu tên võ tu bị thương, chuyển ngắm bắn xuống phía dưới đũng quần, viên đạn trực tiếp bắn lên bãi cỏ giữa hai chân, xuất hiện lỗ hổng to bằng đầu ngón tay.
“Bằng hữu.”
Quân Thường Tiếu mặt u ám nói:
“Tính tình ta không tốt cho lắm, đừng đùa với ta.”
Nói xong, hắn giơ khẩu AK47 lên, miệng súng không đặt trên đầu mà chống lên đũng quần của đối phương, không chút sai lệch, chuẩn xác 100%!
“Ừng ực.”
Tên võ tu bị thương đó nuốt ngụm nước miếng, xương sống sau lưng không chỉ tuôn ra mồ hôi lạnh, mà ngay cả dưới hông cũng bị lạnh theo, âm thanh run rẩy nói:
“Bằng… bằng hữu, ta… viên linh thạch này của ta là linh thạch thiên nhiên… một viên có thể đền cho mấy viên.”
“Linh thạch thiên nhiên?”
Quân THường Tiếu hơi ngạc nhiên, nói:
“Lấy ra để ta xem thử.”
Vì cái gốc truyền đời của bản thân, tên võ tu bị thương vội vàng lấy ra linh thạch từ không gian giới chỉ.
Quân Thường Tiếu nhận lấy, hơi tương thông ý niệm vào trong nội bộ linh thạch, liền dò thám ra linh khí hội tụ bên trong rất thuần khiết.
Không tồi.
Thật sự là linh thạch thiên nhiên.
Quân Thường Tiếu nghi ngờ nhìn hắn, nói:
“Chỉ có một viên thôi sao?”
Tên võ tu bị thương biểu lộ đau khổ đầy mặt, nói:
“Bằng… bằng hữu, người cho rằng ta hiện tại còn dám nói dối sao?”
“Phập!”
Đột nhiên, một con dao găm cắm vào cái đùi to.
Thần sắc gã ngơ ngẩn, sau đó cảm nhận được cảm giác đau đớn truyền đến, liền “á” kêu thảm thiết.
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu rút dao găm trở về.
“Tách tách.”
Máu tươi như nước suối bắn ra, sắc mặt tên võ tu bị thương càng thêm hung tợn.
Bản thân vốn đã bị thương, bây giờ lại họa vô đơn chí*!
(* Mối họa không chỉ đến một lần)
Quân Thường Tiếu lau máu dính trên dao găm lên trang phục gã, nói:
“Ta cảm thấy ngươi không thành thực cho lắm, nếu muốn ít chịu đau khổ da thịt, tốt nhất giao ra 999 viên linh thách còn lại.”
Khuôn mặt đó không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như ma quỷ đến từ địa ngục.
Rất khó tưởng tượng, đây sẽ là chưởng môn Thiết Cốt Phái, thỉnh thoảng có chút nhây lì khi ở cùng với đệ tử!
“Ta… ta thật sự không còn nữa...”
“Phập!”
Quân Thường Tiếu không nói hai lời, lại đâm xuống đùi lớn còn lại.
“Á____”
Võ tu bị thương lại một lần nữa đau đớn hét lên.
Quân Thường Tiếu rút dao găm ra, cánh tay giương lên, kề vào cổ gã nói:
“Đã không còn nữa, vậy thì dùng mạng để trả thù lao cho ta.”
Lưỡi dao vào da thịt tiếp xúc, đồng thời từ từ lõm vào trong.
Cho dù chỉ đi vào vài mm, cũng xuất hiện vết đỏ nhỏ, máu tươi từ từ thấm ra.
Tên võ tu bị thương bỗng nhiên tim đập điên cuồng, điềm báo chết chóc hiện lên mãnh liệt trong tiềm thức, khiến gã không dám nói dối, nói:
“Ta… vẫn còn… vẫn còn.”
Quân Thường Tiếu thu lại dao găm, nói:
“Lấy ra đây đi.”
“Phù... phù...”
Tên võ tu bị thương hít thở hồng hộc như trâu.
Sau một lúc, gã cắn răng cắn lợi nói:
“Ta… ta tìm được một khoáng mạch linh thạch ở nơi sâu thẳm trong núi rừng… bên trong có rất nhiều linh thạch, ta… ta có thể dẫn ngươi đi tìm.”
“Vậy sao?”
Quân Thường Tiếu mắt sáng lên.
Lấy ra một viên linh thạch thiên nhiên khiến hắn một bụng nghi ngờ, quả nhiên một hồi cưỡng ép dọa dẫm liền thành thật phun ra.
“Nếu ta đoán không sai.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Người của Thông Ma Điện truy sát ngươi là vì muốn biết được vị trí khoáng mạch linh thạch?”
Võ tu bị thường nhịn đau đớn đáp:
“Không sai.”
“Thanh Dương.”
Quân Thường Tiếu đứng dậy, nói:
“Xử lý một chút vết thương của gã này, đừng để đối phương chết.”
“Vâng.”
Lý Thành Dương bước nhanh chân đến, từ không gian chỉ giới lấy ra Kim Sang Dược và vải băng, bắt đầu công tác băng bó lại.
Nhân lúc này, Quân Thường Tiếu chống đống thi thể cùng một chỗ, sau đó dùng Linh Lung Hỏa thiêu xác.
Dẫu sao vẫn là tà tông ngũ lưu, nếu như bị bọn chúng biết người là do mình giết, khẳng định sẽ mang lại phiền phức, vì thế tiêu hủy không để lại dấu vết là rất quan trọng.
Khu rừng núi u ám mà đám người Quân Thường Tiếu đến là Hắc Ma Lâm.
Chính xác hơn nữa là.
Hắc Ma Lâm chỉ là một bộ phận của Hắc Ma sơn mạch.
Hắc Ma sơn mạch là dãy núi kiểu siêu lớn xuyên suốt nhiều quận, Vạn Thú sơn mạch của quận Hoa Dương không bằng một phần mười của nó.
Hắc Ma sơn mạch mặc dù có không ít hung thú chiếm lĩnh nhưng trừ một bộ phận nhỏ khu vực ra, tổng thể không tính là quá nguy hiểm đáng sợ.
Bộ phận nhỏ này bao gồm Hắc Ma Lâm mà Quân Thường Tiếu hiện tại đang dừng chân.
Nghe nói, hung thú ở nơi sâu có thể so với cấp bậc Võ Tông, bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy, đồng thời địa hình vô cùng phức tạp, cho dù Võ Vương đi vào cũng rất dễ bị lạc trong đó.
Tên võ tu bị thương đó tên là Nhậm Sơn.
Tán tu Võ Sư lục phẩm, gã và vài đồng bọn đi vào Hắc Ma Lâm vô tình phát hiện ra một động chìm, sau đó lấy hết can đảm tiến vào, phát hiện một khu khoáng mạch linh thạch chưa bị khai thác.
Chuyện này khiến cả bọn kích động đến điên loạn.
Thế nhưng, đến lúc chuẩn bị ngày thứ hai đến thu nhập linh thạch, không biết vì nguyên nhân gì mà người của Thông Ma Điện bỗng ngắm vào.
Trong cơn nguy cấp, gã và đồng bọn đi vào khu vực sâu không ai biết, kết quả gặp phải hung thú sánh với Võ Tông dẫn đến bị thương.
Cuối cùng Nhậm Sơn chạy được ra ngoài, nhưng hai tên đồng bọn đã trở thành thức ăn trong miệng thú.
Hắn đại nạn không chết tất có phúc về sau, vừa thoát khỏi nguy hiểm, kết quả lại gặp phải người của Thông Ma Điện, một lần nữa bị đánh trọng thương nhưng may mắn vẫn chạy thoát, ngay sau đó liền có tình cảnh gặp phải Quân Thường Tiếu ở bên ngoài cánh rừng.
Sau khi biết được những gì xảy ra, Giang Tà lắc đầu nói:
“Ngươi thật là đủ đen đủi.”
Nhậm Sơn ngồi phía sau Tiêu Tội Kỷ, toàn thân băng bó, mặt đầy đau khổ nói:
“Ta coi như đã biết, cái gì gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội rồi.”
Nếu như không tình cờ phát hiện ra khoáng mạch linh thạch, nếu như không đào linh thạch ở bên trong, gã và đồng bọn khẳng định sẽ không gặp nguy hiểm, hiện giờ cũng sẽ không chỉ còn lại một mình hắn.
“Đừng có than thở nữa.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Nhanh chóng dẫn đường đi.”
Hắn không có hứng thú nghe câu chuyện lâm ly bi đát này, thay vào đó là chỉ để ý sự tồn tại của khoảng mạch linh thạch trong rừng sâu.
Bất quá.
Quân Thường Tiếu cũng có lo nghĩ trong lòng.
Người khác vì cái gì không phát hiện ra, kết quả vài tên tán tu lại đui mù tìm được?
Khi hắn tiến vào Hắc Ma Lâm, nhìn thấy chướng khí nồng nặc phủ đầy xung quanh, ngay lập tức hiểu ra không phải không có người phát hiện, mà là do hoàn cảnh thiên nhiên hình thành như vậy, đủ để che dấu bất kỳ thiên địa dị tượng nào.
“Tiểu bằng hữu.”
Ở phía sau, Nhậm Sơn cảnh giác nói:
“Nơi sâu cuối cùng có một hung thú trung bát cửu phẩm, bên trong còn có không ít hung thú nhất nhị phẩm, chúng ta nhất định phải cẩn thận phía trước.”
“Yên tâm đi.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Có chúng ta ở đây, cho dù có là linh thú đến cũng vẫn giải quyết được.”
Hắn có thể nói hùng hổ dọa người như vậy, đơn giản là có Giang Tà trong hàng ngũ.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, đám người này cầm ám khí kỳ quái bắn một trận điên cuồng, tiêu diệt toàn bộ tà tu của Thông Ma Điện, Nhậm Sơn cũng dần buông lỏng cảnh giác, dựa theo trí nhớ ban đầu, tìm đường đi đến khoáng mạch linh thạch.
“Grào..”
Rầm!
Nơi sâu trong Hắc Ma Lâm, một con hung thú sánh với Võ Sư lục phẩm vừa từ nơi tối chạy ra, kết quả Tiêu Tội Kỷ dùng một quyền trực tiếp đánh chết nó, đồng thời thuận thế lấy tinh hạch và da thịt.
Nhậm Sơn thầm khiếp sợ nói:
“Hóa ra những người này, không chỉ dựa vào ám khí đặc biệt, ngay cả thực lực cá nhân cũng vô cùng mạnh!”
Sự dũng cảm của hắn cũng lớn lên.
Chỉ cần vị trí chính xác sẽ không do dự mà bước đi.
Sau một canh giờ.
Nhậm Sơn dẫn đám người Quân Thường Tiếu dừng lại ở một khu vực núi đổ nát, nơi trũng nhất có một động chìm.
“Chưởng môn.”
Giang Tà truyền âm nói:
“Chướng khí của khu vực này rất nồng nặc, linh niệm của ta bị hạn chế.”
Quân Thường Tiếu càng thêm hiểu rõ, vì cái gì không có ai phát hiện ra mạch khoáng linh thạch này.
Một là linh niệm bị hạn chế, hai là địa hình thực sự quá phức tạp, muốn đi đến nơi này chỉ có thể dựa vào vận may cực lớn!
“Tiểu bằng hữu.”
Nhậm Sơn chỉ vào động chìm phía trước nói:
“Bên trong đó giấu mạch khoáng linh thạch.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi xuống trước đi.”
“...”
Nhậm Sơn lắc đầu, tự đưa thân thể bị thương chui vào trong.
Khi mọi người theo vào thì không nhìn thấy bóng người gã đâu, tầm mắt xung quanh nhìn được toàn là từng miệng đường hầm đan chéo rắc rối.
“Chưởng môn!”
Lý Thanh Dương nói:
“Tên đó chạy rồi!”
“Hừm.”
Quân Thường Tiếu cười lạnh một tiếng nói:
“Bổn tọa sớm đã biết tên này không phải dạng vừa.”
Hệ thống thêm một đao nói:
“Kết quả ngươi vẫn là để cho người ta chạy mất.”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận