Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 1508. A Ngưu VS A Tử

Khi Dạ Tinh Thần say rượu rất thích đi Linh Thú Phong, bây giờ thức tỉnh huyết mạch hóa thành bản thể, vẫn thích đi Linh Thú Phong, thực sự có chút ý vị sâu xa nha.
Nếu như cứng rắn muốn giải thích, khả năng hiện tại giống như là bản năng của yêu thú, bọn chúng có nhận thức mãnh liệt với đồng loại.
“Vương.”
Ngưu lão cẩn thận nói: “Tên này có chút không đơn giản.”
Thân là phụ tá đắc lực của tử đường chủ, bản thể của nó cũng là một con trâu, nhưng ở trước mặt Dạ Tinh Thần, lập tức có cảm giác rất nhỏ bé.
Mà sự nhỏ bé này đến từ phương diện áp chế huyết mạch.
Ngưu lão dù sao cũng là loại thú phổ thông của băng đại lục, dù là cảnh giới đã tăng lên đi chăng nữa, thì khi so sánh với tộc đàn cao quý, vẫn là không đáng để kể đến.
“Đã nhìn ra.”
Tử Lân Yêu Vương rất lạnh nhạt nói.
Con Thanh Ngưu này, chắc chắn không phải là thú loại phổ thông, nó có thể xuất thân từ một Ngưu tộc nào đó.
“Nhưng vậy thì thế nào?”
“Bản vương vẫn là yêu thú mạnh nhất ở đây.”
Tử Đường chủ có chút tự hào, dù sao chủng loại đơn thuần cùng huyết mạch, tuyệt đối không thua kém các đại tộc chút nào, thậm chí còn cao hơn nhiều so với Long Tộc, Thạch Tượng Tộc.
“Như vậy …”
“Thực lực của nó bây giờ khôi phục rồi sao?”
“Không chỉ có khôi phục, so với quá khứ mạnh lên một chút, đã đạt tới Thất, Bát Chuyển - Chuyển Đan Cảnh gì đó rồi.”
“Chút tu vi ấy, làm sao trước kia có thể trộm được trứng rồng?”
“Ta muốn trịnh trọng thanh minh một điểm, A Tử ta là tử thương hóa thành côn, có thể trốn vào không khí, vì thế có thể làm việc một cách vô thanh vô tức.”
Tục truyền rằng, có loài cá ở Bắc Minh, tên là Côn, Côn to đến nỗi không thể hầm trong nồi.
“Gào.”
Dạ Tinh Thần lúc này đã hóa thành Thanh Ngưu lần nữa phẫn nộ rống to, phát ra khí tức mà ẩn chứa bên trong là chiến ý mãnh liệt.
Tử Lân Yêu Vương đưa tay cởi quần áo xuống, đep cái găng tay màu đỏ lên, ngạo nghễ nói: “Dám chủ động đến khiêu khích ta sao, bổn tọa rất thưởng thức tinh thần dũng cảm của ngươi.”
“Hô.”
Nhưng vào lúc này, Thanh Ngưu đột nhiên đứng lên, vốn là có hình thái của loài trâu, ngược lại dần dần có chút nhân tính hóa, không thay đổi chính là đầu cùng thân thể vẫn như cũ thuộc về thú loại.
“Móa.”
Quân Thường Tiếu trừng to mắt nói: “Ngưu Ma Vương?”
Một con trâu đứng thẳng, nhìn qua cùng người không sai biệt lắm, thật là có hơi giống Ngưu Ma Vương …
Điều làm cho hắn sụp đổ nhất chính là, sau khi Dạ Tinh Thần đứng thẳng lên, vậy mà lại bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, hai cái móng cực lớn kia trong y hết tay đấm quyền anh vậy.
“...”
Khóe miệng Tử Lân Yêu Vương co giật một chút.
Bản thể hóa thú, nhưng lại lấy tư thái chiến đấu của nhân loại, mẹ nó đây là lần đầu tiên hắn được thấy trong đời.
“Hô.”
Nhưng vào lúc này, Dạ Tinh Thần huy động chân trước vượt đến, lực lượng bùng nổ đến nỗi giống như đang có núi Thái Sơn đè lên trên vậy.
“Không ổn rồi.”
Sắc mặt của Tử Đường chủ biến hóa một chút.
“Rầm rầm rầm.”
“Rầm rầm rầm.”
Như thể móng ngựa nặng mấy vạn trượng trực tiếp ép tới trước võ đài Đường Khẩu, toàn bộ Linh Thú Phong đều kịch liệt run rẩy.
“Thật mạnh.”
Cố Triều Tịch chau mày.
Nếu là hắn nghênh đón một đòn công kích này, khẳng định sẽ rất phiền phức.
Trên mặt Quân Thường Tiếu dần dần hiện ra nụ cười.
Hiệu quả của dịch cải tạo gen thật sự mạnh mẽ, Dạ Tinh Thần hóa thành Thanh Ngưu, sức chiến đấu rõ ràng tăng lên kinh khủng.
Chỉ là …
Hiện tại hắn thanh tỉnh sao?
Nếu như sau khi thu hoạch được lực lượng tuyệt đối, lại để đệ tử mất đi lý trí, khẳng định được không bù được mất.
Hệ thống nói: “Hiện tại hắn đang ở trạng thái thức tỉnh huyết mạch, chờ thêm một đoạn thời gian, hẳn là sẽ khôi phục hình dạng lúc đầu.”
“Nói cách khác, sau khi cải tạo gen, tương đương có một con át chủ bài là biến thân thành Thanh Ngưu?” Quân Thường Tiếu nói.
“Chính xác.”

“Ầm ầm ầm ầm ầm.”
Trên đỉnh Linh thú, tiếng oanh động vang lên không ngừng.
Lý Thanh Dương thống khổ, động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên sẽ mang đến sức phá hủy không thể tưởng tượng được.
Quả nhiên.
Thanh Ngưu đang đứng thẳng dừng lại, bụi đất dần dần tán đi, đại sảnh của Linh Thú Đường đã đổ sụp, bên ngoài võ trường cũng lõm đến mấy mét, tựa như đáy hồ đã khô cạn.
“Tử Đường chủ đâu?”
Nằm ở nơi sâu nhất của cái hố lớn với cái mũi xanh và khuôn mặt sưng tấy, các ngón tay và ngón chân thỉnh thoảng còn co giật.
Vừa rồi thời điểm hai móng lớn áp xuống, căn bản không kịp chạy trốn, chỉ có thể lựa chọn cách tiếp nhận cách ít tổn thương nhất.
Chỉ đơn giản trong một chiêu.
Hắn liền trực tiếp bị K.O.
“Rác rưởi.”
Thanh Ngưu mở ra miệng rộng, phun ra ngôn ngữ của nhân loại.
“Lời kịch này, giọng điệu này.”
“Là hắn, là hắn, chính là hắn, chính là Tiểu Dạ của chúng ta.”
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi, đã có thể nói chuyện, liền đại biểu hắn không có mất đi lí trí, đỡ phải lo lắng.
“Lão ca.”
Cố Triều Tịch sợ hãi than nói: “Đệ tử này của ngươi thật không đơn giản, lại có huyết mạch Ngưu tộc cực kỳ cường đại.”
Trong khoảng thời gian ở Vạn Cổ Tông này, mặc dù bị kinh ngạc bởi thực lực của rất nhiều đệ tử, nhưng cũng không có chân chính rung động qua, mà cảm giác Dạ Tinh Thần mang đến cho Cố Triều Tịch là cảm xúc mãnh liệt nhất.
“Lão đệ.”
Quân Thường Tiếu nói: “Sau này nhất định phải học được cách bình tĩnh, bởi vì còn có rất nhiều sự tình không thể tưởng tượng nổi đang chờ ngươi.”
“Còn có? Rất nhiều?”
Cố Triều Tịch khóe miệng kịch liệt run rẩy.
Dù sao hắn cũng là người trùng sinh qua vô số lần, sau khi đến Vạn Cổ Tông nhìn đến quá trình phát triển của môn phái này, quả thực có thể lật đổ hết mớ kiến thức mấy chục đời của hắn.
“Hô.”
Nhưng vào lúc này, Thanh Ngưu to lớn đang đứng ở trên đỉnh Linh thú lại nghiêng thân thể nhìn về phía các đệ tử đang sống trên núi.
“A Ngưu, ngươi muốn làm gì?” Quân Thường Tiếu cau mày nói.
“Tử Đường chủ nhịn đánh, ngược hắn trăm ngàn lần cũng không có vấn đề gì, nhưng tuyệt không cho phép ra tay với đồng môn.”
“Hô.”
Dạ Tinh Thần đem đầu trâu dừng ở trước ngọn núi, ánh mắt đỏ bừng đang không ngừng lóe lên, nhưng đôi lúc lại ảm đạm, giống như hắn đang trải qua một loại giãy dụa kịch liệt nào đó.
“A Ngưu ca... Là ngươi sao?” Huệ nhi run rẩy nói.
“Hô.”
“Hô.”
Thanh Ngưu hô hấp dồn dập, hai con đỏ bừng mắt hiện ra nhân tính hóa lúc này vô cùng thống khổ, sau đó gian nan duỗi ra chân phải, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nữ nhân kia, giúp nàng lau những giọt nước mắt đang rơi xuống, thanh âm khàn khàn: “Ta ... Thật xin lỗi ... Cô phụ ngươi …”
Quân Thường Tiếu vốn muốn tới ngăn cản, lập tức sững sờ đứng ở giữa không trung.
Thanh âm này, cái này ngữ điệu, hoàn toàn không phải là phong cách của Dạ Tinh Thần, cảm giác như hắn đã biến thành người khác vậy.
“Chỉ có một loại tình huống.” Hệ thống nói.
“Tình huống như thế nào?”
“Dạ Tinh Thần trùng sinh đoạt thân xác Bùi A Ngưu, cả hai linh hồn dung hợp, bây giờ huyết mạch sau khi thức tỉnh lại một bộ phận linh hồn của Bùi A Ngưu.” Hệ thống nói.
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Vậy hiện tại hắn là?”
“Chính là Dạ Tinh Thần, cũng là Bùi A Ngưu.” Hệ thống nói.
“...”
Quân Thường Tiếu trầm mặc.
Khó trách có thể nói ra những lời kỳ quái với Huệ Nhi như vậy, hoá ra là linh hồn của Bùi A Ngưu đang thao tính cơ thể hắn.
“Nhưng... Ghê tởm …”
Nhưng vào lúc này, bên trong cái hố sâu bị lõm vào ở Linh Thú Đường truyền đến thanh âm không cam lòng.
Cố Triều Tịch khẽ giật mình, vội vàng phóng thích linh niệm nhìn lại, liền thấy Tử Đường chủ đang nằm dưới hố lúc này quanh thân lại được bao phủ một lớp thuộc tính tử sắc nồng đậm, trên người cũng hiện rõ những hoa văn kỳ quái.
“Hô hô.”
“Hô hô hô.”
Đột nhiên, trên đỉnh Linh thú hiện lên khí thế bàng bạc.
Một hư ảnh tử sắc vô cùng to lớn hiện ra, sau đó từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng chân thật, tương tự chiếc quần màu đỏ treo trên đỉnh đuôi cá vậy.
“Tới.”
“Bản thể của A Tử.”
“Đây là …”
Cố Triều Tịch trợn tròn con mắt nói: “Tử thương đạo hóa côn.”
Lão ca nói không sai, những chuyện chấn kinh còn có rất nhiều, hắn nhất định phải… Vậy ai có thể dạy hắn cách để bình tĩnh được không.
“Gào.”
Bản thể Tử Lân Yêu Vương phẫn nộ hét lớn một tiếng, có thể thấy được mới vừa rồi bị bạo ngược đã làm cho nó vô cùng khó chịu.
“Gào.”
Ánh mắt Thanh Ngưu lại lần nữa loé lên ánh sáng đỏ, tiếp theo đó thu hồi thân thể cũng rống lên một tiếng.
Giờ phút này, hai con thú, một con đứng ở trên ngọn núi, một con thì lơ lửng giữa trời, lại cùng nhau kêu rống, làm cho mọi người có cảm giác kiểu:
“Ngươi nhìn cái gì.?”
“Ta nhìn ngươi thì sao?”
“Ngươi thử nhìn thêm một chút nữa xem. Ngon thì nhào vô lần nữa đi.”
“Đi ra ngoài đánh cho bổn tọa.” Quân Thường Tiếu quát.
“Vù vù.”
“Hô hô hô.”
A Tử và A Ngưu chạy ra ngoài.
“Oanh.”
“Oanh.”
Ở sâu bên trong Vạn Cổ Tông, có một con trâu và một cái đầu côn đang triển khai một cuộc chiến khốc liệt, mặc dù nhìn qua chỉ đơn giản là ngươi một quyền ta một quyền, nhưng đòn đánh ra lại vô cùng hoàn mỹ tuyệt vời, thẳng đến mấy canh giờ sau, khi cả hai đã hoá lại thành hình người, lại đánh tiếp đến khi nằm hôn mê trên mặt đất.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận