Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 1631. Quân Thường Tiếu có vấn đề!

Hoa Mân Côi dung mạo già cả, bắt nguồn từ việc hao phí lượng lớn tuổi thọ, căn cứ Bách Lý Thiên Sầu suy đoán, y thuật bình thường không có khả năng trị liệu, hoặc là dựa vào bản thân tăng lên đại cảnh giới, hoặc là dùng phương pháp đặc thù mang tuổi thọ tổn thất bù lại.
Nói đến cũng khéo, năm đó du lịch thiên hạ, ngẫu nhiên đạt được một công thức không chính thống, tác dụng của nó đó là kéo dài tuổi thọ.
Sinh lão bệnh tử chính là định luật trời đất, cưỡng ép gia tăng tuổi thọ thuộc loại hành vi nghịch thiên, cho nên luyện chế đan này phải lấy linh hồn làm thuốc dẫn, như thế mới có thể làm được trao đổi đồng giá.
Nói trắng ra là.
Muốn sống lâu một chút?
Được, dùng linh hồn cường đại để đổi.
“Loại công thức đan dược này không phải là cố ý chuẩn bị cho ta sao?”
Quân Thường Tiếu có chút kiêu ngạo, bởi vì hắn cho rằng ở phương diện cường độ linh hồn, tuyệt không kém bất luận kẻ nào.
“Đúng vậy.”
Hệ thống nói: “Kí chủ trước mắt hai đặc sắc lớn nhất của bản thân, một, linh hồn mạnh, hai, da mặt dày.”
“Cút!”
Quân Thường Tiếu nói: “Mang dược liệu phụ liệt kê ra, bổn tọa đi mua ngay bây giờ.”
Bách Lý Thiên Sầu lập tức vung bút viết ra một phần danh sách, nhưng lúc đưa qua bổ sung nói: “Loại đan dược này ta lần đầu tiên luyện chế, không có kinh nghiệm gì, cho nên tốt nhất chuẩn bị thêm mấy chục phần.”
“Mấy chục phần?”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu run rẩy.
Xem tình huống, đây là hướng tới luyện mấy chục lần rồi.
Nếu đơn thuần lấy dược liệu để luyện chế, thất bại hay không không sao cả, nhưng mình lần lượt cống hiền linh hồn có thể chịu được?
Hoa Mân Côi nói: “Linh hồn thiếu sót sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, phu quân tuyệt đối đừng làm bừa.”
“Tuổi thọ thiếu mất cũng sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, khi ở Sinh Mệnh Uyên, ngươi có từng cân nhắc hay không?” Quân Thường Tiếu hỏi ngược lại.
“...”
“Ý ta đã quyết.”
“...”
Hoa Mân Côi không nói chuyện nữa.
Cùng ngày.
Thành viên Thải Cấu đường liền bắt đầu vận hành thao tác.
Cũng may dược liệu phụ luyện chế Thối Hồn Bổ Thọ Đan đều khá thông thường, hơn nữa tông môn còn có không ít, cho nên ngày hôm sau đã chuẩn bị mấy chục phần.
“Đinh đinh đinh!”
“Đinh đinh đinh!”
Trong phòng luyện đan, tiếng vang truyền đến.
Liễu Tư Nam cùng Công Tôn Hầu vẻ mặt dại ra, bởi vì Bách Lý Thiên Sầu mặc đạo phục, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay cầm chuông tu hành, đứng trước tế đàn lắc qua lắc lại, rõ ràng là khai đàn làm phép!
Gã này rốt cuộc là thầy thuốc? Hay là đạo sĩ?
“*&%¥...” Trong miệng Bách Lý Thiên Sầu lẩm bẩm chú ngữ ai cũng nghe không hiểu, sau đó mang các loại đạo cụ đặt xuống, há mồm hướng chỗ ngọn nến phun đi, nhất thời hình thành quầng lửa ngút trời, cũng châm lửa lò đan bên cạnh, hiện ra thế lửa lớn hừng hực.
“Hay!”
Đệ tử Vạn Cổ tông vỗ tay khen ngợi.
Cái kỹ thuật này, cái biểu diễn này, phải cho điểm tối đa!
Quân Thường Tiếu ngồi ở trong trận pháp quỷ dị phía sau vẻ mặt đặc sắc.
Cái này vừa là khai đàn làm phép, vừa là biểu diễn tạp kỹ, toàn thân phát ra một loại khí tức cực kỳ không đáng tin.
“Quân tông chủ!”
Ngay lúc này, Bách Lý Thiên Sầu ngưng trọng nói: “Thả lỏng tâm thần, tế ra linh hồn.”
“Phù!”
Quân Thường Tiếu nhắm mắt lại, mang một luồng linh hồn phóng ra.
“Vù vù vù!”
Bách Lý Thiên Sầu cầm lấy kiếm gỗ đào vung loè loẹt một trận, cuối cùng chỉ thấy linh hồn quấn quanh ở trên thân kiếm, cũng âm thầm kinh ngạc than thở: “Thằng nhóc này linh hồn thật mạnh!”
Cẩu Thặng linh hồn mạnh, điểm ấy không thể dìm.
“Vù!”
Thế lửa gia tăng, khói nổi lên.
“Canh giờ đã đến.”
Bách Lý Thiên Sầu nắm chuẩn dược liệu bên trong luyện xấp xỉ rồi, lập tức mở lò đan, mang một luồng linh hồn của Quân Thường Tiếu dung nhập trong đó, sau đó nhào lộn rút đến trước tế đàn, cầm lấy chuông tu hành, bước chân chữ bát lắc lư hẳn lên, trong miệng lại niệm chú ngữ kỳ quái.
“Chuyên nghiệp!”
Tôn Bất Không giơ ngón tay cái.
“...”
Liễu Tư Nam cùng Công Tôn Hầu trợn trắng mắt, nghĩ, gã này có thể là thần côn hay không vậy?
(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Quân Thường Tiếu ngồi ở trong trận pháp, vẻ mặt trên mặt có chút khó coi, bởi vì một luồng linh hồn kính dâng ra đang đốt cháy trong lò đan, hơn nữa hỗn hợp với các loại dược liệu, mùi vị không dễ chịu.
“Ầm!”
Đột nhiên, lò đan nổ vang, khói đen trào ra.
“Quả nhiên.” Bách Lý Thiên Sầu lắc đầu, nói: “Lần đầu tiên luyện chế đã thất bại rồi.”
“...”
Quân Thường Tiếu sụp đổ.
Lò đan nổ, linh hồn của mình không phải lãng phí sao?
“Tiếp tục!”
“...”
Thất bại chính là mẹ của thành công, Bách Lý Thiên Sầu không bỏ cuộc, lấy ra phần dược liệu thứ hai luyện chế.
“Ầm!”
“Ầm!”
Kết quả là, cách mỗi một đoạn thời gian, trong phòng luyện đan luôn có thể truyền ra tiếng nổ, bởi vì liên tục thất bại, dẫn tới lò đan cũng thay vài cái rồi.
“Phốc!”
Sau khi thất bại lần thứ ba mươi sáu, Quân Thường Tiếu rốt cuộc không chịu nổi phun ra máu.
Tuy đã tu luyện Thối Hồn Thánh Thiên Công, phương diện linh hồn chịu được giày vò, nhưng chơi như vậy khẳng định mất cái mạng nhỏ đấy.
“Tiếp tục!”
Bách Lý Thiên Sầu nói.
Công Tôn Hầu muốn ngăn, nhưng nhìn thấy tông chủ điều chỉnh tư thế ngồi, liền ý thức được hắn tính để đối phương luyện chế, vì thế chỉ có thể mang lời muốn nói nuốt trở về.
Ánh mắt Liễu Tư Nam nổi lên kính trọng.
Linh hồn thiếu mất sẽ mang đến rất nhiều hậu quả không thể đoán trước, tông chủ lần lượt kính dâng, lần lượt hy sinh, như thế liền có thể nhìn ra cảm tình sâu đậm với phu nhân, thậm chí... Khiến hắn dâng lên áy náy mãnh liệt, áy náy năm đó một lòng tu luyện võ đạo, thẳng đến khi mất đi tình yêu lớn nhất mới hối hận mà không kịp.
“Đinh!”
Đột nhiên, tiếng vang thanh thúy truyền đến.
“Thành công rồi!”
Bách Lý Thiên Sầu hưng phấn đi đến trước lò đan, lấy ra một viên đan dược trong suốt lấp lánh.
Trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Quân Thường Tiếu nặn ra mỉm cười, sau đó thân thể ngã quỵ về phía sau, quang vinh ngất đi.
Đan là thành rồi.
Người cũng không được rồi.
Luyện viên đan cũng sắp kéo dài chữ một chương rồi, hắn sao không trực tiếp chết đi!
...
Linh hồn hao tổn nghiêm trọng, Quân Thường Tiếu ngất hai ngày hai đêm.
Trong lúc đó, gặp rất nhiều giấc mơ.
Ví dụ như say nằm gối mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, không cầu liên thành bích, chỉ cầu kiếm giết người.
Lại ví dụ như ngũ lăng niên thiểu kim thị đông, ngân an bạch mã độ xuân phong, lạc hoa đạp tẫn du hà xử, tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung*.
(*): bài thơ Thiếu niên hành kỳ 2
Chàng thiếu niên Ngũ Lăng phía đông chợ Kim
Cưỡi ngựa trắng yên bạc lướt qua gió xuân
Giẫm nát hết hoa, đi đâu chơi đây?
Vừa cười vừa bước vào quán rượu
“Kỳ quái.”
Hệ thống khó hiểu nói: “Kí chủ sau khi thu nhỏ lại, xuất hiện mộng cảnh sao lại kỳ quái như vậy, hoàn toàn có cách biệt một trời một vực với trước kia.”
Quả thực.
Quân Thường Tiếu gần đây rất khác thường.
Luôn luôn mỏ nhọn, ngược lại đầu óc theo không kịp, nói ra lời khiến người ta ôm bụng cười to.
Đặc biệt trước mặt mọi người nói ra Hoa Mân Côi là vợ mình, phải biết rằng, làm thủ lĩnh sắt thép, xưa nay đều cực lực lảng tránh cùng trốn tránh.
Độc giả không biết tình huống có thể sẽ đoán Cẩu Thặng có phải bị đoạt xá rồi hay không? Dù sao thiết lập tính cách nhân vật rất khác với trước kia.
Ngày thứ ba.
Quân Thường Tiếu tỉnh lại.
Bởi vì ký ức dừng lại ở giai đoạn đan dược luyện thành, cho nên liền dò hỏi: “Cho nàng dùng chưa?”
“Ngươi vẫn là quan tâm mình trước đi.” Hệ thống nói: “Tổn thất lượng lớn linh hồn, thân thể phi thường suy yếu, ít nhất điều dưỡng rất lâu mới có thể khỏi hẳn.”
Cái này không phải chuyện.
Sử dụng Nan Thu Chi Đao, động cái yếu hai năm, sớm đã trở thành thói quen.
“Hơn nữa...”
Hệ thống nói: “Bệnh rụng tóc của ngươi lại nghiêm trọng rồi...”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, nó đã tiến vào trong cố gắng nhịn cười, bởi vì Cẩu Thặng đầu bóng lưỡng, như hóa thành tiểu sa di.
“Má!”
Quân Thường Tiếu từ trên giường nhảy xuống, thông qua gương đồng nhìn thấy bộ dáng mình, rít gào: “Trend đầu trọc chưa bước qua được có phải hay không!”
“Kẹt...!”
Cửa phòng bị đẩy ra, hương hoa hồng đầu tiên bay tới.
Quân Thường Tiếu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Mân Côi như ở dưới hào quang lấp lánh bao phủ đi vào.
Khuôn mặt tiều tụy kia của nàng đã khôi phục, tóc đen búi thành búi tóc mây, lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt trong suốt như nước, mặt không chút phấn son trong suốt như tuyết ngọc.
Chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa.
Chịu văn hóa hạn chế, Quân Thường Tiếu chỉ có thể nghĩ đến loại thành ngữ dùng cho hình dung tướng mạo này.
“Có vấn đề!”
Hệ thống nói: “Kí chủ tuyệt đối có vấn đề!”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận