Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch Full)

Chương 1790. Chuyển nhà

Ngoài Thánh Dược giới.
Một chiếc chiến hạm quy cách không tệ từ từ chạy đến.
“Công tử.” Trong khoang điều khiển, một lão giả tương tự quản gia cười nói: “Lần này có Thượng tiền bối đi cùng, khẳng định sẽ có thu hoạch lớn.”
“Đó là tự nhiên.”
Nam tử trẻ tuổi ngồi ở ghế hạm trưởng khóe miệng hiện lên mỉm cười.
Hắn tên Trần Kính Kiều.
Công tử ca thế gia Trần gia vị diện bậc một Thương Vân hệ.
Trần gia kinh doanh rất nhiều sản nghiệp, trong đó có đề cập phương diện dược liệu, cho nên hắn lần này lái chiến hạm xa hoa ra ngoài, chí ở hướng tới Thánh Dược giới thu hoạch dược liệu cần thiết.
Trước kia cũng từng tới rất nhiều chuyến, tuy đều có thu hoạch, nhưng bị lôi vân và dược thú tra tấn không chịu nổi, tính ra thường thường mất nhiều hơn được.
Lần này đã khác.
Bởi vì, đã mời một cường giả.
“Trần công tử xin yên tâm.” Một người trung niên khôi ngô đứng ở bên cạnh nói: “Do thượng mỗ đi cùng, thiên tài địa bảo trong Thánh Dược giới mặc ngươi tùy tiện lấy.”
Hắn chính là cường giả được mời, tên là Thượng Trung Hầu, ánh mắt tuy nhìn như bình thản, lại phát ra một mảng sắc bén, khí tức tản ra hùng hậu, có thể thấy được thực lực không tầm thường.
“Vậy dựa vào Thượng tiền bối!” Trần Kính Kiều nói.
“Công tử!”
Quản gia hô: “Sắp đến chín tầng lôi vân rồi!”
Trần Kính Kiều ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy lôi vân trôi giạt ở trong vũ trụ, trong ánh mắt nổi lên tức giận.
Mỗi lần tới Thánh Dược giới đều không thể tránh khỏi cần từ trong đó xuyên qua, thủ hạ và chiến hạm không phải chết thảm trong đó, chính là bị trực tiếp hủy diệt, mang đến tổn thất khó có thể đánh giá.
“Trần công tử mời mở ra khoang thuyền.” Thượng Trung Hầu nói: “Thượng mỗ đi gặp lôi vân một chút.”
“Thượng tiền bối xin cẩn thận!”
Trần Kính Kiều ra lệnh cho thủ hạ mở ra khoang thuyền.
“Vù!”
Thượng Trung Hầu từ đáy khoang thuyền bay ra, nhẹ nhàng đứng ở trên mũi thuyền, hai tay đặt sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế có thể nói tương đối mạnh.
“Ầm!”
“Ầm!”
Chiến hạm lái vào, lôi điện bộc phát.
“Vù!”
Thượng Trung Hầu nâng lên tay phải, lấy chỉ quang* nghênh hướng lôi điện, nháy mắt mang nó phá đi.
(*): hào quang phát ra từ ngón tay
“Lợi hại!”
Trần Kính Kiều và quản gia vỗ tay khen ngợi.
“Ầm ầm ầm!”
Lôi điện điên cuồng phun trào ra, Thượng Trung Hầu không nhanh không chậm lấy chỉ quang phá đi, toàn bộ quá trình thong dong lạnh nhạt, thể hiện đầy đủ phong phạm một cường giả.
Trần Kính Kiều cười.
Không hổ là cao thủ bỏ số tiền lớn mời.
Có hắn bảo hộ, dược liệu trong Thánh Dược giới đưa tay có thể lấy!
Còn có những dược thú kia!
Mình chỉ cần bắt được mấy con, mang về gia tộc chăn nuôi, hầu như cách mỗi một đoạn thời gian là có thể sản xuất thiên tài địa bảo hiếm có.
“Công tử!”
Ngay tại lúc hắn lâm vào trong ảo tưởng tuyệt vời, quản gia nói: “Chúng ta xuyên qua lôi vân rồi!”
Lúc này, Thượng Trung Hầu đã trở lại.
Hắn lắc đầu nói: “Nghe nói trong chín tầng lôi vân có Cửu Giác Lôi Vân Long sống dựa vào đó, sao chưa nhìn thấy?”
“Ta đến Thánh Dược giới không dưới trăm lần, cũng chỉ từng gặp một lần, còn thiếu chút mất mạng trong đó, cho nên loại thú cộng sinh này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.” Trần Kính Kiều nói.
Nhớ lại lần đó gặp được cửu giác lôi vân thú, nếu không phải thủ hạ liều chết bảo hộ, mình sợ sớm đã cỏ trên mộ cao ba trượng rồi.
“Thượng tiền bối.”
Trần Kính Kiều ánh mắt ngưng trọng nói: “Lôi vân tuy an toàn vượt qua, nhưng dược thú trong Thánh Dược giới thực lực lại cực kỳ cường đại, sau khi đi vào phải nghiêm túc hẳn lên!”
“Đặc biệt con bướm sặc sỡ kia, sau khi vỗ cánh sẽ sinh ra độc tố cực kỳ mãnh liệt, phàm là chạm đến làn da sẽ nhanh chóng hư thối, thậm chí lan tràn toàn thân.”
“Không sao.”
Thượng Trung Hầu nói: “Ta đã bách độc bất xâm.”
“Còn có một con trùng thú toàn thân mọc đầy mắt, tuyệt đối không thể nhìn nhau với nó, nếu không rất dễ dàng bị khống chế.”
“Không sao.”
Thượng Trung Hầu lạnh nhạt nói.
Người này trong lời nói phát ra sự ngạo nghễ, lại làm người ta không cảm giác khí tức làm màu, bởi vì thong dong lạnh nhạt chống lại lôi điện, đã chứng minh có bản lãnh thật.
“Lần này nếu có thu hoạch lớn, chắc chắn sẽ cho Thượng tiền bối một phần hậu lễ nữa.” Trần Kính Kiều chắp tay nói.
...
“Vù!”
Chiến hạm cắt qua hư không, dung nhập Thánh Dược giới.
Bởi vì từng tới quá nhiều lần, Trần Kính Kiều vô tâm quan sát cảnh sắc, sau khi hạ xuống đất lập tức sai thủ hạ lấy tốc độ nhanh nhất...
“Ầm!”
“Ầm!”
Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng nổ.
“Tình huống gì vậy?” Trần Kính Kiều ngạc nhiên nhìn qua, chỉ thấy con trùng thú khổng lồ toàn thân mọc rất nhiều mắt, lại che kín rất nhiều dược liệu lúc trước miêu tả ngã vật dưới đất, ánh mắt hiện lên uể oải, rơi lệ không thôi.
“Sư huynh!”
Lý Phi nhảy đến trên người, la lên: “Ta đánh ngã tên này rồi!”
Dược thú hắn giải quyết tên là Bách Nhãn Mê Hồn Trùng, bất luận kẻ nào nhìn nhau với mắt của nó đều sẽ gặp lực lượng nào đó ăn mòn, do đó trở thành con rối bị khống chế.
Đám người Tiêu Tội Kỷ nhất thời không cẩn thận trúng chiêu, tuy dựa vào tâm pháp cường đại ổn định tư duy, nhưng toàn bộ khoanh chân ngồi dưới đất.
Nhưng.
Duy chỉ có Lý Phi không chịu quấy rối.
Ngươi nhìn ta?
Vậy được, ta cũng nhìn ngươi.
Một người một trùng, một trên một dưới nhìn nhau.
Kết quả cuối cùng là, Bách Nhãn Mê Hồn Trùng càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng đau thương, thậm chí dâng lên tâm tính ta xấu như vậy, vì sao phải sống trên thế giới này.
Nó có thể dùng mắt khống chế sinh linh.
Lý Phi có thể dùng mắt đi khống chế cảm xúc, khiến mục tiêu sinh ra cảm giác chán đời mãnh liệt.
Đây là thân thể uể oải.
Loại thể chất này thật ra đã sớm không thể dùng cho thực chiến, nhưng đối phó loài thú linh trí không cao này thường thường sẽ có kỳ hiệu, ví dụ như Bách Nhãn Mê Hồn Trùng trước mắt.
“Vù!”
Lý Phi lấy ra dây thừng, như buộc bánh chưng mang con sâu lông siêu to này trói lại, sau đó từng bước một kéo về phía chỗ Vạn Cổ hào.
Toàn bộ quá trình, Trần Kính Kiều thấy, vẻ mặt hoàn toàn dại ra.
Hắn không ngờ Thánh Dược giới có người, càng không ngờ Bách Nhãn Mê Hồn Trùng thế mà bị bắt rồi!
“Tông chủ!”
Lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng la: “Dược thú phía đông bắt hết rồi.”
“Vù!”
“Vù!”
Từng bộ Thần Hủy Diệt Bóng Đêm bay tới.
Chúng nó hoặc là vai vác dược thú, hoặc là dùng dây thừng treo dược thú, vận chuyển từng con tới.
“Công tử...”
Bên tai vang lên tiếng của quản gia: “Xem dưới chân...”
Trần Kính Kiều cúi đầu, lúc này mới ý thức được khu vực mình hàng năm hạ cánh không còn dược liệu, không có cỏ cây, chỉ còn lại bùn đất trụi lủi, từ trường nhìn hợp hỗn độn, hiển nhiên đều bị hái đi rồi!
“Vù!”
Lúc này, trời đột nhiên âm u.
Trần Kính Kiều cùng quản gia ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy yêu thú to lớn toàn thân lông gai đội một khối đất từ từ bay tới.
Không sai!
Chính là một khối vỏ đất, bên trên gieo trồng rất nhiều thiên tài địa bảo!
“Chủ nhân!” Bội Kỳ hô: “Ta lại phát hiện một mảnh vườn thuốc thích hợp dời trồng!”
“...”
Trần Kính Kiều khóe miệng run rẩy, trong lòng rít gào: “Đây là đang chuyển nhà sao!”
Hắn.
Chỉ thấy một góc của tảng băng trôi.
Từ màn ảnh rộng, các góc Thánh Dược giới, đều là trọc một khối, lõm một khối.
Thiên tài địa bảo, hạt giống dược liệu, thậm chí bùn đất đặc thù dùng để gieo trồng đều bị đào đi rồi.
“Dược thú ba trăm sáu mươi con, dược điền một trăm hai mươi khối, mầm thuốc hai trăm sáu mươi vạn cây, thiên tài địa bảo...” Viên công tử ngồi ở trên bàn trước Vạn Cổ hào lấy bút vừa ghi, vừa nói thầm.
Cẩu Thặng đâu?
Nằm ở trên xích đu nơi xa, đeo kính râm huyễn quang, hưởng thụ ánh nắng tắm rửa, đồng thời không quên nói: “Các bảo bối, thời gian chính là tiền tài, đừng lãng phí mỗi một phút mỗi một giây!”
“Vâng!”
Các đệ tử làm càng thêm ra sức!
Không sai.
Vạn Cổ tông đang chuyển nhà.
Mang Thánh Dược giới tất cả có thể lợi dụng chuyển hết về Vạn Cổ giới.
“Dừng tay!”
Ngay lúc này, thanh âm vang vọng bầu trời.
“Hả?”
Quân Thường Tiếu lấy ngón tay tháo kính râm huyễn quang, nhìn về phía người trung niên đứng ở giữa bầu trời.
Đệ tử Vạn Cổ tông đang bận đánh dược thú, bận thu thập dược liệu cùng mầm cây đều dừng lại, từ các phương vị nhìn tới.
“Các ngươi.”
Thượng Trung Hầu treo ở trên không thản nhiên nói: “Mang thứ không nên lấy đặt xuống.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, ta đặt bao hết.”
“Phốc.”
Cẩu Thặng cười ra tiếng.
Cao tầng cùng các đệ tử Vạn Cổ tông lắc đầu, tiếp tục bận rộn.
“...”
Sắc mặt Thượng Trung Hầu âm trầm.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Lúc này, Trần Kính Kiều vỗ tay đi tới, nói: “Bản công tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người dám không mang Cực Quang Linh Hiệp để vào mắt.”
“Ngươi là ai?” Quân Thường Tiếu hỏi.
“Độ Thiên giới, Trần gia đích hệ.”
Trần Kính Kiều ở lúc giới thiệu bản thân, sự ngạo nghễ kia so với Thượng Trung Hầu còn mãnh liệt hơn.
“Ồ.”
Quân Thường Tiếu từ ghế nằm đứng dậy, sau đó gấp lại vác lên trên vai, miệng ngậm một cây cỏ dại, bả vai cùng chân phải rất có tần suất chớp lên, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Bộ dáng này so với lưu manh ngoài đường không có gì khác nhau.
“Rất đơn giản.”
Thượng Trung Hầu hạ xuống, thản nhiên nói: “Mang theo người của ngươi, cút khỏi Thánh Dược giới.”
“Đừng nóng vội.”
Quân Thường Tiếu nói: “Chờ chuyển xong, trên ngựa đi.”
Dứt lời, xoay người lại, vỗ vỗ tay nói: “Các bảo bối, có người đang thúc giục, đều làm nhanh lên cho bổn tọa.”
“Vù —————— “
Hào quang đột nhiên đánh tới.
Cây cỏ dại kia Quân Thường Tiếu ngậm bị trực tiếp cắt đứt.
“Ta người này.” Thượng Trung Hầu thu hồi ngón tay, lạnh nhạt nói: “Không thích nói nhiều.”
“Phi.”
Quân Thường Tiếu phun cọng cỏ trong miệng, nghiên mặt lại, tháo xuống kính râm, ánh mắt lạnh lẽ nói: “Ngươi là muốn làm gì?”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận