Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 929: Nguyệt thuyền (length: 10947)

Tinh không thật đẹp a!
Mặt nước biển tĩnh lặng tựa hồ bao phủ toàn bộ bầu trời, khiến những ngôi sao đầy trời đều rơi vào trong nước, ánh sáng mờ ảo, nhưng lại bị nước biển khúc xạ ra vô tận hào quang.
Thần Kinh không nhìn thấy loại nước này, tựa hồ cũng không có bầu trời sáng rõ như thế này.
Nơi này tĩnh lặng như vậy, còn nơi đó lại ồn ào náo động.
Mơ hồ có tiếng cười truyền đến, đó hẳn là Khúc Linh và những người khác đang uống trà trò chuyện, bàn về quá khứ và tương lai.
Chu Nguyên và Tiểu Ảnh đi về phía mạn thuyền khác, tựa hồ đang trò chuyện điều gì, bọn họ thật ân ái.
Đúng vậy, thật ân ái... Ai mà không thích cô nàng Tiểu Ảnh đáng yêu như vậy chứ? Ai mà lại không thích một cô nương thiện lương như Ngưng Nguyệt?
Triệu Kiêm Gia thật sự là một tài nữ, nàng vừa mới làm hai bài thơ, tuy ta không có mấy chữ, nhưng cũng nghe ra là tác phẩm thượng thừa.
Khúc Linh thì lại đang nói về đại nghiệp hoành đồ của nàng, dường như nàng muốn làm ăn trên biển, còn định kéo Nội Vụ Phủ vào cuộc.
Cô nàng Lạc Nguyễn Chỉ nhút nhát, lúc đỏ mặt, thật sự là đẹp đến mức khiến người ta yêu mến...
Các nàng ai cũng đáng yêu mến cả.
Nhưng mà bệ hạ chẳng lẽ không đáng sao?
Đúng, bệ hạ không đủ dịu dàng, cũng không tính là thiện lương, càng không đáng yêu, không biết làm thơ, cũng không biết buôn bán… Nhưng đó đâu phải lỗi của bệ hạ! Với thiên tư của bệ hạ, nếu nàng muốn học làm thơ, chắc chắn không kém bất kỳ nữ nhân nào, nếu nàng muốn kinh doanh, chắc chắn còn giỏi hơn bất kỳ ai.
Chỉ là trên vai bệ hạ gánh trọng trách quá lớn, thật quá nặng.
Người khác không rõ, Trang Huyền Tố nàng thì rất rõ.
Nàng và tỷ tỷ gặp bệ hạ khi còn ở Thanh Thành Sơn mười sáu năm về trước.
Lúc đó bệ hạ mười sáu tuổi, tỷ tỷ mười tám, còn nàng thì chưa đến mười lăm.
Đạo trưởng Tố U Tử đưa bệ hạ đến Thanh Thành Sơn giao lưu đạo pháp, nhưng bệ hạ lại thong thả bàn về cục diện thiên hạ, nói Đại Tấn đã đến bờ vực suy vong, cần một anh hùng đứng ra cứu vãn.
Nàng và tỷ tỷ Trang Huyền Phác cảm động, rồi hoàn tục theo bệ hạ về Thần Kinh.
Bệ hạ tham gia tuyển tú, trở thành phi tần, một đường dốc lòng hết sức, leo lên đến vị trí Quý phi.
Sau cùng, bệ hạ thành công, trở thành hoàng đế.
Bệ hạ chưa từng quên sơ tâm, đối diện với cục diện khắp nơi đều đang sụp đổ, nàng sớm khuya trăn trở, dốc hết tâm huyết, ổn định cục diện, dựa vào quyền mưu cao siêu, trong tình thế không chút nội tình và căn cơ, cùng quần thần, tôn thất đấu trí đấu dũng.
Trang Huyền Tố nhớ rất rõ, sau khi lập Nội Đình Ti, nàng phát hiện vô số bí mật, mới biết Đại Tấn nội bộ suy đồi đến mức nào, tỉ như Khai Phong Phủ lục đại gia tộc ức hiếp bách tính ra sao, tỉ như thương nhân buôn muối kiếm tiền bất chính thế nào.
Rất rất nhiều thế lực lớn mạnh, đều là những kẻ bệ hạ không thể đụng vào, vì liên quan quá sâu, hễ động vào sẽ là triều chính rung chuyển, giang sơn bất ổn.
Nhưng Trang Huyền Tố nhớ rõ, nàng chưa bao giờ thấy bệ hạ khóc, cũng chưa từng thấy bệ hạ than khổ mệt.
Nàng chỉ mỗi lần về cung đều thấy Tử Vi Cung đèn đuốc sáng trưng.
Đó là bao nhiêu ngày đêm vất vả a.
Rõ ràng là người có thiên phú gần như yêu quái, nếu chuyên tâm tu đạo, thành tựu của bệ hạ chắc chắn không thấp hơn Tố U Tử.
Rõ ràng làm việc gì cũng có thể đạt được thành quả phi phàm, thế nhưng bệ hạ lại… khăng khăng muốn làm hoàng đế, làm hoàng đế của một vương triều sắp sụp đổ.
Dốc hết toàn lực, lại chuốc lấy vô số tiếng xấu.
Chu Nguyên là anh hùng điều này không sai, nhưng trước khi hắn xuất hiện, bệ hạ cũng từng là một anh hùng như hắn!
Nếu không có bệ hạ, giang sơn này làm sao chống đỡ nổi đến Chiêu Cảnh năm thứ chín!
Bệ hạ không được lòng người, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng nàng vì đất nước này, vì thiên hạ bá tánh mà làm thế!
Những thứ nàng gánh trên vai không cho phép nàng dịu dàng, không cho phép nàng thiện lương.
Vì thiên hạ, nàng đã dốc hết tất cả.
Hôn nhân, con cái, danh tiếng, đạo đức, sức khỏe, thậm chí người nhà… bệ hạ không coi thứ gì ra gì.
Chu Nguyên, vì sao ngươi không thể hiểu cho nàng?
Trách nàng si mê quyền lực? Trách nàng thủ đoạn tàn nhẫn? Nàng là quân vương mà, quân vương nào lại không mê muội quyền lực? Quân vương nào lại không tàn nhẫn?
Đúng vậy, bệ hạ từng đâm ngươi một nhát dao, ngươi vẫn luôn để bụng.
Nhưng ngoài chuyện đó ra thì sao? Bệ hạ đối đãi với ngươi như người yêu, móc tim móc phổi cho ngươi, chỉ vì nàng một lần sai lầm, ngươi muốn trách móc nàng một đời sao?
Bệ hạ chẳng lẽ không sửa đổi sao?
Nàng đã có dũng khí để thay đổi! Vì sao ngươi không có dũng khí để tha thứ cho nàng! Để hiểu nàng!
"Ti Chủ tỷ tỷ, chị đổ mồ hôi kìa!"
Tiếng của Tiểu Ảnh đột nhiên vang lên, khiến Trang Huyền Tố giật mình.
Nàng nhìn sang Tiểu Ảnh, thấy nàng cười hì hì, ánh mắt trong veo, sáng rỡ, rõ ràng là đang rất vui.
Nha đầu này, cuối cùng cũng tìm được ánh sáng thuộc về mình rồi.
"Không sao, ta đang nghĩ ngợi chút chuyện, muội đi đâu đấy?"
Tiểu Ảnh nói: "Ta đi chỗ tỷ tỷ Kiêm Gia tìm chút đồ ăn, rồi cùng các tỷ ấy tán gẫu, chuyện ở Thủy Tây thú vị lắm, chắc chắn các tỷ ấy sẽ thích nghe."
Trang Huyền Tố cười nói: "Mau đi đi."
"Dạ?!"
Tiểu nha đầu vui vẻ chạy đi, Trang Huyền Tố nhìn bóng lưng nàng, cảm khái không thôi.
Nàng vẫn nhớ như in bộ dạng lúc đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ảnh, giờ thì... tất cả đã qua rồi.
Còn bệ hạ thì sao? Ai sẽ đi an ủi bệ hạ đây?
Nàng siết chặt nắm tay, không thể nhẫn nhịn được nữa, nàng nhất định phải đến nói rõ với Chu Nguyên.
Nàng muốn để Chu Nguyên biết, bệ hạ cũng cần hắn!
Nàng quyết tâm, sải bước đi về phía sau boong thuyền.
Mặt nàng lạnh tanh, nhìn thấy bóng lưng Chu Nguyên, hắn vậy mà còn có tâm tình ngắm trăng!
"Chu Nguyên!"
Trang Huyền Tố cất giọng nặng nề.
Chu Nguyên không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: "Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời."
"Trang Ti Chủ, cô nói xem đại sư tỷ bây giờ có nhìn thấy ánh trăng không nhỉ?"
Câu nói này đánh lạc hướng suy nghĩ của Trang Huyền Tố, nàng kinh ngạc nói: "Ngươi nói bệ hạ sao?"
Chu Nguyên gật đầu: "Đúng vậy, đã lâu không gặp Đại sư tỷ, nếu như nàng ở đây, chắc chắn nàng cũng rất vui vẻ, dù sao nàng gần như chưa từng nghỉ ngơi vì chính bản thân mình."
Câu này suýt chút nữa đã khiến Trang Huyền Tố rơi lệ, nàng cố kìm nén nói: "Đúng vậy, bao nhiêu năm qua, bệ hạ chưa từng nghỉ ngơi."
"Lúc nàng nhập cung mới mười bảy tuổi, giống hệt như Tiết Ngưng Nguyệt lần đầu gặp ngươi vậy, rất trẻ."
"Giờ thì nàng đã gần ba mươi ba, là một quân vương ai nấy cũng sợ hãi, thủ đoạn tàn nhẫn."
Chu Nguyên trầm mặc một lát rồi mới nói: "Ta không sợ nàng."
Trang Huyền Tố cười lạnh: "Ngươi đương nhiên không sợ nàng! Ngươi vĩ đại biết bao, ngươi đã cứu năm quân doanh, đưa bọn họ lập công dựng nghiệp, tất cả bọn họ đều nguyện vì ngươi mà chết!"
"Một trận Phong Lang Cư Tư, Tây Bắc, Tuyên Phủ đại quân đều xem ngươi là anh hùng, hận không thể đi theo ngươi đánh thêm mấy trận."
"Giờ thủy quân Mân Việt đã hưng thịnh trở lại, bọn họ còn thèm quan tâm gì đến hoàng đế, bọn họ chỉ nhận có Trung Vũ Vương thôi!"
"Là bệ hạ nên sợ ngươi mới đúng!"
Nàng trút hết những uất ức trong lòng, lại nghe giọng Chu Nguyên khô khốc.
"Ta yêu nàng."
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, đã khiến Trang Huyền Tố sững người tại chỗ.
Chu Nguyên vẫn không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ngày đêm vất vả, dốc hết tâm sức, năm qua năm, đến tận hôm nay."
"Tựa như từ ngày vào cung, nàng chưa từng sống cho mình vậy."
"Ta yêu nàng, yêu nàng vất vả như thế, lo lắng như thế."
"Cũng yêu nàng bị hoàng quyền làm hại, tính tình chia rẽ, hỉ nộ vô thường."
"Nàng vốn dĩ nên là người phụ nữ hiếm có nhất thiên hạ, lại tự nguyện ôm hết những tội nghiệt của thời mạt vận, gánh lấy gánh nặng mà sống tiếp."
Trang Huyền Tố che miệng, nước mắt rơi lã chã.
Nàng nhanh chóng lau đi, ép mình kìm nén cảm xúc, nói: "Ngươi, ngươi tha thứ cho bệ hạ rồi sao?"
Chu Nguyên cười nhẹ, thở dài nói: "Ta chưa từng trách Đại sư tỷ, nhưng có một thời gian dài, ta trách Chiêu Cảnh Nữ Hoàng."
"Trong quá trình rèn luyện, ta cũng trưởng thành, sau này ta mới hiểu, không phải lỗi của nàng, là lỗi của vị trí đó, là lỗi của thời đại."
"Bất kỳ ai ngồi vào vị trí đó cũng không làm tốt hơn nàng, bao gồm cả ta."
Hắn lắc đầu, nhìn bầu trời sao dày đặc, khẽ nói: "Nếu ta làm hoàng đế, ta có lẽ còn tàn nhẫn hơn, còn coi trọng đại cục hơn."
"Ta có lẽ cũng dần dần mất phương hướng, chậm rãi trở nên đa nghi, rồi sẽ giết bất kỳ ai có thể uy hiếp được ta."
"Bây giờ, ta sớm đã không trách ai cả."
Trang Huyền Tố nức nở: "Nếu như bệ hạ nghe thấy những lời này, nàng nhất định sẽ rất vui, nàng đã lâu rồi chưa thật sự vui vẻ."
Chu Nguyên nói: "Lúc này, chúng ta đang ở trên thuyền ngắm trăng, nói chuyện về những điều tươi đẹp nhất của cuộc đời."
"Lúc này, Đại sư tỷ đang làm gì? Không cần nghĩ cũng biết, haizz..."
...
Thần Kinh, Tử Vi Cung.
Chiêu Cảnh Nữ Hoàng buông sấp văn kiện trên tay, xoa xoa mắt, mệt mỏi hỏi: "Tiểu Trang, bây giờ là giờ gì rồi?"
Tiểu Trang khẽ đáp: "Bẩm bệ hạ, giờ Sửu ba khắc."
Chiêu Cảnh Nữ Hoàng thở dài: "Thời gian quả thật là không đủ dùng, vẫn còn nhiều tấu chương thế này."
Tiểu Trang lo lắng nói: "Vậy người nghỉ ngơi đi, trời sáng người còn phải lên triều sớm, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi đâu."
Chiêu Cảnh Nữ Hoàng lắc đầu: "Không được, những tấu chương này không thể kéo dài được, việc liên quan đến cải thổ quy lưu ở Tây Nam, nhất định phải mau chóng xử lý, giao cho Đặng Túc."
"Nơi đó là tiểu sư đệ trăm cay nghìn đắng lấy xuống, nếu như xảy ra sự cố, hắn khẳng định sẽ không vui."
"Không ngủ, tối mai ngủ tiếp."
Tiểu Trang vội kêu lên: "Như vậy sao được, ngài tối hôm qua cũng nói như vậy, bệ hạ, cho dù thân thể tốt đều không chịu được như thế hao tổn a!"
Chiêu Cảnh Nữ Hoàng cười cười, nói: "Đại Tấn đang vào thời điểm quật khởi, các loại quy tắc mới thành lập, tất nhiên sinh ra càng nhiều mâu thuẫn, qua hai năm liền tốt."
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: "Đúng, tiểu sư đệ mấy người vợ đều xuống phía Nam, trong vương phủ chỉ có hai lão nhân làm chủ, ngươi ngày mai phái mấy cung nữ đi qua chiếu cố."
Tiểu Trang thở dài, chậm rãi gật đầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận