Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 559: Ngày mùa hè mưa to (length: 9250)

Hai năm không thấy nhạc mẫu đại nhân, trở lại Triệu phủ, Chu Nguyên cũng là bùi ngùi mãi thôi, thời gian hai năm, thay đổi mọi thứ thực sự quá nhiều.
Lúc trước vẫn là một Cẩm Y Vệ bách hộ, lẻ loi một mình hướng Kinh Thành xông, giờ trở về đã là Quốc Công gia thân, quyền khuynh triều dã.
Nhưng Trần thị cũng không quan tâm những cái kia, chỉ là lôi kéo tay Chu Nguyên thở dài nói: "Sớm nên trở lại thăm một chút, cái này vừa đi cũng là hai năm, chúng ta lão nhân gia trong nhà thời gian qua được lẻ loi hiu quạnh, cực kỳ không thú vị."
"Kiêm Gia thế nào? Nàng sinh con, có để lại cái gì bệnh chứng không, có bầu có thể phải hết sức chú ý đấy."
"Còn có ngươi, a Nguyên nhi, mỗi ngày bận rộn ngược xuôi, vì Ngụy quốc hiệu lực cũng phải chú ý thân thể a!"
Lời nói của nàng như là nói không hết, khi thì khóc khi lại cười.
Chu Nguyên cũng vội vàng an ủi: "Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, Kiêm Gia cùng tiểu tế thân thể đều rất khỏe mạnh, tuy có bận rộn chút, nhưng lúc này cũng chung quy là bình tĩnh trở lại."
Trần thị nói: "Năm trước ngươi vừa đến Thần Kinh không lâu, thì gặp phải ám sát, nhận được tin Kiêm Gia, có thể làm ta lo lắng chết, vốn là định đến Thần Kinh chiếu cố các ngươi, nhưng nhạc phụ ngươi không cho, nói làm quan, những thứ này sóng gió chung quy là không tránh được."
Chu Nguyên cười cười, nói: "Nhạc mẫu đại nhân lo ngại, trước kia có khó khăn, bây giờ cũng đã sống qua, ngược lại là người phải chú ý thân thể, ta thấy không lâu nữa nhạc phụ đại nhân liền muốn vào kinh, khi đó chúng ta một nhà sẽ đoàn tụ."
"Thật sao?"
Trần thị mắt sáng lên, vội vàng nói: "Nguyên nhi ngươi đừng gạt ta nhé, bây giờ ngươi là Quốc Công gia, lại là bệ hạ sủng thần, ngươi có thể nói tốt vài câu với bệ hạ, mau chóng đem nhạc phụ ngươi điều đến Thần Kinh đi, ta nhớ Kiêm Gia."
"Trước kia ấy, làm gì có lâu như vậy không gặp nàng."
Triệu Thành cau mày nói: "Hồ nháo, quan chức điều phối bệ hạ tự có suy xét, bây giờ Giang Nam muối vụ nguy cơ to lớn, động đến là lung lay gốc rễ, sao ta có thể điều đến Thần Kinh."
"Ngươi cứ trò chuyện chuyện thường ngày với con rể của ngươi đi, chuyện quan trường đừng có nhúng vào."
Trần thị nhướng mày, nói ngay: "Ta nói chuyện với con rể, đến lượt ngươi nói này nói nọ à, sao có thể nói ngọt như vậy, con rể của ta tự nhiên biết phân biệt."
Hai người lại đấu khẩu với nhau.
Chu Nguyên lại chỉ đành làm người hòa giải, vội vàng nói lời tốt đẹp cả hai bên.
"Không cãi nhau với hắn."
Trần thị kéo tay Chu Nguyên, cười nói: "Tử Dịch con cứ nghỉ ngơi cho tốt, mẹ vợ đi xuống bếp làm đồ ngon cho con, tối nay chiêu đãi con."
Chu Nguyên nói: "Nhạc mẫu đại nhân, tối nay Bạch gia muốn mời ăn cơm, vì liên quan đến công vụ, ta vẫn phải đi một chuyến."
Trần thị nháy mắt: "Thật là công vụ sao? Chuyện của hai cô con gái sinh đôi ấy. . ."
"Nhạc mẫu đại nhân! Đó là bọn họ mong muốn đơn phương! Tiểu tế không hề có nửa điểm suy nghĩ!"
Chu Nguyên có chút mồ hôi đầm đìa, tiếp tục nói: "Ta là đi thăm dò án, hoàn toàn không liên quan đến nữ sắc."
Trần thị cười nói: "Vẫn là Nguyên nhi hiểu chuyện, không giống nhạc phụ con, ngày nào cũng đến thanh lâu."
Triệu Thành cười khổ nói: "Vậy đâu có ngày nào cũng đi, làm quan cũng là làm người, chính trị cũng có nhân tình qua lại, đó là giao tiếp mà."
Chu Nguyên nhìn Triệu Thành, nghi ngờ nói: "Thật sao?"
Triệu Thành không nói gì, hung hăng nguýt hắn một cái.
Buổi chiều, ở nhà trò chuyện tâm sự với nhạc phụ nhạc mẫu, liên quan đến cục thế muối vụ Giang Nam, nhạc phụ đại nhân nắm rõ như trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả bối cảnh tám đại gia tộc cũng đào được hết.
Điều này khiến Chu Nguyên không khỏi cảm thán, nhạc phụ đại nhân trong tình huống có nguồn lực hạn chế mà vẫn có thể tra rõ được những việc này, năng lực thật không phải dạng vừa.
Bạch gia lại phái người tới mời Chu Nguyên, thái độ vô cùng khiêm tốn, còn thiếu nước quỳ lạy Chu Nguyên.
Chu Nguyên đương nhiên đồng ý, sau đó đè giọng nói: "Nhạc phụ đại nhân, tối nay ta đi cùng hộ vệ, lão nhân gia cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."
Triệu Thành nói: "Sợ ta ảnh hưởng đến việc ngươi đi tìm hoa?"
"Nhạc phụ đại nhân!"
Chu Nguyên lại có chút mồ hôi đầm đìa, cười khổ nói: "Tử Dịch tối nay có khả năng phải hành động."
Triệu Thành cười lớn, vỗ vai hắn, nói: "Ngươi có ý của ngươi, vậy thì cứ làm theo ý ngươi, vừa hay ta ở nhà ăn cơm với mẹ vợ ngươi."
. .
Chu Nguyên cũng không mang theo hộ vệ của mình, chỉ muốn mang theo Lý Ngọc Loan để bảo vệ an toàn cho bản thân, thật không ngờ là, Quan Thải Hi cũng muốn đi theo.
Nhìn thấy nàng có vẻ mặt hết sức miễn cưỡng, Chu Nguyên mềm lòng, đành phải đồng ý.
Rất nhiều người chấp nhận thế giới thật sự dù sao cũng cần có quá trình, đã lần này tra án Giang Nam có liên quan đến nàng, liền mang nàng đi từng bước một.
Đúng như lời Đại sư tỷ từng nói, cứ đi một đường, Quan Thải Hi mới có thể chuẩn bị tâm lý.
Bạch phủ là một trong tám đại gia tộc ở Dương Châu, dù chỉ là hạng chót, nhưng vẫn có gia tài vạn kim, giàu có một vùng.
Sân vườn không những rộng rãi mà còn trang nhã, sư tử đá trước cửa đều làm bằng cẩm thạch, tường rào cao gần hai trượng, đây chính là biểu tượng của gia đình giàu có.
Chu Nguyên tuy hành động kín đáo, nhưng Bạch gia cũng không dám lơ là, cả nhà mấy chục miệng người đều ra nghênh đón ở phủ, nhìn thấy Chu Nguyên liền quỳ xuống dập đầu.
Chu Nguyên nói: "Không cần giữ lễ tiết, hôm nay ta là khách, cũng không phải vì phô trương, mọi người đứng lên đi."
"Đa tạ Vệ Quốc Công."
Bạch Kính Đường cúi người vội vàng nói: "Mời Quốc Công gia vào bên trong, ngài tới, thật làm cho hàn xá rồng đến nhà tôm, hôm nay Bạch gia có chút ít rượu nhạt món rau thô, mong Quốc Công gia không chê."
Đi liên tiếp qua hai cái sân, cuối cùng cũng đến đại sảnh bên cạnh phòng ăn lớn, bày biện quả thực không thể chê vào đâu được.
Từng người hầu lần lượt mang món ăn lên, nhanh chóng bày đầy bàn, những món ăn được chuẩn bị cẩn thận khiến Chu Nguyên, người ăn lương khô trên thuyền mười mấy ngày không khỏi thèm nhỏ dãi.
Bạch Kính Đường nói: "Quốc Công gia, Bạch gia buôn bán muối đã được hơn bảy mươi năm, đến đời thứ ba là ta, trước mắt Bạch gia do ta và hai huynh trưởng cùng quản lý, đám hậu bối thì phụ trách chạy bên ngoài, coi sóc việc làm ăn ở các nơi."
Chu Nguyên gật đầu nói: "Về Bạch gia các người, ta cũng có biết qua, bắt đầu buôn bán muối từ thời Thuận Đế, cũng là từ chỗ nhỏ nhất đi lên, từng bước một mới có cơ nghiệp hôm nay, kiếm tiền không dễ."
Vừa ngồi xuống, Chu Nguyên tiếp tục nói: "Năm ngoái cuối năm, chiến sự ở Sơn Hải Quan nguy cấp, tám đại gia tộc Dương Châu cũng đóng góp không ít, nghe nói Bạch gia thì cho hơn 300 ngàn lượng bạc."
Thạch Kính Đường vội vàng nói: "Đều là tấm lòng yêu nước, lẽ ra nên như vậy, chỉ cần triều đình lên tiếng, Bạch gia chúng tôi không chối từ."
Hắn vẫy tay ra ngoài, cười nói: "Vệ Quốc Công xuất thân là người đọc sách, giỏi thi từ ca phú, lại là đồ đệ của đại sư Tố U Tử, võ nghệ phi phàm."
"Hai cô con gái của ta, cô lớn thì thích múa đao cầm thương, cô nhỏ thì lại thích thi từ ca phú, các nàng có chút ngưỡng mộ Quốc Công gia, muốn gặp mặt đại nhân, hy vọng đại nhân chấp thuận."
Chu Nguyên trong lòng cười lạnh, Bạch gia này quả là muốn dùng mỹ nhân kế rồi à?
Nhưng hai cô con gái Bạch Băng và Bạch Tuyết vừa xuất hiện, Chu Nguyên vẫn là kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Nhiều năm như vậy, sóng gió lớn cỡ nào cũng từng thấy rồi?
Nhưng lớn đến vậy thì chưa từng gặp bao giờ.
Hai cô nàng đều không cao, chắc tầm 1m6, so với Khúc Linh thân hình cao gầy hơn 1m7 thì hai cô chỉ có thể coi là nhỏ nhắn xinh xắn.
Có lẽ là vấn đề về thiên phú, Khúc Linh có thiên phú về chiều cao, thiên phú của hai cô nàng Bạch Băng Bạch Tuyết thì lại ở chỗ khác.
Chu Nguyên dụi mắt, không phải vì háo sắc mà là mắt thực sự hơi nhức, cái này... hơi lớn.
Bạch Kính Đường nhìn biểu hiện của hắn, trong lòng hơi thở phào, nói: "Quốc Công gia chế nhạo, hai nha đầu này tuy trông còn bé nhưng cũng 17 tuổi rồi đấy ạ."
Chu Nguyên âm thầm gật đầu, quả thực là khuôn mặt thiếu nữ, trông rất ngây thơ, nhưng mà... họ có một ưu thế không thể xem thường.
Cô chị Bạch Băng lạnh lùng, mặt không cảm xúc, có vẻ không tình nguyện, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Nguyên.
Cô em Bạch Tuyết thì cúi đầu, dáng vẻ ủy khuất, rõ ràng vừa ngượng ngùng vừa sợ sệt.
Một tiếng sấm, ngoài trời đổ mưa lớn.
Mưa lớn mùa hè đến rất nhanh, ào ào âm thanh, khiến cho không khí trong phòng càng thêm mờ ám.
Chu Nguyên nói: "Ngồi đi, ngồi đi, ăn cơm trước, ăn cơm trước."
Trước... ăn cơm? Vậy sau đó... làm gì đây?
Bạch Kính Đường nắm chắc trong lòng, không khỏi cảm thán chiêu này thật là đánh bất ngờ mà thắng, Vệ Quốc Công quả nhiên là tay lão luyện trong chuyện sắc dục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận