Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 1260: Trận chiến cuối cùng (length: 9743)

"Cuối cùng, Yến Xích Hà giết Hắc Sơn lão yêu, Ninh Thải Thần tìm tới di cốt của Nhiếp Tiểu Thiến, đem an táng, giúp chuyển thế đầu thai."
Kể xong câu chuyện, Chu Nguyên nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai cô nương tựa vào nhau, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt bi thương.
Loại truyền thuyết ái tình bi thảm này đối với những thiếu nữ mới biết yêu, sức sát thương thật không phải bình thường.
Đương nhiên, điều này cũng nhờ vào tài kể chuyện sinh động như thật của Chu Nguyên.
"Vậy nên họ vẫn không thể ở bên nhau."
"Âm dương cách biệt đúng là kết cục tốt nhất của họ."
Hai cô nương hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi câu chuyện, nắm chặt khăn lụa che mặt, khuôn mặt nhỏ đều có chút tái nhợt.
Mãi đến khi nhìn thấy chén trà trong tay Chu Nguyên, một cô nương mới kinh hô "A, Chu công tử, sao ngươi lại dùng ly của ta."
Chu Nguyên đặt chén trà xuống, cười gượng nói "Không sao, ta không để ý."
Rõ ràng là người ta để ý được không! Người này thật sự có chút vô lễ.
Cô nương nhỏ bĩu môi nói "Chu công tử, ngươi là phu quân của Kiêm Gia tỷ tỷ, sau này không được hành sự như vậy nữa, điều này sẽ tổn hại danh tiếng của Kiêm Gia."
Cô nương lớn hơn một chút, cũng gật đầu nói "Đúng đó, danh tiết của nữ tử rất quan trọng, vạn nhất truyền ra ngoài, Kiêm Gia tỷ tỷ biết làm sao."
Chu Nguyên gật đầu nói "Ta tin hai vị muội muội sẽ không nói ra, đúng không? Ngoài ra, ta còn có rất nhiều câu chuyện nữa."
Hai cô nương liếc nhau, trong mắt đều có sự hiếu kỳ.
Còn rất nhiều câu chuyện nữa ư... Thật muốn nghe một chút...
Đúng lúc đang phân vân, xe ngựa dừng lại, xem như xoa dịu sự ngượng ngùng.
Chu Nguyên cười nói "Vẫn chưa thỉnh giáo danh tính của hai vị muội muội."
"Không được hỏi, xuống xe đi."
Hai cô nương đồng thanh nói, sau đó lại nhịn không được che miệng cười rộ lên.
Sau đó, vừa về đến cửa nhà Triệu Kiêm Gia, nghe thấy động tĩnh sau lưng, quay đầu nhìn lại.
Nàng không thể tin được khi thấy Chu Nguyên từ xe ngựa của hai bạn thân đi xuống, còn nhiệt tình tạm biệt.
"Nguyễn Chỉ muội muội gặp lại, Ngưng Nguyệt muội muội gặp lại."
Chu Nguyên vẫy tay, cười nói "Lần sau đến phủ chơi nhé, ta sẽ kể cho các ngươi nghe câu chuyện Bạch Xà truyện."
Trong tiếng cười nói vui vẻ, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Chu Nguyên nhìn theo xe đi xa, mới chậm rãi quay đầu, đối diện với khuôn mặt kinh ngạc của Triệu Kiêm Gia.
"Hả? Kiêm Gia, nàng đứng đây làm gì?"
Chu Nguyên như người không có chuyện gì, nhanh chân đi tới, tiện thể sờ bụng, nói "Ăn cơm thôi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Kiêm Gia tràn đầy hiếu kỳ "Ngươi... Sao ngươi lại từ trên xe của Nguyễn Chỉ đi xuống?"
Chu Nguyên nói "Nàng không chờ ta, ta không còn cách nào khác đành ngồi xe của các nàng."
Logic này hết sức bình thường, đến mức Triệu Kiêm Gia đều vô thức gật gù, sau đó lại nói "Không phải, ý ta là, các ngươi cô nam quả nữ ở cùng một xe, chuyện này có phải hơi..."
Chu Nguyên hơi nheo mắt lại nói "Ghen?"
"Mới không có!"
Triệu Kiêm Gia vội nói "Ta làm sao có thể ghen với ngươi, ta chỉ là tò mò."
Chu Nguyên nói "Chắc chắn nàng sẽ không ghen, dù sao 'hiến pháp tạm thời Chương 3' nàng đã lấy đi, có thể đi tìm người ngưỡng mộ trong lòng."
Triệu Kiêm Gia không hiểu sao thấy mũi cay cay, muốn phản bác, nhưng hiện tại quả thực không tìm được lý do.
"Các nàng mới không để ý đến ngươi."
Nàng chỉ có thể nói một câu như vậy để hả giận, hừ một tiếng rõ to, quay đầu đi vào phủ.
Chu Nguyên nhìn thấu nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng lắc đầu đi theo vào.
Trên bàn ăn, nhạc phụ đại nhân hiển nhiên đang rất vui.
"Phu nhân, nàng không biết đấy thôi, Nguyên nhi trên công đường, không hề sợ hãi, trấn định tự nhiên, rất có phong thái của nhà Nho."
"Kế sách xử án cuối cùng, lại càng là diệu kế, thừa bên kia đã đem vụ án này ghi vào sổ sách, lấy làm gương về sau."
Mẹ vợ Trần thị còn chưa lên tiếng, Triệu Kiêm Gia đã không vui.
Nàng hừ nhẹ một tiếng nói "Chuyện đó có gì lạ, cuối cùng vẫn còn phải hỏi ta xin tiền."
Nghĩ đến chuyện này nàng lại thấy một trận ấm ức, hết lần này đến lần khác lại không tiện nói gì.
Trần thị là người hiền thục, nghe vậy lại nói "Nguyên nhi đang túng thiếu như vậy ư? Ăn xong theo ta một chuyến, ta lấy cho con 50 lượng bạc."
"Nương!"
Triệu Kiêm Gia không vui, vội nói "Hắn nào có cần nhiều tiền như vậy, vạn nhất lại mang đi ăn chơi thì sao!"
Trần thị cau mày nói "Kiêm Gia, lời con nói thật là vô lý, Nguyên nhi là người đọc sách, giao du với các sĩ tử, tự có chỗ chi tiêu."
"Con là vợ hắn, lẽ ra phải giúp đỡ hắn mới đúng, sao có thể nói những lời châm chọc như người ngoài vậy?"
Triệu Thành cũng cau mày nói "Kiêm Gia, từ trước đến nay con hiểu biết lễ nghĩa, đoan trang hiền dịu, sao dạo gần đây lại trở nên nóng nảy thế?"
Nghe thấy câu này, Triệu Kiêm Gia cũng hơi sững sờ.
Đúng vậy, ta vốn rất hiền lành, sao đối mặt với Chu Nguyên, lại luôn tức giận không thôi thế này?
Rõ ràng là do người này quá mức khiến người ta tức giận, đọc sách bao nhiêu năm như vậy, mà nửa điểm khí chất nho nhã của người có học cũng không có.
Ta việc gì phải so đo với hạng người này.
Nàng hít sâu mấy hơi, điều chỉnh lại tâm tình, sau đó nói chuyện chính sự "Phụ thân, Thi Xã Vân Châu vào cuối tháng muốn đi dọc bờ Vân Giang giao lưu, thu thập dân ca, nhằm tăng tình đoàn kết trong xã, thu nạp thêm xã viên mới, sáng tác thơ mới."
"Chỉ là hiện tại vẫn chưa tìm được kinh phí, có thể giúp đỡ hai trăm lượng bạc không?"
Câu này khiến Triệu Thành nhất thời nhíu mày, trầm giọng nói "Lần này không có thân sĩ thương nhân nào quyên góp sao?"
Triệu Kiêm Gia thở dài "Ôi, cũng không biết tại sao, trước kia các thân sĩ thương nhân đều không muốn gặp chúng ta."
"Phụt!"
Chu Nguyên nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Ngươi cười cái gì!"
Triệu Kiêm Gia lập tức mất bình tĩnh.
Chu Nguyên xua tay nói "Không có gì, nàng nói tiếp đi."
Thật ra, những hoạt động của văn nhân sĩ tử này, thương nhân ở đâu cũng thích ủng hộ, dù sao có thể thông qua bọn họ tiếp xúc được với tầng lớp cao hơn.
Nhưng sau khi tài trợ mấy lần không được hồi đáp, người ta đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa.
Triệu Thành nói "Hai trăm lượng bạc này, nàng tự nghĩ cách đi."
"Ta là một châu thông phán, bỏ tiền tài trợ văn nhân sĩ tử giao lưu, có nghi kị bao che, không thích hợp."
Triệu Kiêm Gia chớp mắt nói "Vậy tiền tiêu vặt của con thiếu rồi, phụ thân có thể..."
Triệu Thành trực tiếp ngắt lời "Con có thể tiêu tiền riêng, ta không phản đối chi tiêu thông thường của con, nhưng tiền tiêu hằng tháng không được tăng thêm, bằng không sẽ biến chất."
Triệu Kiêm Gia há hốc mồm, không dám nói gì thêm, nhất thời ủ rũ.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong thời gian này, chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta phiền muộn.
Nàng giống như là cà tím bị sương giá đánh, gắp vài miếng thức ăn, liền nhẹ nhàng nói "Phụ thân, mẫu thân, con no rồi."
Trần thị mỉm cười, nói "Tâm trạng không tốt ư? Hay là nương cho con hai trăm lượng nhé?"
Triệu Kiêm Gia nhất thời vui vẻ, vội nói "Cảm ơn mẫu thân, vẫn là mẹ tốt với con nhất."
"Không được."
Triệu Thành trịnh trọng nói "Mẹ con trả tiền riêng, cùng với việc của ta không khác gì nhau, việc này con không nên nghĩ tới nữa, tự mình liệu mà xoay sở đi."
"Mặt khác, con đã là vợ người ta, những hoạt động tương tự như vậy, cũng nên từ từ bỏ bớt."
Triệu Kiêm Gia ấm ức đến hốc mắt đều đỏ, nhưng chỉ có thể cúi đầu nói "Dạ, phụ thân."
Chu Nguyên thấy tâm trạng nàng không vui, cũng động lòng trắc ẩn, cười nói "Kiêm Gia, ta ngược lại có cách lấy được hai trăm lượng bạc, nàng có muốn nghe không?"
"Không nghe không nghe."
Triệu Kiêm Gia giống như tìm được chỗ xả giận, lớn tiếng nói "Ngươi đến hai mươi lượng còn muốn hỏi ta xin, còn nói gì hai trăm lượng, rõ ràng là cố ý chọc tức ta."
Nói đến cuối, giọng nàng có chút nghẹn ngào.
Nói cho cùng vẫn chỉ là một cô bé, đặt ở đời sau, cũng chỉ là một sinh viên đại học.
Chu Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, khẽ nói "Được rồi, vì chút bạc đó mà buồn khổ, không đáng, chuyện này giao cho ta, trong vòng hai ngày sẽ đưa cho nàng."
Triệu Kiêm Gia hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lắc đầu nói "Không cần."
Tiểu cô nương này, vẫn còn đang giận dỗi, xem ra phải cho nàng một bậc thang mới được.
Chu Nguyên thấp giọng nói "Coi như ta trả lại nàng tình buổi chiều, dù sao lúc đó nàng đã giúp ta, đúng không?"
Triệu Kiêm Gia ngẩng đầu lên, vẻ mặt thanh tú động lòng nhìn về phía hắn, nói "Thật không?"
Chu Nguyên nói "Ta đảm bảo!"
Triệu Kiêm Gia lúc này mới nhếch mép lên, gật đầu nói "Vậy được rồi, vậy thì cho ngươi cơ hội báo đáp ta vậy."
Nói đến đây, nàng mới ý thức được tay mình vẫn còn đang bị nắm, muốn rút ra nhưng lại không còn sức, hết lần này đến lần khác phụ thân mẫu thân lại ở bên cạnh, bản thân lại không thể nói thẳng.
Vì hai trăm lượng bạc, ta Triệu Kiêm Gia nhịn ngươi một lần.
Đáng chết! Sao ngươi lại mò lên mu bàn tay ta!
Mặt Triệu Kiêm Gia từ từ bắt đầu nóng lên.
Mà Chu Nguyên lại không hề cố ý chiếm tiện nghi, trong lòng hắn đang cười như nở hoa, có thể mượn việc xoay sở bạc làm bình phong, để đi thanh lâu dạo một vòng.
Lấy danh nghĩa đi kêu gọi tài trợ, quảng cáo.
Thực tế đến thế giới này một chuyến, cũng nên đi thanh lâu nhìn một cái chứ.
Tần Hoài về đêm, xưa nay là nơi đàn ông hướng đến mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận