Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 1259: Sư đồ ba người (length: 7875)

"Sư phụ quả nhiên vẫn là yêu thích tiểu sư đệ hơn, cứ ôm lấy nói thì thầm, cũng không cho ta nghe."
Diệp Thanh Anh ở bên cạnh lẩm bẩm, giọng cũng không nhỏ.
Điều này khiến Tố U Tử càng thêm xấu hổ, toàn thân như nhũn ra rồi lại căng cứng, đè giọng nói: "Còn không buông ra. . . Thanh Diệp Tử mà phát hiện ra không ổn. . ."
Chu Nguyên ghé vào tai sư phụ thổi nhẹ, nhỏ giọng nói: "Làm đồ đệ, làm nóng người sư phụ một chút, có gì không đúng đâu?"
Tố U Tử nói: "Nghịch đồ, coi chừng ta không nể mặt ngươi, đánh cho ngươi một trận nhừ tử."
Chu Nguyên thuận thế buông Tố U Tử ra, ngay sau đó lớn tiếng nói: "Ai, vẫn là có sư phụ ở bên người tốt, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút."
Diệp Thanh Anh hừ nói: "Chỉ giỏi cố ý nói mấy lời dễ nghe dỗ sư phụ vui, sư phụ, người đừng để hắn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt."
Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng giờ phút này Tố U Tử có tật giật mình, nghe thấy mà kinh hồn bạt vía, chỉ dám miễn cưỡng cười một tiếng.
Chu Nguyên nói: "Có thể không phải cố ý dỗ, mà chính là lời nói thật lòng."
Hắn hướng phía trước bước tới, dọc bờ sông xem phong cảnh, nhẹ giọng thở dài nói: "Những năm gần đây, dù đi đến nơi đâu, ta đều là người lớn nhất, gánh vác trách nhiệm lớn nhất."
"Mọi việc đều cần ta làm chủ, ta định điều, ta phán đoán cùng quyết định biện pháp."
"Nói hoàn toàn không có áp lực, thì không thể nào."
Diệp Thanh Anh cùng Tố U Tử liếc nhau, rồi nhìn về phía bóng lưng Chu Nguyên, nhất thời cũng có cảm giác tiêu điều, dường như cảm nhận được mặt khác của Chu Nguyên.
"Thu phục Trung Nguyên, một quyết định của ta ảnh hưởng đến mấy trăm ngàn sinh mạng, rồi sau này đào vong khỏi Hương Châu, hoặc đối chiến với Nữ Chân, hoặc là đánh Mông Cổ, đánh hải chiến, sơ sẩy một chút thôi, vô số người vì ta mà chết, quốc gia cũng vì ta mà suy sụp."
"Trong lòng có bao nhiêu chuyện, bao nhiêu áp lực, đều phải chống đỡ, gánh lấy, kìm nén, làm ra vẻ cao thâm khó lường, bày mưu tính kế, kì thực từng bước kinh hãi, vạn sự nguy như chồng trứng."
"Thế nhân đều nói ta Chu Nguyên phóng túng, chỉ là kẻ háo sắc, lại không biết áp lực ta cần gánh chịu, đủ để hủy hoại một người."
"Nếu không có nơi phát tiết, e rằng ta khó mà giữ được sơ tâm."
Diệp Thanh Anh nghe có chút đau lòng, sau khi rời khỏi Miêu trại, nàng cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, quyết định sinh tử của rất nhiều người, nàng cảm nhận được những áp lực mà tiểu sư đệ đã nói.
Nhưng nàng hiểu, những gì mình gánh chịu, so với tiểu sư đệ thì chẳng là gì.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Thôi vậy, về sau không nên nghiêm khắc với ngươi như vậy nữa.
Tố U Tử nhìn bóng lưng cô đơn của Chu Nguyên, cảm thán những năm này mình thật sự không giúp được gì, thậm chí không hiểu đồ đệ của mình phải gánh chịu những điều đó.
Chu Nguyên không quay đầu lại, mà tiếp tục nói: "Nhưng ta cũng may mắn, từ Trung Nguyên bắt đầu, Thánh Mẫu tỷ tỷ luôn ở bên cạnh ta."
"Nàng giống như một người lớn tuổi, một người thân, một tri kỷ, những lúc ta áp lực lớn, nàng biết cách an ủi ta, và gần như có thể nhạy bén phát hiện ra nỗi buồn trong lòng ta."
"Ta có nơi để thổ lộ, có thể buông lỏng bản thân, vào những lúc sắp sửa thay đổi tâm thái và cá tính, nàng như chiếc neo của ta, là linh dược của ta, kéo ta trở về chính đạo."
"Thực ra nàng chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nàng ở đó, ta liền an tâm."
"Bởi vì có nàng, ta không phải là người lớn nhất."
Tố U Tử nhỏ giọng nói: "Nàng quả thực đã ở bên con rất lâu, xuôi ngược các phương."
Chu Nguyên nói: "Nhưng bây giờ nàng công việc ngập đầu, toàn bộ Cao Ly đều cần nàng, ta không thể giống như trước đây, đòi hỏi nàng bên cạnh mình nữa."
"Nhưng bây giờ. . . Ta có sư phụ."
Hắn quay đầu, nhìn thẳng vào Tố U Tử, nghiêm túc hỏi: "Sư phụ, tương lai ta còn rất nhiều việc muốn làm, người có nguyện ý ở bên cạnh giúp đỡ đệ tử không?"
Giống như là lời thề ước trọn đời, như là đang cầu thích, cầu thân. . .
Tố U Tử tim đập thình thịch, nàng hoài nghi vừa rồi những lời hay ho đều là nghịch đồ này cố ý nói, để nâng cao vai trò của mình, để mình không thể không đồng ý. . .
Thế nhưng, tâm trạng như thế, lời nói đã đến mức này, sao có thể từ chối được!
Nhưng nếu đồng ý, chẳng phải là cả đời đi theo hắn sao, vậy thì còn gì là thể diện, chẳng phải sẽ thật sự thành vợ hắn sao. . .
Sau này ta còn ra làm người thế nào? Người khác đều xem ta là Tố U Tử Thiên Sư mà!
Tên nghịch đồ này, lại dùng những thủ đoạn này làm khó ta. . .
"Sư phụ. . ."
Diệp Thanh Anh không nhịn được nắm lấy tay Tố U Tử, nhỏ giọng nói: "Người cứ đồng ý với tiểu sư đệ đi. . . hắn đi một chặng đường này thực sự không dễ dàng gì mà. . ."
"Đệ tử chỉ xử lý cái vấn đề ở Tây Vực thôi mà đã kiệt sức rồi, có thể nghĩ được tiểu sư đệ ngày thường vất vả đến thế nào. . ."
"Có sư phụ bên cạnh, hắn cũng an tâm hơn, như thế sau này cũng tốt hơn, với lại sư phụ một mình ở Bạch Vân Quan, thời gian cũng rất buồn tẻ."
Trong lòng Tố U Tử rối như tơ vò, Thanh Diệp Tử, con biết con đang khuyên cái gì không?
Con thực sự cho rằng năng lực chịu đựng của nghịch đồ này kém đến thế sao? Con thật sự nghĩ là những lý do hắn đưa ra không phải là đang lừa gạt ta sao?
Hắn chỉ là muốn có được ta thôi!
Hiện tại, ngay trước mặt con mà hắn còn dám sờ tai ta.
Vậy sau này ở trước mặt con, chẳng phải sẽ muốn đem ta. . .
Ôi, chuyện như này con sao lại có thể khuyên được chứ?.
"Thôi đi."
Chu Nguyên trực tiếp quay người đi, nhỏ giọng thở dài: "Nếu sư phụ không muốn, đệ tử sao dám ép buộc. . ."
"Chỉ là Nam Hải sắp có biến lớn, nhiều nước liên quân có thể sẽ xâm lược mà đến, đến lúc đó vạn pháo đồng loạt bắn, đệ tử nhất định phải liều mình sống mái một phen."
"Sư phụ, đệ tử không cầu gì hơn, chỉ mong sau khi đệ tử hi sinh, người có thể đưa hài cốt của đệ tử về Bạch Vân Sơn. . ."
"Trải qua bao nhiêu năm gió mưa, chuyện gì cũng trải, chỉ có quãng thời gian ở Bạch Vân Sơn, mới là điều đệ tử lưu luyến nhất."
Diệp Thanh Anh nghe mà đau nhói trong lòng, vội vàng nói: "Nói bậy bạ gì đấy! Cái gì hi sinh, cái gì hài cốt, ta không cho phép ngươi nói như vậy!"
"Sư phụ, người cứ giúp tiểu sư đệ đi, đệ tử cầu xin người đấy."
"Đệ tử. . . từ nhỏ đã không có thân nhân, chỉ có sư phụ và tiểu sư đệ để nương tựa. . ."
Nói đến cuối cùng, giọng nàng nghẹn ngào.
"Thôi được rồi!"
Tố U Tử bất đắc dĩ thở dài: "Con đã nói đến nước này, làm sư phụ, ta làm sao có thể vô tình được. . ."
"Đoạn đường phía trước, vi sư sẽ bảo vệ con, chăm sóc con."
Chu Nguyên đột ngột quay đầu lại, nhào thẳng vào lòng Tố U Tử, lớn tiếng nói: "Đệ tử đa tạ sư phụ!"
Tố U Tử cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghịch đồ, bây giờ thì con vừa lòng rồi chứ? Đừng tưởng là ta không nhìn ra những thủ đoạn nhỏ nhặt của con."
Chu Nguyên nói: "Nếu như sư phụ trong lòng vô tình, dù con có cao minh đến đâu thì cũng chẳng làm nên chuyện gì."
Nói rồi, hắn vẫy tay với nhị sư tỷ đang đứng bên cạnh vẻ mặt sắp khóc.
Rồi Diệp Thanh Anh khẽ thở dài một tiếng, cũng ôm vào.
Ba thầy trò ôm nhau, Chu Nguyên hai bên cùng ôm, không nhịn được nhẹ nhàng bóp vào mông nhị sư tỷ. . .
"Ô. . ."
Diệp Thanh Anh giật mình, nhưng không dám lộ ra, thầm nghĩ tiểu sư đệ thật không có chừng mực, sư phụ còn ở đây.
Và cùng lúc đó, Chu Nguyên khẽ ôm lấy eo nhỏ của sư phụ, cảm nhận được cơ thể nàng đang run rẩy.
Haizzz, chuyện ở Tây Vực, thật muốn sớm kết thúc thôi!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận