Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 434: Cõng nồi người (length: 7892)

"Ca ca. . ."
Hai chữ này bình thường như thế, trong cuộc sống khắp nơi có thể nghe thấy, nhưng lại tựa hồ như chứa đầy cảm xúc của Tiểu Ảnh.
Chu Nguyên mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: "Tiểu Ảnh ngươi tỉnh, ngươi mau ngồi ngay ngắn, ta tiếp tục cho ngươi quán chú nội lực."
Tiểu Ảnh lại chậm rãi quay đầu, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng.
Nàng thấy Chu Nguyên, há hốc mồm, lại không nói được lời nào, chỉ là mũi cay cay, nước mắt chảy ra.
"Ô ô. . ."
Nàng đau khổ khóc thành tiếng, nhào vào trong ngực Chu Nguyên, run giọng nói: "Ta nhớ nãi nãi của ta. . . Ô ô. . ."
Thân thể nàng yếu đuối không xương, giống như một con mèo con bị thương, khiến người ta chỉ dám cẩn thận từng li từng tí ôm lấy.
Chu Nguyên thấp giọng nói: "Không sao không sao, đã an toàn rồi."
Tiểu Ảnh lại vẫn khóc nức nở nói: "Ta. . . Ta vẫn. . . Không thể cứu được nàng. . . Ta vẫn không thể nào cứu được nàng."
"Cứu ai?"
"Một bà nãi nãi, trên bến tàu cảng Huệ Châu. . ."
Tiểu Ảnh khóc nức nở nói: "Mấy cái quái nhân kia dùng súng bắn bà. . ."
Quả nhiên, Tiểu Ảnh thông minh như vậy, thấy hỏa tuyến súng không có khả năng không chạy, chung quy là vì cứu người. . .
Chu Nguyên thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, nói: "Ca ca sẽ báo thù cho bà, ngày mốt chúng ta sẽ xuôi Nam, giết hết mấy quái nhân kia."
"Tiểu Ảnh, ngươi cảm giác vết thương thế nào? Chịu được không?"
Tiểu Ảnh cẩn thận từng li từng tí liếc hắn một cái, rồi vội vàng cúi đầu xuống, nói: "Cổ trùng đã trở về, nó cứu ta."
Chu Nguyên nghi ngờ hỏi: "Cổ trùng nào?"
Tiểu Ảnh nói: "Tại Lâm An phủ, lúc gặp Ám Nguyệt Pháp Vương, ta đã lưu một con cổ trùng trên người ngươi, nó rất lợi hại, thời khắc then chốt có thể bảo vệ tâm mạch. . ."
"Nó trở về rồi. . . Ta. . . Ta không sao."
Chu Nguyên một trận trầm mặc, thì ra lúc trước Tiểu Ảnh thật đã lưu một con cổ trùng trên người ta, lúc đó còn tưởng là nói đùa, không ngờ lại là thứ có thể cứu mạng.
Ai, nha đầu này. . .
Hắn nhẹ nhàng sờ mặt nàng, thấp giọng nói: "Khi đi săn ở Bắc Sơn, ta nổi cáu với ngươi, ngươi còn trách ta?"
Tiểu Ảnh bĩu môi không dám trả lời, chỉ là lắc đầu.
Chu Nguyên nói: "Đã không trách ta, tại sao lại không ra gặp ta?"
"Không dám. . ."
Thanh âm Tiểu Ảnh rất nhỏ, dường như không có chút sức lực: "Ta sợ ca ca trách mắng ta. . ."
Nàng giống như một đứa trẻ về nhà quá muộn, đến cửa liền không dám bước vào, sợ bị gia trưởng quở trách.
Chu Nguyên nói: "Ta còn yêu thương ngươi không hết, sao có thể mắng ngươi."
Tiểu Ảnh do dự nói ra: "Ta. . . Ta không thể bảo vệ tốt tỷ tỷ. . ."
Câu nói này khiến lòng Chu Nguyên bỗng nhiên đau nhói.
Hắn dùng sức nháy mắt mấy cái, giọng khàn khàn nói: "Ta đáng sợ như vậy sao? Tiểu Ảnh, mọi chuyện đều qua rồi."
"Chuyện đi săn ở Bắc Sơn là do kẻ địch cố tình sắp xếp, Cảnh Vương mới là kẻ cầm đầu, lúc đó ta đã không kìm được lòng mình, ca ca xin lỗi ngươi."
"Sau này ngươi cũng đừng tự trách nữa, tỷ tỷ của ngươi hiện tại rất khỏe, còn đang có em bé trong bụng."
Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nói khẽ: "Thật sao?"
Chu Nguyên cười xoa xoa mũi nàng, nói: "Thật."
Khóe miệng Tiểu Ảnh hơi nhếch lên, muốn cười nhưng lại không dám, chỉ là dùng đầu đẩy đẩy Chu Nguyên.
Chu Nguyên ôm nàng, thấp giọng hỏi: "Thấm Thủy nói ngươi tháng ba sẽ hồi Thần Kinh, một mực đi theo ta, còn đến cả Trung Nguyên nữa phải không?"
Tiểu Ảnh khẽ gật đầu, giống như đứa trẻ làm sai, có chút lo lắng.
Chu Nguyên nói: "Tác chiến nguy hiểm như vậy, ngươi phải ngủ màn trời chiếu đất, ăn uống còn khó kiếm, vì sao không ra gặp ta?"
Tiểu Ảnh không dám nói lời nào.
Chu Nguyên nói: "Lần này rời kinh về sau, ngươi cũng sẽ đi theo ta?"
Tiểu Ảnh vẫn gật đầu, rồi như nhớ ra điều gì, vội nói: "Cái kia. . . Bà lão phù thủy kia mạnh lắm, ta. . . Ta không giúp được gì. . ."
"Về sau bà ta không đến, nhưng kẻ gầy kia lại ra mặt, ta không dám giết hắn. . ."
Chu Nguyên hít sâu một hơi, nói: "May mà ngươi không có đi ra, nếu không nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì, ta phải làm sao?"
"Tiểu Ảnh, về sau tuyệt đối đừng làm những việc như vậy nữa, ca ca đã lên kế hoạch mọi thứ rồi, tuy mạo hiểm, nhưng sẽ không sai sót."
Tiểu Ảnh chớp mắt, hiển nhiên không tin, khung cảnh nguy hiểm đó nàng đã thấy.
Chu Nguyên cười nói: "Ngươi xem đi, ta rời Thần Kinh là sáng sớm, một mạch cưỡi ngựa đến chiều tối, trong khoảng thời gian này Hoàn Nhan Đại Thiền không đuổi kịp ta."
"Lên núi rồi, trời tối, ta có súng lửa trong người, nếu xảy ra bất ngờ nhất định có thể liều với bà ta cả hai cùng bị thương."
"Mà Vu Phong, đã sớm chờ ta dưới chân núi, chỉ cần Vu Phong mang bà ta đi, những Cẩm Y Vệ kia không có cách nào đối phó ta."
"Ở Bảo Định phủ, Hà Gian phủ, ta đều có người tiếp ứng đấy. Chỉ là cuối cùng vẫn đi theo Trang Huyền Tố tới Tề Nam phủ."
Tiểu Ảnh nghiêng đầu nói: "Ca ca lợi hại!"
Chu Nguyên tức giận lườm nàng một cái, nói: "Thật không biết tính tình của ngươi là từ đâu ra, vừa nghịch ngợm vừa nhu thuận, lại còn rất bướng bỉnh."
"Bây giờ cuối cùng đã tìm được ngươi, về sau ngươi cứ theo ca ca, không được mạo hiểm nữa."
Tiểu Ảnh gật gật đầu, nước mắt lại rơi.
Nhưng nàng vẫn cười, hai tay ôm chặt eo Chu Nguyên, sợ buông tay ra thì người trước mắt sẽ biến mất.
Chu Nguyên nói: "Đến đây, ta lại quán chú nội lực cho ngươi, củng cố thân thể ngươi một chút."
"Rồi ngươi uống một bát canh sâm, sau đó thì ngoan ngoãn đi ngủ."
Tiểu Ảnh vội vàng nói: "Ca ca ở cùng ta, đừng đi. . ."
Lúc này Chu Nguyên nào dám từ chối nàng, chỉ còn đau lòng thôi.
Hắn nhẹ nhàng cười nói: "Ta cùng ngươi uống, trông chừng ngươi."
Lúc này Tiểu Ảnh mới vui vẻ cười rộ lên.
Biết được tình trạng của nàng đã khá hơn, Thấm Thủy công chúa và Trang Huyền Tố cũng thở phào nhẹ nhõm, dứt khoát không trở về, mà nghỉ lại một đêm ở Tế Dược Đường.
Mãi đến khi hừng đông, trạng thái của Tiểu Ảnh đã tốt hơn, một đoàn người mới lên xe ngựa trở về trang viên.
Quả nhiên, Quan Lục vội vã chạy đến báo cáo.
"Đại nhân, đêm qua người Franc bất ngờ tập kích cảng Huệ Châu, cướp bóc một lượng lớn hàng hóa cùng trai tráng thuyền phu."
"Theo thống kê hiện tại của quan phủ, có chín người chết, mười bảy người bị thương."
Chu Nguyên trầm giọng hỏi: "Tình hình thực tế thì sao?"
Quan Lục im lặng một lát rồi mới nói: "Hơn bảy mươi người chết, hơn ba trăm người bị thương, hơn hai trăm người bị bắt đi."
Chu Nguyên nói: "Bố Chính Ti bên kia có phản hồi gì không?"
Quan Lục nói: "Tạm thời chưa có, nhưng nghe nói sáng sớm Trương Thao đã đến phủ Huệ Châu, chắc là vẫn muốn ổn định cục diện."
"Ngoài ra. . . Mân Việt Tổng đốc Thích Thường Sĩ và tàn quân thủy sư Mân Việt cùng nhau trở về phủ Phúc Châu."
Chu Nguyên không nhịn được cười lạnh nói: "Mẹ kiếp, thua trận thì chạy, vậy Hương Châu thì sao? Bách tính Hương Châu toàn chờ chết thôi!"
Quan Lục nhỏ giọng nói: "Hương Châu bên đó tạm thời chưa có tin tức, nhưng bên đó không có quân đóng trú, chỉ có sai dịch và binh của Tuần Nam Vương phủ thôi."
Hương Châu, là đất phong của Tuần Nam Vương.
Theo lý thuyết, Vương gia khác họ thì không thể nào có đất phong, nhưng bệ hạ lại ban cho, còn cho một nơi như vậy.
Lúc trước khi Chu Nguyên biết chuyện này đã thấy không ổn rồi.
Hiện tại xem ra, bệ hạ đây là muốn Tuần Nam Vương phải tán gia bại sản ra mà chống đỡ người Franc.
Dù sao người Franc chỉ có ba, bốn ngàn người, họ cũng không thể ăn được quá nhiều, cùng lắm là ăn sạch Hương Châu mà thôi.
Thiệt thòi, cũng là Tuần Nam Vương thiệt thòi.
Cái nồi này, có người gánh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận