Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 735: Cầu thân (length: 7653)

Chu Nguyên thẳng thắn đi tới Vinh huyện, vẫn như cũ nhìn thấy một hàng dài người xếp hàng, lần này hắn cũng không có kiên nhẫn tiếp tục xếp hàng, mà trực tiếp đi đến cửa y quán.
Ừm, quả nhiên, bốn phía truyền đến một trận hương thơm.
"Sôi động lập tức, ngươi con út muốn chen ngang lắm chuyện?"
"Lăn ra phía sau xếp hàng, không thì lão tử cho mày ăn đòn!"
"Đồ con rùa, tin hay không cho mày đo ván luôn!"
Chu Nguyên một trận tê cả da đầu, lập tức hô "Gọi cái gì mà gọi, lão tử không phải đến khám bệnh, lão tử là tới quyên góp."
Bốn phía im lặng một chút, sau đó bùng nổ thanh âm.
"A a đại ca mời! Ai da, ngài sớm nói một tiếng, biết ngài là Tài Thần, ai dám lên tiếng chứ."
"Vào đi vào đi, quyên nhiều tiền một chút, chúc bà nương ngươi một thai tám đứa."
Chu Nguyên thật sự là chẳng buồn chấp nhặt với bọn họ, vào y quán, mới phát hiện Bạch Điểu a nương đang khám bệnh, còn Thải Nghê thì ở bên cạnh khéo léo giã thuốc, có vẻ rất chuyên tâm.
"Thải Nghê."
Chu Nguyên khẽ gọi.
Thải Nghê ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chu Nguyên, ánh mắt nhất thời sáng lên, kinh hỉ nói "Công tử! Ngươi đến rồi!"
Nàng để xuống chày giã thuốc, nhào vào lòng Chu Nguyên, thân mật ôm lấy hắn, chu môi nói "Thiếp thân sớm đã nhớ chàng."
Không có mờ ám! Tất cả ý xấu tình đều không!
Chu Nguyên ôm eo nhỏ của nàng, hôn lên mặt nàng một cái, cười nói "Công tử cũng nhớ nàng, cho nên ghé qua thăm nàng một chút, ở đây có tốt không?"
Thải Nghê lập tức gật đầu nói "Tốt lắm! Cùng mẫu thân ở chung cảm giác thật tốt! Mẫu thân rất thương ta, cái gì cũng nghĩ cho ta!"
"Công tử... Công tử... Thải Nghê cũng có mẹ rồi."
Nàng hiển nhiên tâm tình rất cao hứng, nhưng Chu Nguyên nghe thấy, trong lòng có chút xót xa, Thải Nghê bé bỏng một câu nói sau cùng này, quả thật có chút đáng thương.
Hắn thở dài, nói "Thải Nghê nhà ta rốt cục khổ tận cam lai."
Thải Nghê hì hì cười một tiếng, nhịn không được nói ra "Ta với mẹ mỗi tối đều trò chuyện, nàng kể cho ta nghe chuyện xưa Thủy Tây, thật sự rất thú vị đó. Ta cũng kể với nàng chuyện của công tử, mẹ nói công tử là anh hùng thật sự."
"Rất nhiều người, có tiền, có quyền thế, thì không nghĩ tiến lên, không nghĩ làm việc chính, chỉ lo vui chơi."
"Chỉ có công tử, đã làm quan đến lớn nhất lớn nhất, nhưng vẫn không nghĩ đến vui đùa, mà là nghĩ vì bách tính làm việc."
"Mẹ nói, Thải Nghê gặp được công tử, là phúc khí ba đời tu luyện."
Nói đến đây, nàng ôm chặt Chu Nguyên, mặt mày tràn đầy hạnh phúc "Thật sự Thải Nghê cũng luôn nghĩ như vậy, công tử, có chàng thật tốt."
Ai da... đừng như vậy... ta chỉ là nhớ nàng, đến thăm nàng một chút, nàng nói như thế, lại làm tốt đến thế này ta cũng không chịu nổi.
Chu Nguyên xoa đầu nàng, khẽ nói "Nàng cũng là cô nương tốt nhất."
"Rất nhiều người đều thích nàng đó, vô luận tới chỗ nào, Thải Nghê nhà ta đều là người quyến rũ nhất."
Thải Nghê lại nghiêng đầu cười nói "Thế nhưng trong lòng ta chỉ có công tử thôi, người khác thích, ta không thèm để ý đâu."
Chu Nguyên cũng không nhịn được cười lớn.
Hắn dứt khoát cũng không đi, ở lại đây giúp đỡ, cùng Thải Nghê giã thuốc, bốc thuốc, tiếp đãi người bệnh, bận bịu quên cả trời đất.
Mãi cho đến buổi tối, người cuối cùng cũng đã đi hết, hai người bọn họ mới ngồi xuống, liếc nhìn nhau, cũng không khỏi bật cười.
Thải Nghê nói "Công tử, ở đây không có trà, ta đi rót cho chàng một cốc nước."
Nàng nhu thuận đứng dậy, đưa một chén nước tới.
Chu Nguyên cười nói "Nàng uống trước đi."
Thải Nghê cười khanh khách, mặt mày tràn đầy hạnh phúc, uống một ngụm, mới đưa cho Chu Nguyên.
Bạch Điểu lúc này mới rửa mặt xong, từ trong phòng đi ra, nhìn hai vợ chồng tình cảm thắm thiết, cũng không nén được ý cười.
Chu Nguyên liền vội vàng đứng lên, thi lễ nói "Bạch Điểu a nương vất vả rồi."
Bạch Điểu khuôn mặt hiền từ, nhẹ nhàng cười nói "Nhìn thấy các con tình cảm tốt đẹp, trong lòng ta cũng vui, hài tử, con ngồi ở vị trí cao, vẫn có thể an tâm ở lại đây làm việc, thật đáng quý."
Chu Nguyên có chút không dám nhận, sau đó trịnh trọng nói "Bạch Điểu a nương, chuyện của con và Thải Nghê, chắc hẳn ngài đã biết."
"Con muốn ở đây, trịnh trọng thỉnh cầu ngài lão nhân gia, xin ngài gả Thải Nghê cho con, để nàng làm vợ con."
Thải Nghê thân mình khẽ run, hốc mắt nhất thời đỏ hoe.
Nàng sớm đã coi mình là vợ của công tử, nàng căn bản không để ý những thứ gọi là nghi thức và quá trình, nhưng giờ phút này mẹ nàng ở đây, nàng nhìn cảnh này, nghe những lời công tử nói, lại cảm thấy rất cảm động.
Chu Nguyên quỳ xuống, trầm giọng nói "Con xuất thân nghèo hèn, cha mẹ mất sớm, sau khi ở rể mới dần dần vươn lên."
"Từ sớm ở Vân Châu, lúc con không có gì trong tay, Thải Nghê đã cùng con quen biết yêu nhau, nàng theo con cùng nhau vượt qua khó khăn, tình cảm của chúng con sớm đã vững chắc, không thể lay chuyển."
"Nàng là cô nhi, cũng không ai làm chủ cho nàng, năm tháng trôi đi, chuyện danh phận cũng một mực không có định đoạt."
"Con thỉnh cầu Bạch Điểu a nương, gả Thải Nghê cho con, làm chính thê phòng thứ tư."
"Con thề nhất định sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng, trân trọng nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng một đời một kiếp."
Chu Nguyên cũng không phải mưu đồ đã lâu, trước đó, cũng không nghĩ tới phương diện này.
Nhưng hôm nay Thải Nghê cho hắn quá nhiều cảm xúc, hắn không nhịn được muốn có một lần cầu hôn như thế, muốn cho Thải Nghê một chút nghi thức cảm xúc.
Cô nương này từ trước đến nay không có cảm giác an toàn, lại có chút tự ti, nghi thức có lẽ có thể làm cho nàng vui hơn một chút.
Thực tế, Thải Nghê đã lệ rơi đầy mặt, tay nhỏ giấu trong tay áo, mím môi thân thể run rẩy, tâm tình gần như sắp không kìm được.
Bạch Điểu đỡ Chu Nguyên dậy, khẽ nói "Hài tử, ta rất mừng Thải Nghê có thể gặp được con, đứa bé này đã chịu không ít khổ, giao nó cho con, ta yên tâm."
"Nó đã hai mươi tuổi năm nay, đúng là cũng nên có một danh phận, chỉ là... con là Nhất Đẳng Quốc Công, thân phận cao quý, Thải Nghê xuất thân... ta lo lắng..."
Chu Nguyên liền nói ngay "Không cần phải lo lắng xuất thân! Tất cả đều là do con quyết định! Không ai có thể can thiệp!"
Thải Nghê thì nói "Công tử, không sao, ta vốn dĩ xuất thân không tốt, bây giờ có mẹ, đã rất hạnh phúc rồi... Không dám mong gì hơn nữa..."
Chu Nguyên trầm giọng nói "Chuyện này ta làm chủ! Ta cũng có thể làm chủ! Nàng là chính thê, đây là ta cùng Kiêm Gia sớm ba năm trước đã quyết định."
"Bạch Điểu a nương, mời ngài gả Thải Nghê cho con, làm chính thê phòng thứ tư của con."
Bạch Điểu rưng rưng cười, chậm rãi gật đầu.
Chu Nguyên nói "Con không biết dùng sính lễ gì cho phù hợp, nhưng con nghĩ, hôn lễ của con và Thải Nghê có thể cử hành tại Miêu trại Thủy Tây, sính lễ của con, là mang đến tương lai tốt đẹp nhất cho nơi đó!"
"Chúng ta ngay tại bờ Vang Thủy Hà, làm một buổi hôn lễ đặc biệt, cho tất cả mọi người đến tham dự, tựa như Sơn Hoa Tiết, ca hát nhảy múa, vui vẻ mấy ngày."
Thải Nghê liền vội gật đầu nói "Con thích như vậy! Công tử! Thiếp thân rất mong có ngày đó!"
"Những nghi thức rườm rà này con không thích, con chỉ muốn đến Thủy Tây thôi! Con cũng muốn mang mẹ con về!"
Nàng nghẹn ngào, lau nước mắt, nhào vào lòng Chu Nguyên, dịu dàng nói "Công tử, Thải Nghê muốn mọi người đều biết, con là vợ của chàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận