Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 450: Đại hỏa (length: 8133)

Sở Phi Phàm hành tẩu giang hồ nhiều năm, kinh nghiệm phong phú lão luyện, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ chọn con đường an toàn nhất để đi.
Hắn nghĩ đến việc người Franc hôm nay bị đánh bại, phòng thủ chắc chắn sẽ nghiêm ngặt hơn rất nhiều, cho nên một mực chờ đến nửa đêm, mới xuất phát đi qua.
Hắn vẫn chưa đến gần hải đảo, mà mượn cảnh ban đêm, men theo hướng Đông Nam bờ cầu tàu mà đi.
Từ xa nhìn thấy bên bờ có bó đuốc, có binh lính đang làm nhiệm vụ, nhìn sơ qua có sáu người, nhưng chỗ tối thì không xác định.
Hắn lặng lẽ từ phía bên lên bờ, xuất sắc khinh công trực tiếp lên cây, ngó nhìn bốn phía, cũng không phát hiện trạm gác ngầm.
Điều này khiến hắn thở phào, may mà người Franc không cẩn thận như vậy, đối với bọn họ mà nói, trừ thuyền ra thì không có ai có thể bơi đến, nếu không phải thế, e là cũng không có chuyện dễ dàng như vậy.
Ba chiếc tàu chở hàng xác thực nhỏ hơn chiến thuyền rất nhiều, tuy ở ngay trước mắt, nhưng không giải quyết sáu tên thủ vệ này là không được.
Thế nhưng làm vậy quá mạo hiểm, đều lưng mang súng cả, dù giải quyết ai trong số họ cũng sẽ làm lộ bản thân, như vậy có khả năng rất lớn đối phương sẽ nổ súng, quá mạo hiểm.
Khoan đã!
Sáu người không thể đứng gác cả đêm, chắc chắn có lúc thay ca.
Hắn rất kiên nhẫn, chỉ nhìn đám thủ vệ kia gà gật, ngáp dài, hắn cũng có chút mệt rã rời.
Cố gắng giữ tinh thần, qua chừng hai canh giờ, cuối cùng sáu tên thủ vệ bắt đầu kêu gọi.
Một bên khác cũng có sáu tên lính đi tới, hai bên bắt đầu giao ca vũ khí.
Chính vào lúc này, một thân y phục dạ hành Sở Phi Phàm như một bóng đen, nhanh chóng chạy lên thuyền, lúc đám trạm gác nhìn lại thì hắn đã lên thuyền.
Không dám chậm trễ, hắn từ trong ngực móc ra bình sứ lớn chừng bàn tay, mở nắp, dầu trẩu đổ xuống mặt đất.
Thuyền bọc thép chỉ có phần ngoài bao da sắt, bên trong vẫn là gỗ, có dầu trẩu dẫn lửa, cộng thêm gió biển thổi nhẹ, một khi bắt lửa thì sẽ cháy rất nhanh.
Sở Phi Phàm đốt dầu trẩu, rồi men theo boong tàu qua chiếc thứ hai, làm theo như vậy, cả ba chiếc thuyền đều được đốt.
Lúc này, khói đen đã bốc lên từ chiếc thuyền đầu tiên, trời quá tối, thủ vệ căn bản không phát hiện.
Cho đến khi lửa cháy bùng lên, thủ vệ mới nhìn thấy, rồi ào ào quát lớn.
Một tên còn bắn một phát súng, chỉ để thông báo cho người khác.
Nhưng lúc này, Sở Phi Phàm đặt tẩu thuốc ở bên bờ, cười lạnh, một đầu lao xuống nước, nhanh chóng rời đi.
Còn đám người Dover thì chạy ùa tới, cầm các thứ chứa nước để dập lửa.
Nhưng lửa bùng lên từ bên trong, thế lửa quá lớn, giờ có dập được lửa, cả ba chiếc thuyền cũng nát hơn phân nửa, tạm thời không dùng được nữa.
Trong tòa nhà của Tổng Đốc, với tư cách là Hào Kính quan chức cao nhất, Macpherson đã ném hết mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất.
Sau đó hắn đặt mạnh chiếc ống điếu xuống bàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, giọng lạnh lùng nói: "Là ai! Ai đã hút thuốc lúc đứng gác!"
Mười hai chiến sĩ thay phiên gác, nhìn nhau, đều ngơ ngác không hiểu gì.
Macpherson lớn tiếng nói: "Các ngươi đám ngu xuẩn này, vậy mà châm lửa Tuần Dương Hạm, tận ba chiếc, ta có tiễn các ngươi đi gặp Thượng Đế cũng không đủ!"
Mười hai người cúi đầu, không dám phản bác.
Trong số mấy vị trưởng quan, một người mặc váy xòe diễm lệ nữ tử sắc mặt khó coi nhất, với tư cách đại thần thương mại, ba chiếc tàu chở hàng này là do nàng phí rất nhiều công sức mới mời được đến, bây giờ chỉ trong chốc lát mà đã bị đốt sạch, ít nhất nửa năm trở lên mới có thể sửa chữa phục hồi.
Vấn đề là, bây giờ còn cái gì để mà xuất hàng chứ!
Nửa năm không kiếm tiền chắc! Không ai ở đây chấp nhận được điều này!
"Thưa Tổng đốc đại nhân!"
Kolodya cố kìm nén cơn giận, lạnh giọng nói: "Vụ cháy này nhất định phải điều tra rõ ràng, nhất định phải khiến tên lính gác hút thuốc kia phải trả giá đắt, ba chiếc Tuần Dương Hạm bị hủy, đại thần hành chính và quốc vương sẽ truy cứu trách nhiệm của chúng ta."
Macpherson nói: "Thưa nữ sĩ đáng kính, bà là đại thần thương mại, ba chiếc Tuần Dương Hạm này là do bà xin, bà cần phải viết thư cho đại thần hành chính."
Sắc mặt Kolodya biến đổi, liền nói: "Đây là do binh lính thay ca hút thuốc gây cháy, Tổng đốc đại nhân là quan chỉ huy quân sự cao nhất, không nên chủ động gánh vác trách nhiệm sao?"
"Đương nhiên, ta sẽ gánh trách nhiệm."
Macpherson gật đầu nói: "Với tư cách là Tổng đốc, là cấp trên của nữ sĩ Aviana, ta cần phải bảo vệ bà."
"Ta không muốn việc này báo lên quốc gia, coi như sự kiện này chưa từng xảy ra, điều kiện tiên quyết là ông phải bỏ tiền ra để ba chiếc Tuần Dương Hạm được sửa chữa hoàn hảo."
Kolodya híp mắt nói: "Tổng đốc đại nhân, người của ông gây ra lỗi, lại muốn ta gánh chịu?"
Macpherson nói: "Thưa nữ sĩ, nếu báo việc này lên, chúng ta đều sẽ bị xử phạt, nhưng ta bị phạt chỉ là… giám sát không tốt, còn bà mới là người gánh chịu lỗi chính, ta không muốn thấy cảnh đó."
"Với tiềm lực tài chính của nữ sĩ, ta tin bà hoàn toàn có thể xử lý tốt việc này, hi vọng bà không phải vì thế mà chịu nhiều trừng phạt hơn, Chúa sẽ che chở bà."
Kolodya không nói gì thêm, chỉ đẩy cái ghế đá bên cạnh, biểu lộ sự bất mãn, rồi sải bước rời đi.
Trở về nơi ở, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, lại nghe thấy tiếng đàn du dương.
Nàng cảm thấy dễ chịu hơn chút, bước nhanh vào phòng ngủ, dịu dàng nói: "Daisy, con gái ngoan, sao giờ muộn vậy rồi mà còn chưa ngủ?"
Daisy Aviana mười sáu tuổi mặc bộ đồ ngủ trắng muốt, ngẩng đầu cười ngọt ngào, nói: "Mẫu thân về rồi! Bên ngoài ồn ào quá, không ngủ được, con vừa lúc luyện một chút đàn."
Kolodya cưng chiều xoa đầu nàng, thở dài nói: "Con yêu, con bây giờ nên ngủ đi chứ, đừng ôm đàn Cello nữa, mai hãy luyện đàn được không?"
"Ân..."
Daisy gật gật đầu, không kìm được ôm lấy mẫu thân, nhỏ giọng nói: "Con thấy tâm trạng mẫu thân không tốt."
"Ngủ đi, rồi mọi chuyện sẽ qua."
Kolodya lặp lại câu nói này, kể từ khi con gái chào đời, nàng vẫn luôn lặp lại câu nói này.
Đã nhiều năm như vậy, thời gian quả thực làm mọi thứ tốt hơn, nhưng nàng thật sự rất ghét câu nói này.
Nàng cúi đầu nhìn cô con gái ngoan ngoãn của mình, hít sâu một hơi, lại nở nụ cười hiền từ.
...
"Đại nhân, đúng như ngài dự đoán, bọn họ đến rồi."
Sáng sớm hôm sau, Quan Lục đến báo cáo: "Gần như toàn bộ đều được điều động, ba chiếc tàu chiến đã cập bờ, 2000 chiến sĩ đã lên bờ hết, nhưng không tiến công."
Chu Nguyên gật gật đầu, vừa ăn bánh bao vừa nói: "Bọn họ đang chờ ta đấy, đây là muốn đàm phán."
Quan Lục cười nói: "Đàm phán mà làm ra vẻ lớn như vậy?"
"Chỉ là dọa dẫm thôi!"
Chu Nguyên lau miệng, không kìm được cười nói: "Chờ ngươi giao thiệp với đám người Franc này lâu rồi thì sẽ phát hiện bọn họ là một trong những chủng tộc không trung thực nhất trên thế giới, họ rất giỏi che đậy bản thân, lúc nào cũng ra vẻ Thánh Nhân, nhưng trong lòng lại tư lợi đến tột độ."
"Ngươi mà mềm yếu, bọn họ sẽ hận không thể mượn danh nghĩa gì đó mà cướp sạch ngươi, còn nếu ngươi mạnh mẽ, họ chỉ sẽ nói đạo lý, không nói tiền bạc."
"Hào Kính dù sao cũng ít người, lại không có nguồn lực dự trữ, hơn tám mươi tù binh tuyệt đối không thể từ bỏ."
Nói đến đây, Chu Nguyên híp mắt nói: "Bọn họ đây là trương thanh thế, lần này đàm phán, quyền chủ động ở trong tay ta."
"Chỉ là dù thế nào, ta chỉ có thể thay đổi những chuyện trên đất liền, còn quyền làm chủ trên biển thì tạm thời không giành lại được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận