Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 596: Công lược (length: 8079)

Trời trong gió nhẹ, boong tàu phơi nắng thật dễ chịu.
Chu Nguyên còn không biết có hai nha đầu đang trong phòng tính kế hắn, hắn chỉ nằm trên ghế, một bên phơi nắng, một bên nhìn Tiểu Trang múa đao.
Một lát sau, Tiểu Trang thu đao, tinh thần có vẻ tốt hơn.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Chu Nguyên, quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Tối hôm qua bị tiểu cô nương lừa?"
Chu Nguyên cười khổ một tiếng, thở dài: "Bây giờ người trẻ tuổi thủ đoạn nhiều, ta chịu không nổi."
"Ngươi không phải cũng là người trẻ tuổi?"
Tiểu Trang nói một câu, rồi nói: "Cái con bé Bạch Tuyết kia, có chút mưu mẹo, ngươi đừng để ý nó."
Chu Nguyên nói: "Nàng rất biết chừng mực, hiện tại mà nói rất dễ thương, ai, người như vậy làm sao không được yêu thích chứ? thượng thiên cho nàng thiên phú hơn người."
Tiểu Trang trừng mắt một cái, nói: "Bệ hạ đánh giá ngươi rất đúng, nhưng ta không thèm quan tâm, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi định thế nào với muội muội ta?"
Chu Nguyên lập tức toát mồ hôi.
Còn chưa biết trả lời ra sao, Trang Huyền Tố từ trong khoang thuyền đi ra.
Nàng nhìn hai người, nghi ngờ nói: "Các ngươi đều ở đây à, đang nói chuyện gì?"
Tiểu Trang nói: "Đang nói chuyện tối qua có người bị lừa."
Trang Huyền Tố sững sờ, mặt nhất thời nóng lên, nàng đương nhiên cũng nghe thấy tiếng động, trong lòng đang âm thầm tức giận.
Đáng ghét Chu Nguyên, một mặt mưu đồ ta, một mặt lại hại người ta tiểu cô nương, thật là vô sỉ.
Chân trong chân ngoài, đúng là đàn ông.
Nàng không nhịn được hừ một tiếng, nói: "Còn bao lâu nữa đến Thần Kinh?"
Chu Nguyên ma xui quỷ khiến đáp: "Ngươi không chờ được nữa rồi à!"
Nói xong hắn thấy đao của Tiểu Trang.
Sau đó hắn vội nói: "Ta cũng không chờ được nữa, ta muốn gặp bệ hạ."
Tiểu Trang lúc này mới gật đầu: "Coi như ngươi còn chút lương tâm, thân thể bệ hạ thực sự nhanh không trụ nổi nữa, ngươi về kinh rồi đừng náo với nàng, phải quan tâm nàng."
"Chu Nguyên, những năm nay không phải không có người giở trò, chỉ là dù họ có bí ẩn đến đâu, bệ hạ đều giết sạch."
"Nhưng chỉ có ngươi, không những không bí ẩn mà lại còn quy mô lớn, vậy mà bệ hạ không những không giết, ngược lại khuyên ngươi quay đầu là bờ, sự bao dung này, Thiên Cổ quân vương nào tìm ra?"
"Đừng vì mấy chuyện này mà náo với bệ hạ, ngươi không chiếm lý, dù có lôi chuyện năm ngoái ra, ngươi cũng không chiếm lý."
Đặt trong giá trị quan thời này thì Chu Nguyên đương nhiên không chiếm lý.
Hắn không muốn tranh cãi, chỉ cau mày nói: "Rốt cuộc phải thế nào thì thân thể bệ hạ mới có thể khỏe lên?"
Tiểu Trang nói: "Nàng nội công thâm hậu, nhưng nội công thâm hậu cũng không chịu được thời gian dài mệt mỏi và lo lắng, chỉ cần ngươi khiến tâm tình nàng tốt hơn, để nàng thanh thản nghỉ ngơi một thời gian, cơ thể sẽ khỏe lại."
"Ta không phải quần thần, nhưng ta nhìn ra được, thiên hạ này không thể thiếu ngươi Chu Nguyên, cũng không thể thiếu bệ hạ."
"Ngươi không có bệ hạ, thì không ai ủng hộ, bệ hạ không có ngươi, thì không có người trợ giúp."
"Hai người giúp đỡ lẫn nhau, thiếu một người cũng không được."
"Dù là vì đại kế thiên hạ, ngươi cũng nên ở chung hòa thuận với bệ hạ."
Nếu là trước đây, nghe mấy lời này, Chu Nguyên sẽ chỉ hừ một tiếng khinh bỉ.
Nhưng bây giờ, qua khuyên bảo của nhạc phụ đại nhân, Chu Nguyên biết mình không thể nóng vội, cũng đã nghĩ thông.
Thiên hạ này quả thực không thể thiếu Đại sư tỷ, ta cũng không thể thiếu nàng.
Đại bác tàu thủy muốn chế tạo, Hào Kính muốn thu hồi, muốn cải thổ quy lưu, muốn cải cách thiên hạ, muốn triệt để đánh bại Đông Lỗ... Còn rất nhiều chuyện cần làm, không có Đại sư tỷ, hắn quân vương cũng không cho Chu Nguyên cơ hội này.
Sự tình cũng phải từng bước một, làm hai năm rưỡi không được thì làm thêm hai năm rưỡi nữa.
Chỉ cần tình hình thực tế không ngừng phát triển theo dự định là tốt nhất rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Nguyên không thể không cảm thán, nhạc phụ đại nhân đúng là vật liệu làm quan tốt, có tài có năng lực, tâm thái lại tốt, nếu không phải muối vụ quá quan trọng, quá cần ông, chỉ sợ ông đã sớm vào kinh rồi.
Một đường lên phía Bắc, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Chu Nguyên trên thuyền rất nhàn nhã, thường cho Bạch Tuyết một buổi lên lớp, khi thì thể dục buổi sáng, khi thì buổi tối, đúng là học sinh 17 tuổi, vất vả một chút cũng đáng, huống chi nàng rất chăm chỉ hiếu học, đó là chuyện tốt.
Còn tỷ tỷ nàng ta, không phải học sinh giỏi, không đi học không nói, gặp giáo viên còn không chào hỏi, đúng là một nỗi lo của nền giáo dục.
"Tiên sinh, chân Tuyết Nhi đau quá."
Bạch Tuyết nước mắt lưng tròng, ủy khuất nói: "Tuyết Nhi muốn được tiên sinh truyền thụ tri thức, không nhịn được nữa rồi, xin tiên sinh."
Sau đó Chu Nguyên bắt đầu công việc dạy học vất vả, đem hết kiến thức trong đầu truyền cho nàng rồi mới thở phào một hơi.
Bạch Tuyết như mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào lòng Chu Nguyên, lẩm bẩm nói: "Tiên sinh, dạo này áp lực học tập lớn quá, Tuyết Nhi không chịu nổi, để tỷ tỷ cùng học với em đi..."
Chu Nguyên nói: "Không phải ta không muốn, mà Bạch Băng cứ lạnh tanh mặt mày, ta không muốn ép buộc."
Bạch Tuyết thầm cười trong lòng, đương nhiên là mặt lạnh, tỷ muội chúng ta sớm đã bàn bạc xong.
Nàng dịu dàng nói: "Thực ra tỷ tỷ chỉ tính khí kém, ngại ngùng thôi, bên trong vẫn muốn được học."
"Có khi hai chị em nói chuyện riêng, nàng sẽ hỏi tiên sinh dạy có hay không,..."
Chu Nguyên cau mày: "Hả? Các ngươi cái gì cũng nói à?"
Bạch Tuyết nói: "Ta sẽ nói rất kỹ, tỷ tỷ lúc đầu còn mắng ta vô liêm sỉ, nhưng nàng luôn bắt ta kể cặn kẽ hơn, rồi mắt nàng nhìn đăm đăm, một mình... ừm... một mình trong chăn chuẩn bị bài đấy ạ."
Hả? Có chuyện đó sao?
Bạch Băng nàng... trái ngược vậy à?
Chu Nguyên cũng thấy thật khó tin.
Mà Bạch Tuyết nhìn vẻ mặt của Chu Nguyên, biết kế hoạch của mình đã thành công, cứ thế này, tiên sinh nhất định sẽ không nỡ hai chị em mình.
"Tiên sinh, đến Thần Kinh rồi thì làm sao? Quốc Công phủ lớn như vậy, hai chị em vào đó, có bị bắt nạt không?"
Bạch Tuyết nũng nịu nói, muốn đặt nền móng cho cuộc sống sau này.
Mà Chu Nguyên nói: "Không cần lo, các ngươi không vào Quốc Công phủ đâu."
Bạch Tuyết trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: "Vậy...vậy... Tiên sinh, Tuyết Nhi làm sao được lên lớp?"
Chu Nguyên cười nói: "Uẩn Nhàn bình thường cô đơn lắm, các ngươi vào phủ Bích Thủy công chúa, giúp ta trông nom nàng ấy."
"Ta sẽ thường xuyên qua đó mở lớp cho các ngươi."
Bạch Tuyết biết không thể thành công trong một lần, nhỏ giọng nói: "Chỉ cần tiên sinh nhớ đến Tuyết Nhi là tốt rồi, Tuyết Nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn bên đó."
Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, vào được phủ Công Chúa cũng không kém Quốc Công phủ, chỉ cần hầu hạ tốt Bích Thủy công chúa thì với Bạch gia khẳng định càng có lợi.
Đến lúc đó, nàng chỉ cần thủ thỉ vài câu bên tai tiên sinh, có lẽ sẽ hiệu quả hơn mình vất vả học tập thế này.
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết đã bắt đầu âm thầm lên kế hoạch công lược Bích Thủy công chúa.
Ngày 22 tháng 6, sau một chặng đường dài dằng dặc, thuyền lớn cuối cùng cập bến ở bến Thông Châu.
Thần Kinh thành nguy nga, đã hiện ra trong tầm mắt.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, nói: "Đi thẳng vào cung thôi, ta muốn xem Đại sư tỷ thế nào rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận