Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 744: Liên quan tới mỹ định nghĩa (length: 8013)

Mấy chục ngàn tá điền, dưới sự chỉ huy của các đại Bào Ca, từng bước trở lại mỗi thôn xóm, trở về nơi sinh sống của chính họ.
Còn Phạm Thiên Đức cùng hơn mười người khác thì đến Vinh Huyện.
Nơi này vẫn như cũ xếp hàng dài, mỗi ngày đều có người bệnh đến, mỗi ngày đều có người bị thương, phần lớn bọn họ không có tiền chi trả, chỉ có thể đến chỗ Quan Âm nương nương.
“Bào Ca!”
“Các vị Bào Ca khỏe!”
Phạm Thiên Đức và mọi người đi qua, ai nấy đều chào hỏi.
“Xếp hàng!”
Phạm Thiên Đức khoát tay nói: “Đến chỗ Quan Âm nương nương, phải tự giác xếp hàng, ai dám làm loạn, các ngươi cứ xử lý trực tiếp, Bào Ca cho phép các ngươi trói lên.”
“Lúc khám bệnh, phải giữ lễ, phải cung kính, hiểu chưa?”
Mọi người đồng thanh đáp:
“Hiểu rồi!”
“Bào Ca yên tâm, chúng ta xưa nay không dám ngày trắng (nói láo) trước mặt Quan Âm nương nương.”
Rất nhanh, nhóm Phạm Thiên Đức đã đến y quán, nhưng vẫn thành thành thật thật chờ đợi, sau khi bệnh nhân trong y quán ra hết, Phạm Thiên Đức mới dẫn đầu nhóm cốt cán đi vào.
“Quan Âm nương nương tốt!”
Phạm Thiên Đức cúi người thi lễ, cười nói: “Chúng ta đến cáo biệt Nương nương, trận chiến đã xong, mọi người đều phải trở về, việc mưu sinh đều chồng chất lên, e là phải chờ rất lâu mới có thể qua đây thăm ngài.”
Bạch Điểu cười nói: “Vậy các ngươi về đi, ta cũng không cần các ngươi lúc nào cũng phải đến thăm, ở đây không thiếu thứ gì.”
Phạm Thiên Đức nói: “Quan Âm nương nương, ngài lão nhân gia tuổi cao, chúng ta muốn để lại mấy đứa trẻ tuổi ở đây, cho ngài làm học trò, trợ thủ, giúp đỡ việc vặt, cũng học hỏi chút bản lĩnh.”
“Đến lúc đi, bọn họ cũng có thể kế thừa được một tay nghề.”
Bạch Điểu hơi sững sờ một chút, rồi nói: “Cái này ngược lại cũng được, ta cũng thật sự có chút bận không xuể, nhận mấy đồ đệ, đúng là cách hay.”
“Ngươi cứ sắp xếp đi, chọn loại con trẻ điềm tĩnh, có quyết tâm học, mấy đứa nghịch ngợm quậy phá thì không cần.”
Phạm Thiên Đức vỗ ngực đảm bảo nói: “Nương nương yên tâm! Ta cam đoan tìm toàn người ngoan ngoãn, hiếu học.”
Nói xong những việc này, nhóm Phạm Thiên Đức mới lui ra ngoài.
Mà Thải Nghê nhìn mẫu thân mình, nhất thời tâm trạng có chút uể oải.
Bạch Điểu bước ra ngoài, nói với những bệnh nhân đang xếp hàng: “Các ngươi chờ một chút nhé.”
“Không có việc gì, không có việc gì, Nương nương cứ bận việc trước đi, chúng tôi từ từ chờ.”
Đám người liền vội gật đầu, thái độ vô cùng cung kính.
Bạch Điểu lúc này mới trở vào phòng, nắm tay Thải Nghê, đến nội thất.
Thải Nghê lập tức không nhịn được, vội nói: “Mẫu thân, người thật sự không đi cùng con sao?”
Bạch Điểu cười nói: “Đi đâu mà đi? Con xem, nơi này mỗi ngày đều có người xếp hàng khám bệnh đấy, ta mà đi rồi, họ biết làm sao bây giờ?”
Thải Nghê bĩu môi, không biết nên phản bác thế nào, nàng chỉ nhỏ giọng nói: “Người ta không muốn xa mẫu thân.”
Bạch Điểu nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Hài tử, con từ nhỏ đã chịu khổ, nếu như con không có ai chăm sóc, mẫu thân nhất định là muốn ở cùng con.”
“Nhưng bây giờ, con đã lấy chồng, con đã có nhà, trượng phu con lại là một đại anh hùng, hắn đối với con rất tốt.”
“Mẫu thân không lo lắng cho con nữa, tâm nguyện bao năm qua, cuối cùng cũng thực hiện được.”
“Nghĩ kỹ mà xem, bao nhiêu năm hành thiện tích đức như vậy, cuối cùng cũng đổi lại phúc báo, trời xanh để ta gặp lại con gái, hơn nữa con hiện tại còn sống tốt như vậy.”
Nói đến đây, nàng thở ra một hơi thật dài, nói: “Cho nên, ta cũng muốn tiếp tục ở lại đây tích đức hành thiện, khám bệnh cho tốt.”
Thải Nghê không nhịn được nói: “Mẫu thân, đạo lý không phải vậy chứ, người cùng con đoàn tụ rồi thì nên kết thúc cuộc sống vất vả này, phải hưởng phúc chứ.”
Bạch Điểu nhẹ nhàng cười nói: “Ai nói ta hiện tại không phải đang hưởng phúc chứ?? Con gái ngoan, mỗi người đều có con đường riêng, đều muốn sống cuộc sống của riêng mình.”
“Ta ở đây hơn mười năm, ta biết rõ từng người ở đây, bọn họ cũng nhận biết ta, ta ở đây có bạn bè, cũng có những vãn bối kính yêu ta.”
“Ta khám bệnh cho bọn họ, một mặt là tích đức hành thiện, một mặt khác, đó cũng là sự nghiệp của ta, là điều ta theo đuổi.”
“Ta ở đây cảm nhận được sự phong phú và khoái lạc, nơi này cũng có ý nghĩa nhân sinh của ta.”
Thải Nghê cúi đầu xuống.
Nàng biết, mình không thể đưa mẫu thân đi được.
Nàng tủi thân nói: “Vậy, vậy Thải Nghê chẳng phải lại thành đứa trẻ không có mẹ nữa sao.”
Bạch Điểu ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Sao lại thế, mẫu thân có phải không còn đâu, ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho cơ thể mình, cố gắng sống lâu thêm chút nữa mà.”
“Đợi khi nơi này trở nên tốt hơn, chờ ta dạy dỗ được hết học trò, bọn chúng đều có thể một mình gánh vác, mẫu thân sẽ yên tâm theo con.”
Mắt Thải Nghê sáng lên, vội nói: “Thật sao? Thật không mẫu thân!”
“Đương nhiên!”
Bạch Điểu cười nói: “Con nhìn xem, con nói phủ Quốc Công rất lớn, rất náo nhiệt, Ngưng Nguyệt có mẫu thân, Kiêm Gia có mẫu thân, ai ai cũng có người thân, con đương nhiên cũng có.”
“Thải Nghê của chúng ta, là Ngưỡng A Toa đẹp nhất Thủy Tây, nhà mẹ đẻ của con có hơn 100 ngàn người thân đấy.”
Câu nói này khiến Thải Nghê rất vui vẻ, nàng đỏ mặt cười nói: “Mẫu thân cũng là Ngưỡng A Toa mà.”
Bạch Điểu thu nụ cười, lắc đầu thở dài nói: “Không, ta không phải.”
“Thải Nghê, con phải biết, dung mạo là thứ mà một người không nên khoe khoang nhất, bởi vì thứ này là bẩm sinh, cũng không cần bỏ ra bất cứ thứ gì đã có thể nắm giữ.”
“Dung mạo đại diện cho, chỉ là may mắn mà thôi.”
“Ngưỡng A Toa không phải Thần Minh của sự may mắn, nàng tượng trưng cho dũng khí, kiên nghị, lương thiện, tài hoa, tự do... Ngưỡng A Toa đẹp, là vẻ đẹp của nhân tính, là vẻ đẹp của phẩm cách.”
“Ta hồi trẻ cũng rất xinh đẹp, cũng có tài hoa, đáng tiếc ta không dũng cảm, cũng không kiên cường, ta yếu đuối lại tự bế, không dám đối mặt với khó khăn, không thể gánh vác trách nhiệm.”
“Vận mệnh của ta, phần lớn là do chính tính cách của ta tạo thành.”
Nói đến đây, nàng chậm rãi cười rộ lên, nói: “Nhưng con gái ta, con là Ngưỡng A Toa thật sự, con ngoài dung mạo và tài hoa, con còn có dũng khí và đảm đương, con dám vì Thủy Tây đứng lên, con dám mạo hiểm hết thảy nguy hiểm, mang đến hy vọng cho họ.”
“Đó mới thực sự là vẻ đẹp.”
Thải Nghê không hiểu sao lại muốn khóc, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con không hiểu những điều đó...”
Bạch Điểu nói: “Dung mạo là may mắn, rồi cuối cùng cũng sẽ tan biến theo tuổi tác, nhưng phẩm cách thì không. Con xem ta bây giờ, mặt mũi nhăn nheo, những vết sẹo dữ tợn, thì sao nào?? Điều này cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người ở đây coi ta là người phụ nữ đẹp nhất.”
“Thải Nghê, con gái của ta, con cũng phải từ từ học hỏi những điều này, con phải tin rằng không ai có thể ngăn cản được sự bào mòn của năm tháng, nhưng những việc con làm, những ý định con kiên trì lại sẽ ảnh hưởng đến vô số người, khiến bọn họ nhớ mãi về con.”
“Vẻ đẹp là gì?”
“Là được người khác tôn trọng.”
“Thế gian có vô số mỹ nhân, nhưng có bao nhiêu người thật sự được tôn trọng chứ?”
“Cái gọi là hoa khôi, chẳng qua chỉ là cái túi da thôi.”
“Nhưng Ngưỡng A Toa, là Thần Minh.”
Thải Nghê lau nước mắt, khẽ nói: “Mẫu thân, con không hiểu, nhưng công tử hiểu, con đều nghe theo công tử, hắn sẽ dạy con.”
“Con tin rằng con sẽ dần dần được người khác tôn trọng, cảm ơn mẫu thân đã nói cho con những điều này.”
Bạch Điểu vuốt ve mặt nàng, nỉ non nói: “Ta đáng lẽ nên làm cho con được nhiều hơn thế, nhưng may mắn thay, con đã có chỗ dựa vững chắc hơn.”
Nghe thấy câu này, Thải Nghê không kìm được mà bật khóc thành tiếng: “Mẫu thân, con không nỡ xa người...”
Bạch Điểu thấp giọng nói: “Đi thôi, đi tìm trượng phu của con đi, hắn đang đợi con.”
“Chờ con ở Thủy Tây. . .”
Bạn cần đăng nhập để bình luận