Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 722: Đốt đèn nữ thần (length: 8934)

Đến phủ nha, đúng lúc Đặng Túc và La Cường đều ở đó, Chu Nguyên liền đem tình hình đàm phán cụ thể nói rõ một chút.
Điều này khiến Đặng Túc nhíu chặt mày, do dự đôi chút, vẫn là không nhịn được hỏi "Tiên sinh thật sự tính đến đỡ loại tổ chức dân gian này? Việc này luật pháp không cho phép, cũng bất lợi cho nước nhà xã tắc ổn định, quyền uy của quan phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng."
Chu Nguyên nói: "Đây là không thể tránh được, nhìn nhận vấn đề nhất định phải có tầm nhìn dài hạn."
"Pháp luật mới được áp dụng, thương chế cải cách, giáo dục tiến bộ, kinh tế phồn vinh, các mặt phát triển tiến trình tăng tốc, mà tiến trình pháp luật thì luôn chậm hơn, trong giai đoạn pháp luật trống rỗng này, dân gian ắt sẽ xuất hiện những liên quan đến thế lực đen."
"Luật pháp không theo kịp, làm sao đánh những thế lực đen này? Dựa vào sai dịch của quan phủ sao? Ha, thời kỳ pháp luật trống rỗng đồng nghĩa với việc xét xử không có tiêu chuẩn, không có tiêu chuẩn thì có thể bị người ta thao túng, bị thao túng thì tất nhiên sẽ tồn tại sự cấu kết giữa đen và trắng."
"Trong tình thế khó xử này, chính chúng ta đứng ra hỗ trợ các tổ chức xã hội, cũng là biện pháp tốt nhất để đả kích cái ác."
"Đừng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của tổ chức dân gian, Đặng Túc, họ sẽ ở một mức độ nào đó duy trì sự công bằng theo quan niệm đạo đức mộc mạc."
"Tuy nhiên điều này mang lại rất nhiều tác dụng phụ, nhưng nằm trong giới hạn có thể chịu đựng, đến lúc đó, chúng ta sẽ từ từ chỉnh đốn là được."
Những lời này khiến Đặng Túc và La Cường đều im lặng, họ suy nghĩ về tính logic trong đó, nhưng trong nhất thời vẫn chưa nghĩ ra...
Nhưng Đặng Túc từ trước đến nay vẫn rất kính nể Chu Nguyên, sau đó thi lễ nói: "Đa tạ tiên sinh đã giải đáp, Hội Học Sinh sẽ nghiêm túc suy xét lời này."
Chu Nguyên nói: "Tạm thời không bàn chuyện này, ta muốn nói là, về tình hình căn bản của mấy chục nghìn tá điền, ta muốn tìm một điểm đột phá đáng tin cậy."
La Cường trịnh trọng nói: "Thật sự về phương diện tín nhiệm này, ta và Tổng đốc đại nhân cũng có suy nghĩ trong thời gian qua, nhưng vì khoảng cách giữa quan phủ và dân chúng không phải ngày một ngày hai mà thành, mà là mâu thuẫn lâu dài trong mấy chục năm qua, nên chúng ta rất khó xây dựng được tín nhiệm tốt đẹp trong một thời gian ngắn."
"Chúng ta đã thử liên lạc với những nhân vật quan trọng trong tá điền, bao gồm cả Phạm Thiên Đức, kết quả đều không được như ý."
"Chủ yếu là, cho đến nay, trong đám tá điền không ai có quyền uy tuyệt đối, để chúng ta có thể có điểm đột phá."
Đặng Túc thở dài, nói: "Những tá điền này là tự phát tổ chức, trong đó có người của Phạm Thiên Đức, cũng có người của hơn mười thành viên khác, ý kiến của họ rất khó thống nhất."
Chu Nguyên nhíu mày, không nhịn được nói: "Những người này không có tộc lão hoặc trưởng bối gì sao? Kiểu người đặc biệt có uy tín, đáng được tín nhiệm?"
Nghe đến đó, mắt La Cường đột nhiên sáng lên, không khỏi nói: "À...Ngược lại có một người...nhưng thân phận rất kỳ lạ."
Chu Nguyên nói: "Nói rõ tình hình."
La Cường kể: "Phía tây Phú Thuận châu có một huyện nhỏ tên là Vinh Đức, từ sau khi tiên đế lên ngôi, đổi thành Vinh huyện. Ở đó có một vị đại phu rất nổi tiếng, được người đời gọi là Quan Âm Nương Nương."
"Đó là một nữ tử, nhưng y thuật rất tốt, thời gian dài sống ở Vinh huyện, hơn mười năm như một ngày chữa bệnh cho dân, bất kể thân phận sang hèn, đều không lấy tiền, thuần túy khám bệnh miễn phí."
"Ban đầu dân chúng chắc chắn không tin bà ta, nhưng một số người nghèo không có tiền thì không còn cách nào khác, đến chỗ bà chữa bệnh, lại khỏi bệnh."
"Dần dà, danh tiếng của bà bắt đầu lan xa, vô số người đến chỗ bà chữa bệnh, thậm chí ngay cả một số người đọc sách, thân sĩ và quan lớn cũng thường xuyên đến đó, cả Vinh huyện, thậm chí toàn bộ Phú Thuận châu đều biết bà."
"Dân chúng gọi bà là Quan Âm Nương Nương, vì cảm kích bà đại từ đại bi, có lòng nhân ái, không ngại khó nhọc chữa bệnh cho mọi người."
"Để nhận được một tiếng thơm, rất nhiều quan viên, thân sĩ cũng bắt đầu quyên tặng tiền bạc cho bà, nhưng bà rất ít khi nhận tiền, chỉ nhận dược liệu quyên tặng."
"Do đó, danh tiếng của bà càng vang dội, trở thành nhân vật mà ai cũng kính nể."
Nói đến đây, La Cường không nhịn được cười: "Sáu năm trước, ở Phú Thuận châu bùng phát ôn dịch, rất nhiều người bệnh không có ai quản, y quán đều sợ mà đóng cửa, dân chúng cùng đường đều kéo đến chỗ Quan Âm Nương Nương, bà không hề sợ hãi, thực sự cố gắng trong suốt tám tháng, chữa khỏi vô số bệnh nhân."
"Sau khi dịch bệnh qua đi, danh tiếng của bà đạt đến đỉnh cao, toàn bộ khu vực Xuyên Nam không ai không biết, người đọc sách làm thơ về bà, dân chúng biên ca về bà, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết gọi bà là Quan Âm Nương Nương."
"Năm ngoái tháng 9, tá điền cùng Thổ Ti gây chuyện, vô số người bị thương, đều được đưa đến chỗ bà, rất nhiều người nhờ có bà cứu chữa, mới giữ được mạng sống."
"Cho nên, những người tá điền cũng xuất phát từ nội tâm tôn kính bà."
"Ta nghĩ, nếu người này có thể đứng ra nói chuyện với triều đình, như vậy chúng ta nhất định có thể giành được sự tín nhiệm của tá điền, dù là không tin chúng ta, cũng sẽ tin bà ấy."
Chu Nguyên rơi vào trầm tư.
Dựa theo lời La Cường, đây chẳng phải là phiên bản Nữ thần Thắp Đèn của Tứ Xuyên sao?
Người như vậy thật sự đã được những tá điền xem như mẫu thân để hiếu kính, nếu thật sự có thể được sự giúp đỡ của bà ấy, có lẽ sự tình sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Chu Nguyên trầm giọng nói: "Chiều mai, chúng ta đi bái phỏng vị Quan Âm Nương Nương này."
La Cường cười khổ nói: "Đến sớm một chút đi, tốt nhất là trời chưa sáng thì đến, có quá nhiều người xếp hàng, đến muộn thì ngày hôm đó sẽ không gặp được."
Chu Nguyên có chút kinh ngạc: "Xếp hàng? Dân chúng có trật tự vậy sao?"
La Cường nói: "Cũng có người không tuân theo, xuống tràng rất thảm, sẽ bị các bang hội địa phương đánh cho sưng đầu."
"Có rất nhiều người dân, tự động kết thành các đội nhỏ, thay phiên nhau bảo vệ y quán của Quan Âm Nương Nương."
"Chu đại nhân, chúng ta muốn gặp vị đại phu này, chỉ có thể chậm rãi xếp hàng, trừ khi bệnh tình khẩn cấp thực sự không thể trì hoãn, nếu không sẽ không gặp được bà ấy."
"Chúng ta mà mất lễ phép, làm lớn chuyện, thì chỉ sợ không đi nổi khỏi Vinh huyện, người ở đó sẽ liều mạng với chúng ta."
Chu Nguyên gật đầu nói: "Hiểu rồi, canh tư sáng xuất phát đi xếp hàng vậy, hi vọng ngày mai có thể gặp được bà ấy."
...
Đây là ngày thứ hai đến Phú Thuận châu.
Đây là lần thứ hai Chu Nguyên dạ tập Nhị sư tỷ!
Lần này, hắn thề nhất định phải thành công!
Đẩy cửa, quả nhiên, Nhị sư tỷ phòng bị rất cao, vẫn cài then cửa.
Chu Nguyên ngữ khí nghiêm túc, trầm giọng nói: "Nhị sư tỷ mở cửa, sư đệ có chuyện quan trọng muốn bàn."
Giọng của Diệp Thanh Anh ngay lập tức vang lên: "Đêm hôm khuya khoắt thế này ngươi có chuyện quan trọng gì?"
Chu Nguyên nói: "Ta tìm được điểm đột phá để có được sự tin tưởng của tá điền, nhưng đối phương là nữ nhân."
"Nhị sư tỷ, ngươi biết đó, sư đệ ta từ trước đến giờ không hiểu phụ nữ, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi."
Giọng Diệp Thanh Anh có chút do dự: "Thật?"
"Chắc chắn 100%!"
Chu Nguyên kích động nói: "Ta dám đảm bảo là bàn chuyện chính sự không có ha ha!"
"Được rồi..."
Diệp Thanh Anh từ từ mở cửa, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Chu Nguyên trực tiếp xông vào, trong nháy mắt đóng cửa cài then, sau đó vội ôm lấy nàng, cười nói: "Nhị sư tỷ, nhanh cho ta tìm hiểu cấu tạo của phụ nữ đi, ha ha, ta..."
Giọng hắn im bặt, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.
Tiểu Ảnh ngồi bên cạnh bàn, bưng khay nhỏ, nghiêng đầu nói: "Ca ca, anh cười ghê quá à!"
Quan Thải Hi thì mặt đầy kinh ngạc, không nhịn được nói: "Chu Nguyên, ngươi thật là đói khát, đây là sư tỷ của ngươi đấy!"
Thải Nghê ủy khuất nói: "Công tử...sao ngươi lại như vậy...Thiếp thân rõ ràng rất muốn cùng ngươi trò chuyện, nhưng lại không thấy ngươi tìm thiếp."
Diệp Thanh Anh đẩy Chu Nguyên ra, giọng nói run run: "Chu Nguyên, ta coi ngươi là sư đệ, mà ngươi lại đối với ta như vậy sao? Ngươi...sao ngươi có thể thế này!"
Chu Nguyên rõ ràng thấy được sự gian xảo đắc ý trong mắt nàng!
"Cái... kia...Đặng Túc bên kia tìm ta có việc... Ta đi trước."
Chu Nguyên mồ hôi đầm đìa, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Sau đó hắn đụng vào cửa, mà đó lại là cánh cửa chính tay hắn vừa đóng lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận