Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 871: Trong núi ta là Vương (length: 7834)

Tiến đến cực nhanh.
Tiến đến cực nhanh đến thành Đông Phiên Đảo hôm nay là chủ đề được nhắc đến nhiều nhất.
Tất cả mọi người đang chạy, đều đang đuổi theo thời gian, đều không có thời gian.
Vội vàng chạy trốn, vội vàng bắt nằm vùng, vội vàng lan truyền tin tức, vội vàng bao vây tiêu diệt địch nhân.
Nhưng chỉ có duy nhất một đội ngũ không giống vậy, bọn họ vội vàng kiếm tiền.
"Vân Đồ, Mây Nhã những năm này, cuối cùng đã làm một chuyện có ích a!"
Hắc Sơn Hắc Hổ cùng những người khác tụ tập trong rừng, vừa ăn lương khô, vừa nghỉ ngơi.
Bọn họ lại lần nữa theo đường cũ một đường hướng Đông Bắc xuất phát, đã đi được hơn nửa quãng đường.
Trên đường đi, bọn họ tránh né đám đông, trong lòng cũng dần dần nghi ngờ, lẽ nào trại gà phát hiện mỏ vàng, ai ai cũng biết sao?
"Từ khi cái cô Diệp Thanh Anh đến đây, chúng ta như là người ngoài một dạng, cha xứ nói nàng có ngộ tính, ngộ tính cái rắm."
Hắc Sơn Hắc Hổ phàn nàn nói, "Có thể học thuộc vài đoạn kinh thánh thì sao? Có thể truyền giáo thì sao? Nói cho cùng cũng chỉ là đàn bà, căn bản không làm nên chuyện."
Trong lòng hắn tràn đầy ghen tỵ, hắn sợ Diệp Thanh Anh xuất hiện sẽ thay thế vị trí của hắn ở giáo đường, từ đó ảnh hưởng đến việc hắn thừa kế Tân Cảng xã.
May mà Vân Đồ, Mây Nhã đi suốt đêm trở về, đem tin tức mỏ vàng nói rõ.
Chỉ cần nhanh chân hơn người khác một bước, đào được mỏ vàng, tiền thưởng chắc chắn sẽ không thiếu, hơn nữa còn có thể lấy lại sự coi trọng của cha xứ và người Hà Lan, vậy thì vị trí tế tư chỉ có thể là của hắn mà thôi.
"Ăn xong rồi nhanh chóng lên đường, tranh thủ sáng sớm ngày mai sẽ đến được trại gà."
Hắc Sơn Hắc Hổ đứng dậy, vươn vai, hắn cảm thấy trạng thái của mình rất tốt, mặc dù phải đi đường liên tục khiến hắn mệt mỏi, nhưng dù sao cũng có một hi vọng lớn.
Mỏ vàng, ngay ở phía trước.
Chỉ là ngay lúc này, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại, đột ngột quay người nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài rừng cây, mấy chục người Hà Lan đã bao vây tới, tay cầm súng kíp giơ lên, tư thế chuẩn bị khai hỏa bất cứ lúc nào.
Hắc Sơn Hắc Hổ giật mình, vội nói, "Là người một nhà! Là người một nhà a! Đừng nổ súng!"
Tiếng hô này khiến cho đám thanh niên trai tráng Tân Cảng xã tại chỗ đều hoảng sợ, ào ào lùi về phía sau.
Lucas cưỡi ngựa nhanh chóng đi tới, hắn mắt sáng như đuốc, chậm rãi nói, "Ngươi ẩn mình thật kỹ!"
Hắc Sơn Hắc Hổ ngẩn người một chút, mới nói, "Thì ra là hạm trưởng Benson, ta là Hắc Sơn đây, trước kia chúng ta đã từng gặp rồi."
Lucas nói, "Cho nên ta nói ngươi ẩn mình đủ kỹ."
"Bình thường ngươi là người bản địa trung thành nhất, ai ngờ ngươi lại là nằm vùng của triều đình Đại Tấn đâu?"
"Ngươi ngụy trang rất giỏi, rất giỏi tính toán, thậm chí còn phái đội truyền giáo nữ, để che mắt mọi người, thu hút sự chú ý của chúng ta."
"Chỉ tiếc, bởi vì tình hình ở trại gà biến động, khiến các ngươi trên đường lộ thân, cuối cùng vẫn bị bại lộ."
Hắc Sơn Hắc Hổ nghe mà ngơ ngác, đại nhân Lucas đang nói cái gì vậy?
Hắn nghi hoặc nói, "Hạm trưởng Benson cũng biết chuyện mỏ vàng sao?"
Lucas liếc nhìn hắn một cái, nói, "Ta thật sự đã quá mệt mỏi với chuyện bị lừa gạt, khả năng ăn nói của các ngươi xác thực đều rất vững, xác thực đều không chê vào đâu được."
"Nhưng...lừa gạt không được ta đâu!"
Hắn cười rất âm hiểm, khóe miệng nhếch lên trong ánh mắt mang theo sát khí, "Ta ở đây đã hơn hai mươi năm, thủ đoạn cùng kế sách gì ta cũng đã thấy qua rồi."
"Trong những trận chiến tương tự, ta đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, và những kinh nghiệm này cho ta biết, biện pháp tốt nhất để đối phó với những âm mưu lớn, chính là...Giết!"
Hắn giơ súng lên, nhắm ngay trán của Hắc Sơn Hắc Hổ, trực tiếp bóp cò.
Cùng lúc đó, mấy chục người vệ đội cũng đồng loạt bóp cò.
Hơn 60 thanh niên trai tráng Tân Cảng xã đang trên đường đi trại gà kiếm tiền, còn chưa rõ tình huống thế nào, đã trúng một loạt đạn, ngay lập tức ngã xuống một mảng lớn.
Những người còn lại thì la hét, mật xanh mật vàng đều vỡ tan, trực tiếp bỏ chạy.
"Phải giết sạch, không nên để lại hậu họa."
Lucas lạnh lùng lên tiếng, trong lòng dần dần bình tĩnh trở lại.
Giết nằm vùng xong, kế tiếp sẽ đến đối phó với Chu Nguyên.
Đã trì hoãn đủ lâu, đã đến lúc phải đến trại gà rồi.
Vệ đội đến bẩm báo, "Thưa hạm trưởng, có bốn người đã chạy thoát, nơi đây cây cối um tùm, bọn họ tản ra chạy, thực sự đuổi không kịp."
Lucas khoát khoát tay, nói, "Mấy tên tép riu, không đáng gì, trại gà mới là quan trọng nhất."
...
Nội công thâm hậu quả là có chỗ tốt, Sở Phi Phàm chỉ cần ngủ một đêm là đã khôi phục được kha khá.
Ít nhất không gây tổn hại đến chỗ yếu hại, đối với hắn mà nói, thì đều chỉ là những vết thương nhỏ.
"Nhưng lão tử vì cái gì hôm qua lại bộ dáng muốn chết thế kia? Thật là kỳ lạ."
Sở Phi Phàm gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Chu Nguyên nói, "Đó là vì mất máu quá nhiều, ngươi mà chịu dừng lại băng bó chỗ vết thương trước rồi mới đi thì đã không nghiêm trọng như vậy."
"Ngoài ra, tâm lý của ngươi cũng lừa ngươi đấy."
Sở Phi Phàm có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, mới nói, "Dù sao cũng bị thương mà, lão tử không rành phán đoán thương thế, nhưng may là không có chuyện lớn."
"Bây giờ chúng ta nên làm gì? Nghe nói cái tên vương bát đản Lucas đó, đã triệu tập tới mười tám nghìn người lận đó, chúng ta chỉ có mấy chục người thế này, còn không đủ cho người ta xỉa răng."
Chu Nguyên cười cười, nói, "Trong thư nhị sư tỷ gửi cho ta, có trợ thủ riêng của chúng ta."
Sở Phi Phàm nói, "Bao nhiêu người?"
Chu Nguyên nói, "Hơn mấy trăm người."
"Nói nhảm!"
Sở Phi Phàm trợn mắt nói, "Mấy trăm người đánh mười tám nghìn, ngươi coi mình là thần tiên hả."
Vừa dứt lời, Thái Hồ Sinh liền từ bên ngoài vội vàng đi vào.
Vẻ mặt lo lắng của hắn nói, "Không ổn rồi, mấy gia tộc ở trại gà, có chút đứng ngồi không yên, bọn họ rục rịch, có vẻ muốn ra tay với chúng ta."
"Chúng ta phải lập tức đưa ra quyết định."
Chu Nguyên ngẩng đầu lên, chậm rãi cười nói, "Ngươi xem đi, bọn họ vốn không sợ đánh nhau, chỉ là sợ đánh nhau với người Hà Lan thôi."
"Bây giờ muốn ra tay với chúng ta, nộp chúng ta cho người Hà Lan để lập công chuộc tội đấy."
Sở Phi Phàm quát, "Đừng đùa nữa, bây giờ không phải là lúc đùa giỡn, mau nghĩ cách đi chứ."
Chu Nguyên ngược lại bình tĩnh ngồi xuống, rót cho mình một ly trà.
Uống xong, hắn mới cười nói, "Vội gì chứ, Thái Hồ Sinh, trực tiếp đi nói với mấy gia tộc đó, hai ngày sau chúng ta sẽ tự đến, để bọn họ đừng manh động."
"À, là..."
Thái Hồ Sinh hiện tại cũng không lo được nhiều như vậy, hắn không biết Chu Nguyên muốn làm gì, nhưng hắn biết...tốt nhất đừng có giao tranh.
Sở Phi Phàm nghi hoặc nhìn Chu Nguyên, nói, "Đừng nói với ta là, hôm qua ngươi xem được tin, hôm nay liền nảy ra kế sách hay đấy."
Chu Nguyên nói, "Chuyện này có gì kỳ lạ đâu?"
"Pháp Vương à, cuối cùng thì ngươi vẫn không hiểu ta mà."
"Thực ra những trận chiến mà trước đây ta từng trải qua, không phải là những cuộc chiến mà ta am hiểu nhất."
"Thu phục Trung Nguyên thì cần phải công thành đoạt đất, đối đầu với Đông Lỗ thì cần phải cố thủ tại rãnh trời, cùng người Mông Cổ thì phải giao chiến trên thảo nguyên, kể cả những trận thuỷ chiến trước đó, thực sự ta không hề am hiểu."
Sở Phi Phàm nói, "Vậy ngươi am hiểu cái gì?"
Chu Nguyên thản nhiên nói, "Địa hình núi rừng hiểm trở xen kẽ nhau, các cuộc phục kích và chạm trán quy mô nhỏ, cùng với việc dùng địa hình để tấn công quấy rối, thực chất...ta giỏi về du kích."
"Thực tế, ngay từ lúc chúng ta xử lý đám lính kíp trông coi chúng ta kia, ta đã có thể coi như là Mãnh Hổ Về Núi rồi."
"Trong núi này, đây chính là địa bàn của ta."
"Lucas rất thông minh, cũng giỏi chiến đấu, nhưng ở trong núi, hắn xách dép cho ta còn không xứng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận