Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 343: Nhà (length: 7828)

Đã rất nhiều ngày không được ngủ một giấc ngon lành, Chu Nguyên một mạch ngủ tới giữa trưa mới mơ màng tỉnh lại, còn Vương Hùng thì đã đợi chờ từ lâu.
"Tiết soái, người đã đến đông đủ, có những người đã hòa nhập được với binh lính ở đây, còn có một số vẫn chưa hòa nhập, nhưng đã đang thăm dò."
"Tổng cộng 248 người, tất cả đều đã tập trung tại bãi đất trống đầu thôn, đồng thời đã bố trí trạm gác ngầm, đảm bảo cảnh giới."
Chu Nguyên gật đầu, nói: "Đi thôi, đi xem một chút đám binh lính này, xem rốt cuộc bọn chúng đang nghĩ gì, ta dự định sẽ cùng bọn chúng nói chuyện cho rõ."
Hắn mang theo Lý Ngọc Loan chậm rãi bước ra, Thạch Nghĩa cùng Vương Hùng thì theo sát sau lưng, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Bọn họ rất rõ, đây là vấn đề nguyên tắc, một khi xảy ra chuyện, những binh lính này chỉ sợ cũng xong đời.
Trời giữa trưa rất nóng, mặt trời chiếu rọi gay gắt, hơn hai trăm tên lính đứng phơi mình dưới ánh nắng, mồ hôi nhễ nhại.
Khi nhìn thấy Chu Nguyên đến, vội vàng đồng loạt quỳ xuống.
Chu Nguyên khoát tay nói: "Đều ngồi xuống đất đi, chắc hẳn các ngươi cũng đã biết ta gọi các ngươi ra đây là vì chuyện gì, mà liên quan tới những sự tình thế này, ta cũng muốn nói ra suy nghĩ của ta."
Từng binh lính liếc nhìn nhau, trong mắt phần lớn vẫn là sự hoảng sợ.
Chu Nguyên nhìn lên trời, chậm rãi cười nói: "Trời nóng thật đấy, hôm nay là mùng hai tháng năm, chính giữa mùa hè rồi, thật không muốn ở cái nơi quái quỷ này chút nào."
"Ta muốn về Thần Kinh, nằm trong nhà mình, nằm gối đầu lên đá lạnh, ăn hoa quả, ngủ một giấc thảnh thơi."
"Đến khi trời tối mát mẻ, lại đi dạo một vòng trên đường, mua chút đồ chơi nhỏ, hoặc là đến thanh lâu uống vài chén, tìm cô nương xinh đẹp tâm sự."
Phía dưới mọi người nghe được lòng dạ rạo rực, trời nóng thế này, ai mà không muốn có cuộc sống như vậy?
Chu Nguyên tiếp tục nói: "Ta không thiếu tiền bạc, chức quan của ta cũng đủ lớn rồi, vốn dĩ ta có thể sống rất sung sướng, cả đời này ta đều không cần phải lo lắng chuyện sinh kế."
"Nhưng ta bây giờ, lại đang ở đây, cái nơi gọi là thôn Giếng Cổ này, cùng các ngươi phơi mình dưới nắng."
Nói đến đây, Chu Nguyên nheo mắt nói: "Các ngươi nói xem đây là vì cái gì?"
Đám binh lính này vốn dĩ đã sợ hãi, ai dám trả lời, cả đám đều cúi đầu xuống.
Chu Nguyên nói: "Nói một chút về các ngươi đi, đám tinh nhuệ như các ngươi, đều là từ Sơn Đông chạy nạn tới Thần Kinh, cho dù là bị người ta mê hoặc cũng được, hay là vì có cái ăn cũng được, trước đây thì dù sao cũng đã từng trải qua tháng ngày khốn khổ."
"Nhà người chết đói, không có gì, ở doanh trại quân năm tập luyện hai tháng thì bị kéo đến Trung Nguyên."
"Nơi này thật là một chỗ tốt, có nhà sẵn cho các ngươi ở, có cả phụ nữ đến chăm sóc các ngươi, coi các ngươi là chồng, coi là trụ cột trong nhà."
"Đây là nhà đấy! Nhà các ngươi tan nát, có thể ở lại đây kiếm được một cái nhà sẵn, đương nhiên là chuyện tốt, đương nhiên là muốn ở lại, đúng không?"
Chu Nguyên cười lạnh nói: "Rốt cuộc là ai lại không muốn có một cái nhà? Ta hiện tại cũng muốn về Thần Kinh đấy thôi?"
"Nhưng vẫn là trở lại vấn đề kia, tại sao ta có phúc mà không hưởng lại đến nơi này?"
"Bởi vì ta là quân nhân."
Gió mạnh quét qua, bụi mù nổi lên tứ phía.
Chu Nguyên nhìn những người ở đây, lớn tiếng nói: "Quân nhân không thể chỉ nghĩ cho cái nhà của mình, quân nhân có sứ mệnh!"
"Sứ mệnh của quân nhân là gì? Là để tất cả mọi người đều có nhà!"
"Trước đây lúc các ngươi còn là nạn dân, không ai giúp các ngươi, đám nạn dân ở đây cũng vậy thôi."
"Chúng ta tới đây tác chiến, cũng là để chấm dứt tất cả những điều này, phải đánh ra một cái thế đạo thanh bình!"
"Có thế đạo thanh bình, người người mới có nhà, chứ không phải để các ngươi dùng thân xác nuôi đám quả phụ, để tự xây tổ ấm riêng mình."
Chu Nguyên chỉ vào mũi đám người này mắng: "Các ngươi nằm trong chăn ấm áp, liền quên cả sứ mệnh của mình? Liền không biết mình đến đây làm gì?"
"Nếu như tương lai lại hết ăn thì cái nhà này có giữ được không?"
"Chẳng phải là đến lúc tan nát hay sao!"
"Ta chiêu các ngươi vào doanh trại quân năm, cho các ngươi cơm no áo ấm, dạy cho các ngươi bản lĩnh, không phải để các ngươi đến đây làm con rùa rụt cổ!"
"Các ngươi là những đấng trượng phu! Những điều mà các ngươi nên làm là đại sự! Là đại sự để tất cả mọi người đều có một cái nhà!"
"Nếu ta nói đã đủ rõ ràng, các ngươi cũng nghe đã đủ rõ ràng, nhưng vẫn không chịu thay đổi chủ ý."
"Vậy thì, trước tối nay hãy đến tìm ta, ta sẽ cho các ngươi tự do!"
Nói xong, Chu Nguyên quay đầu bỏ đi.
Lý Ngọc Loan theo sát phía sau, thấp giọng nói: "Sao ngươi tự nhiên lại tốt bụng vậy? Nếu thực sự có người đến tìm ngươi, ngươi sẽ cho họ tự do?"
Chu Nguyên im lặng một lát, mới chậm rãi nói: "Ta chỉ có thể để bọn chúng đi chết, quân kỷ quân quy không thể mở ra bất cứ lỗ hổng nào, nếu không sẽ thành trò cười."
Lý Ngọc Loan nói: "Quả nhiên, đây mới là tính cách của ngươi."
...
Doanh trại quân năm, bên trong trướng doanh.
Lý Hạ cẩn thận lấy ra một bầu rượu, mở nút rượu ra, hít sâu một hơi, lập tức nheo mắt lại.
Hắn vội vàng lấy bát ra rót đầy, sau đó uống một hơi cạn sạch, nếm thử mùi vị, cảm thấy cả người đều tỉnh táo.
Hướng Dũng đi tới, vừa vặn trông thấy cảnh này, lông mày lập tức nhăn lại: "Chuyện gì vậy? Lý huynh, trong lúc hành quân uống rượu là tối kỵ đấy! Nhỡ bị người khác biết thì sẽ khó quản quân đấy."
Lý Hạ cười nói: "Sợ cái gì, bây giờ cũng đâu có nhiệm vụ, đường về Khai Phong đã bị Ưng Thành phái ra 30 nghìn đại quân cắt đứt, Tung Dương cũng có 30 nghìn quân đang tiến về hướng Đông."
"Phía Nam thì có binh của Nhữ Ninh và Nam Dương, chúng ta bây giờ cần làm chỉ là chờ bọn họ đến rồi cố thủ thôi."
Hướng Dũng nói: "Tiết soái nói rồi, có thể đàm phán thành công hay không còn xem vào giá trị của chúng ta, nếu như chúng ta không đánh ra được giá trị, Trương Bạch Long sẽ không đích thân tới đâu."
Lý Hạ trầm mặc một lúc, mới không cam lòng cất rượu đi, chậm rãi thở dài, nói: "Nói thật, quá tra tấn người rồi, lần đầu tiên gặp một trận đánh mà chỉ được thua chứ không được thắng, mà còn phải đánh cho ra trò nữa chứ."
"Chỉ huy người khác khó khăn hơn chỉ huy chính mình nhiều lắm!"
"Đôi lúc ta thật sự không hiểu mệnh lệnh của Tiết soái, nhất là lần này, chẳng phải là muốn chúng ta giả hàng hay sao, nhỡ thất bại thì mấy chục nghìn huynh đệ này sẽ toàn bộ bỏ mạng ở đây mất."
Hướng Dũng nói: "Ngươi chỉ nghĩ nhiều quá thôi, rõ ràng bản thân ngươi cũng đâu có thông minh, cứ thích xoắn xuýt vào mấy thứ đó. Ta còn không biết Tiết soái muốn làm gì đâu? Cứ làm theo là được, với lại ta cũng tin Tiết soái mà."
Lý Hạ gật đầu nói: "Ta không phải không tin Tiết soái, mà chỉ là trong lòng bất an thôi, lão Hướng à, những chiến sĩ này đã đi theo chúng ta nhiều năm như vậy, ta không đành lòng để bọn họ cứ thế mà chết, ta không dám ở đây chờ Trương Bạch Long tới tấn công, nhỡ đâu đối phương không chấp nhận đàm phán mà trực tiếp khai chiến thì sao?"
Hướng Dũng khoát tay, nói: "Đối phương sẽ không làm như vậy đâu, chúng ta ít nhiều gì cũng có 50 nghìn quân, muốn tiêu diệt hết chúng ta, Trương Bạch Long cũng phải trả cái giá đắt hơn nhiều, ít nhất cũng phải mất 50~60 nghìn người."
"Bọn hắn mới mất hơn 100 nghìn đại quân, nếu lần này lại mất thêm mấy chục nghìn người nữa thì bọn hắn rất khó chấp nhận, dù gì thì đó cũng toàn là nông dân cả, nếu không còn ai thì ai sẽ trồng trọt?"
"Việc cầu hòa là điều tất yếu, Tiết soái đã sớm tính toán tất cả rồi, cứ yên tâm đi."
Vừa dứt lời, trinh sát bên ngoài đã chạy vào, vội vàng la lên: "Phó đô đốc, đại quân Nam Dương đã tới rồi, mấy chục nghìn quân Nhữ Ninh cũng đã ra khỏi thành, các trạm gác ngầm đều đã rút về hết."
Lý Hạ lập tức đứng lên, trầm giọng nói: "Chờ đợi gần mười ngày, cuối cùng cũng tới rồi, làm tôi nín thở hết cả rồi."
"Dù thế nào thì cũng phải đánh một trận với bọn chúng rồi nói tiếp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận