Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 603: Hôm nay không có chuyện gì (length: 8016)

Ngủ một giấc tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn.
Chu Nguyên vẫn nhớ lời sư phụ dặn, phải chăm chỉ tu luyện.
Bảo kiếm này là Khúc Linh lúc ở Vân Châu đưa cho, nghe nói là từ chỗ Khúc Thiếu Canh làm ra, có thể nói là chém sắt như chém bùn.
Chu Nguyên cầm trong tay, có chút xúc động, nhớ ngày đó mới đến, ở Triệu phủ Vân Châu cầm côn nhi đánh rớt hoa đào, lại chọc cho Ngưng Nguyệt Nguyễn Chỉ một trận ghét bỏ.
Nếu như người năm xưa tay cầm bảo kiếm, cùng Kiêm Gia đều có con, Ngưng Nguyệt cũng đã gả đến, Nguyễn Chỉ... Ờ... Nàng ở Hào Kính sống rất tốt, đang giúp Kolodya làm kế toán thì phải?
Dứt bỏ tạp niệm, bèn luyện kiếm.
Một trận vung kiếm xuống tới nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, Chu Nguyên vận nội lực vào kiếm, hướng phía trước đâm một cái, cái gì cũng không có.
Tốt thôi, loại thủ đoạn kiếm khí xuất thể này hiện tại còn chưa học được, phải theo sư phụ học tiếp.
Hôm nay tình hình vẫn tốt, Tiểu Văn Tâm thấy mình rốt cuộc không khóc, chớp chớp đôi mắt to trông rất đáng yêu, Chu Nguyên không nỡ rời đi, bồi trọn một buổi sáng.
Ăn cơm trưa xong, Tiểu Văn Tâm thường lệ buồn ngủ, Chu Nguyên lúc này mới lo chuyện của mình.
Ngưng Nguyệt vẫn muốn đến Thái Y Viện bồi dưỡng, Khúc Linh cô nàng kia vẫn chưa về, Kiêm Gia đi thăm sư phụ, sau đó hẹn Hùng tẩu tử đi trong cung học nữ công.
Nàng giờ một lòng trên con đường nuôi con mọn, một đi không trở lại, thơ phú đều không thích, chỉ muốn làm giày cho bé con gái của mình, ngược lại cũng không tệ.
Sau đó, hôm nay không có chuyện gì, song tu đi.
Chu Nguyên bước lớn đến Thấm Thủy Công Chúa phủ.
Thấm Thủy thấy Chu Nguyên, ánh mắt như muốn tan chảy, nhỏ giọng nói: "Sao lại đến nữa? Không bồi người trong nhà sao?"
Cũng đúng là đồ ngốc, lúc này cũng không thể ăn ngay nói thật được.
Chu Nguyên nói: "Ngươi không phải là người nhà ta sao? Còn xem mình là người ngoài à?"
Thấm Thủy công chúa mặt đỏ lên, rõ ràng rất cao hứng, ôm lấy cánh tay Chu Nguyên, dịu dàng nói: "Ta không cần danh phận gì, trong lòng ngươi có ta là ta đã vừa lòng rồi."
Nói đến đây, nàng hơi nhích tới, lại nói: "Chu Nguyên, ta muốn ly hôn với Dương Trường Quan."
"Hả?"
Chu Nguyên nghi ngờ nói: "Hai ngươi không phải ai qua đường nấy à?"
Thấm Thủy công chúa nói: "Đúng là thế, trước đây mắt không thấy tâm không phiền, nhưng bây giờ... ta đến cả danh hiệu phò mã cũng không muốn cho hắn, ta ghét hắn, ta cũng sợ ngươi đối phó."
Nói là đối phó, thì cũng có chút, nhưng rốt cuộc Dương Trường Quan chỉ là một nhân vật có cảm giác tồn tại cực thấp, hắn gần đây đang khoái hoạt tư thủ cùng Giang đại gia, hắn cái gì cũng không quan tâm, cho nên Chu Nguyên cũng căn bản không nhớ tới hắn.
"Được thôi."
Chu Nguyên cười nói: "Bây giờ tôn thất không còn Phúc Vương cầm đầu, ngươi muốn ly thì cứ ly, ai dám nói gì, ta liền thu thập kẻ đó."
Thấm Thủy công chúa bĩu môi nói: "Đừng nói vậy, cái gì mà ta muốn ly thì cứ ly, ta muốn ngươi tỏ thái độ, ngươi là nam nhân của ta."
"Tốt! Ly! Nhất định phải ly!"
Chu Nguyên vung tay lên, nói: "Ta sớm đã nhìn hắn không vừa mắt rồi!"
"Như thế mới tốt chứ!"
Thấm Thủy công chúa làm nũng, hôn lên mặt hắn một cái, mới nói: "Ta sẽ cho người đi thông báo cho hắn..."
Lời còn chưa dứt, thị nữ bên ngoài tú lầu đã truyền đến: "Điện hạ, phò mã gia đến."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Chu Nguyên hơi sững sờ, chuyện này đúng là cảm thấy có chút phiền phức.
Địa bàn lão bà ta, ngươi đến làm cái gì?
Thấm Thủy công chúa hiển nhiên cũng chú ý đến biểu hiện của Chu Nguyên, vội vàng nhỏ giọng nói: "Hắn đến cũng đúng lúc, ta sẽ đuổi hắn đi, ngươi chờ ta chút."
Nàng thay một bộ quần áo, liền bước lớn đến đại sảnh.
Dương Trường Quan lộ vẻ nịnh nọt lại khiếp đảm, nói: "Bội Nhàn à, gần đây nàng có khỏe không? Nghe nói đi một chuyến phương Nam, chắc có chút vất vả nhỉ?"
Thấm Thủy công chúa nhướng mày, trừng mắt nói: "Họ Dương, ai cho ngươi xưng hô ta như vậy? Tin ta cho ngươi một bạt tai không?"
Dương Trường Quan rụt cổ lại, không dám có bất cứ tính khí gì, nhỏ giọng nói: "Ta... ta gần đây... không có tiền... nàng..."
"Cút!"
Thấm Thủy công chúa giận dữ nói: "Mẹ nó ngươi không có tiền, liền đến chỗ lão nương lấy đúng không? Thật coi lão nương là mẹ ruột ngươi chắc?"
"Ngày nào cũng bao trai về nhà, toàn làm mấy chuyện trộm cắp, còn dám đến đây xin tiền ta, phản ngươi!"
Nàng tiện tay vớ lấy một cái ghế, trực tiếp ném tới.
Dương Trường Quan bị đập ngã xuống đất, hét thảm một tiếng, vội vàng nói: "Cô nương ta thực sự hết tiền rồi, xin thương xót, cho chút ít thôi!"
"Cho cái đầu mày! Mày tưởng tiền của lão nương là nước múc được hả, mày muốn là có!"
"Mẹ nó mày không phải có tiền sao! Toàn nhét hết vào lỗ mắt mày rồi à? Đồ cẩu vật!"
Nói đến đây, mắt nàng sáng lên, đột nhiên nói: "Bất quá lão nương cũng có thể cho ngươi năm ngàn lượng bạc! Điều kiện là phải ly hôn! Từ nay về sau ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa!"
Dương Trường Quan sửng sốt.
Vừa có tiền, lại vừa được ly hôn?
Cái này không phải là song hỉ lâm môn sao!
Hắn cũng không kịp để ý đau đớn, vội vàng nói: "Một lời đã định! Ta lập tức ký tên đóng dấu!"
Thấm Thủy công chúa ngược lại có chút nghi ngờ.
Thấy đối phương chần chờ, Dương Trường Quan có chút hoảng, vội vàng nói: "Không cần tiền cũng được, chỉ cần nàng chịu thả ta đi!"
Thấm Thủy công chúa lúc này mới hiểu rõ, sau đó khoát tay nói: "Mau cút! Cút nhanh lên! Thủ tục lão nương tự lo, không cần ngươi quan tâm!"
"Ha ha ha!"
Dương Trường Quan nhất thời cười lớn, kích động nói: "Cuối cùng! Cuối cùng cũng ly hôn! Tốt quá!"
"Trần Uẩn Nhàn, đồ cọp cái nhà ngươi, người thường chắc chắn không chịu nổi ngươi đâu, lão tử được giải thoát rồi, lão tử không sợ ngươi nữa!"
"Sau này không còn ai đánh lão tử nữa, ô ô!"
Nói đến cuối câu, hắn lại khóc lên, bao năm nay ấm ức ai hiểu chứ!
Và ngay lúc này, hắn đột nhiên thấy sắc mặt con cọp cái này biến đổi, trở nên rất kỳ lạ, đó là một biểu hiện chưa từng thấy.
Thấm Thủy công chúa thấy Chu Nguyên, liền vội vàng bước tới, mặt đỏ bừng, ôm lấy cánh tay hắn, ngượng ngùng nói: "Sao ngươi lại đến rồi? Người ta ngại khi nổi cáu..."
Chu Nguyên nói: "Ta sợ nàng không giải quyết được, qua đây giúp."
"Có thể giải quyết được."
Thấm Thủy công chúa thẹn thùng nói: "Ngươi đến Thiên điện đợi ta đi, đi nha đi nha, ngươi ở đây người ta ngại lắm..."
"Vậy được."
Chu Nguyên chậm rãi rời đi.
Mà Dương Trường Quan thì ngây người, vừa rồi người kia là ai? Không, ai đã đoạt xác Trần Uẩn Nhàn con mụ điên này vậy?
Đây là nàng sao? Nàng nói chuyện lại dịu dàng, lại ngọt ngào đến thế?
Nàng còn biết làm nũng? Còn tự xưng "Người ta"?
"Nhìn! Còn nhìn là lão nương móc mắt ra cho chó ăn bây giờ!"
Bích Thủy công chúa trợn mắt, lại vớ lấy cái ghế bên cạnh.
"Đừng! Đừng động thủ!"
Dương Trường Quan sợ đến run rẩy, vừa rồi chắc chắn là ảo giác, chắc chắn là vậy.
Trốn! Mau trốn thôi Dương Trường Quan! Tuyệt đối đừng tò mò!
Như thể đã biết bí mật gì vậy! Con mụ đáng ghét này chắc chắn phải giết người diệt khẩu!
"Ta đi! Từ nay về sau không gặp lại nữa!"
Hắn gần như không do dự, lộn nhào một vòng trực tiếp chạy ra ngoài, tiền bạc gì đều không còn nhắc tới.
Thấm Thủy công chúa thở phào, mới đi đến Thiên điện, nhẹ giọng nói: "Chu Nguyên, chúng ta đi thăm tỷ tỷ đi..."
Chu Nguyên liếc nhìn nàng thật sâu, nói: "Đến chính điện."
"Hả? Đến đó làm gì?"
Thấm Thủy công chúa ngượng ngùng nói: "Ta vừa rồi phát cáu ở đó... vẫn còn bừa bộn."
Chu Nguyên nói: "Đúng thế, cho nên mới phải đến đó."
"A, làm gì?"
"Song tu."
Chu Nguyên mặt hưng phấn, trừng phạt mèo con trong ổ Lão Hổ, có lẽ có một loại hương vị đặc biệt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận