Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 433: Bên bờ sinh tử (length: 8466)

Chu Nguyên đợi đến đêm khuya, cũng không đợi được Lão Lâm mang theo Tiểu Ảnh trở về.
Ngủ say về sau, nửa đêm Quan Lục xông vào viện, đem Chu Nguyên bọn người toàn bộ đều gọi tỉnh.
Chu Nguyên trong lòng nhất thời trầm xuống, liền y phục đều không kịp mặc, vội vàng đi ra ngoài, lớn tiếng nói: "Chuyện gì! Xảy ra chuyện gì!"
Hai người cộng sự hơn một năm, sớm đã có ăn ý, Quan Lục nửa đêm quấy rầy, tất nhiên là có chuyện trì hoãn không được.
"Tế Dược Đường! Đại nhân! Nhanh đi Tế Dược Đường!"
Quan Lục thở hồng hộc, vội la lên: "Tiểu Ảnh cô nương tại Tế Dược Đường, sắp không chịu được nữa, nàng trúng ba súng."
Chu Nguyên trong đầu nhất thời ong ong trực hưởng, đột nhiên vẫy vẫy đầu, vội la lên: "Dẫn người canh giữ Tế Dược Đường xung quanh, không cho bất luận ai không phận sự tới gần, xe ngựa chuẩn bị tốt chưa!"
Quan Lục nói: "Đã chuẩn bị tốt!"
Chu Nguyên một bên xỏ giày, một bên quát: "Đi đánh thức Thấm Thủy cũng dậy, nàng có lẽ có thể cứu Tiểu Ảnh, nhanh!"
Quan Lục vội vàng đi làm.
Chu Nguyên tùy tiện mặc quần áo, liền chạy ra ngoài, lo lắng đợi một lát, Thấm Thủy công chúa cũng rốt cục đi ra.
Nàng cũng đang ngủ say, bị đánh thức về sau, biết được chuyện của Tiểu Ảnh, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Chu Nguyên, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, Tiểu Ảnh sao lại trúng đạn!"
Nàng trước tiên lên xe ngựa.
Chu Nguyên theo sau, lắc đầu nói: "Chỉ sợ là người Franc chiếm cầu tàu, chiếm vùng gần biển."
"Xem ra trận chiến này bọn họ cũng tổn thất, đánh mất hỏa khí, hiện tại muốn báo thù."
Thấm Thủy công chúa nói: "Có thể là Tiểu Ảnh công phu tốt như vậy, theo lý thuyết không đến mức chạy không thoát!"
Chu Nguyên nói: "Cần phải có tình huống khác, đến nơi liền biết, ngươi chuẩn bị tốt chưa?"
Thấm Thủy công chúa gật đầu nói: "Chỉ cần có thể cứu nàng, ta làm gì cũng được."
Vội vã đuổi tới Tế Dược Đường, cửa đã đứng đầy người áo đen, xung quanh đường đi đâu đâu cũng có hắc ảnh, hiển nhiên đều là người của Chu Nguyên.
Trang Huyền Tố cũng cùng đi đến, nàng ngược lại là biết điều, không ở thời điểm này nói vô nghĩa với Chu Nguyên, bằng không Chu Nguyên còn nổi giận hơn.
Một đường xông vào bên trong Tế Dược Đường, Chu Nguyên nhìn ánh nến chập chờn, thấy từng ngọn đèn tản ra ánh sáng mờ ảo.
Trên cái giường nhỏ kia, Tiểu Ảnh đã hôn mê, thân thể vô lực nằm sấp, sau lưng máu me đầm đìa.
Mấy nữ vệ cẩn thận từng li từng tí lấy viên đạn cho nàng, các nàng có kinh nghiệm dày dặn.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi lui ra ngoài.
Hắn nhìn Lão Lâm, lạnh giọng nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Lão Lâm giọng trầm thấp: "Hoàng hôn vừa rồi, thuyền thép của người Franc đến cảng Huệ Châu, sau đó bắt đầu cướp hàng hóa cùng tàu thuyền."
"Trong hỗn loạn, nàng trúng đạn, ta đến thì, nàng đã không gắng gượng nổi."
"Ta thấy tình huống của nàng tệ quá, không dám chậm trễ, dùng nội lực phong bế huyệt vị cho nàng xong liền đi suốt đêm trở về."
Chu Nguyên gật gật đầu, nói: "Mấy chiếc thuyền bọc thép? Đại khái bao nhiêu người Franc?"
Lão Lâm trầm giọng nói: "Một chiếc, nhưng trên đó có hơn trăm người, bên trong tối thiểu có bốn mươi người mang súng, là bộ đội tác chiến."
Chu Nguyên suy tư một lát, mới chậm rãi nói: "Đi nghỉ ngơi đi, ngày mai không đi, ngày mốt sáng sớm lại xuất phát."
"Dạ."
Lão Lâm lui xuống.
Chu Nguyên lúc này mới nhìn về phía lão nhân đang đứng ngồi không yên, thản nhiên nói: "Ngươi là đại phu ở đây?"
"Vâng vâng."
Lão đầu liền vội gật đầu khom lưng cười nói: "Vị đại nhân này, lão hủ đã hết sức rồi."
Chu Nguyên nói: "Hiện tại nàng thế nào?"
Lão già thở dài, nói: "Ba viên đạn đều găm trong thịt, sở dĩ còn chống đỡ đến bây giờ, một là không trúng chỗ hiểm, hai là mất máu cũng không nhiều lắm."
"Nhưng cứu sống nàng thì không dễ, lấy bi sắt ra sẽ tạo ra vết thương hở lớn, vết thương không dễ lành."
"Thân thể bé nhỏ của nàng, sợ là không chịu được."
Chu Nguyên gật gật đầu, khoát tay nói: "Đi chuẩn bị Kim Sáng Dược và vải sạch, lại chuẩn bị ít thuốc bổ."
"Dạ."
Lão già có con mắt tinh tường, liền vội gật đầu đi làm.
Mà lúc này, Thấm Thủy công chúa đã nước mắt đầm đìa.
Nàng thấy thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh nằm ở đó, phía sau lưng vết thương máu tươi đầm đìa, trong lòng đau thắt.
Nàng nhịn không được nắm lấy tay Chu Nguyên, run giọng nói: "Chu Nguyên, Tiểu Ảnh không sao chứ? Ta không muốn nàng chết."
Ai lại mong nàng chết chứ?? Lời ngươi nói sao kỳ lạ vậy.
Nhưng Chu Nguyên hiểu nàng, nàng chỉ là cuống cuồng, chỉ là đau lòng.
Có lẽ nàng ở chung hai ba ngày với Tiểu Ảnh, đã trò chuyện rất nhiều tâm sự, xây dựng tình bạn thâm hậu.
Bằng không Tiểu Ảnh không thể nào nói cho nàng nhiều chuyện như vậy, không thể nào kể cả nửa năm này nàng đi đâu làm gì.
Chu Nguyên trong lòng cảm thán mãi thôi, lần cuối gặp Tiểu Ảnh, là năm ngoái đi săn ở Bắc Sơn, đảo mắt đã gần một năm, không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Nha đầu này tựa như một con mèo nhỏ, nhu thuận lại hoạt bát, nhưng nội tâm mẫn cảm yếu đuối, lại mang chút quật cường, bị thương là trốn đi, lẳng lặng liếm láp vết thương.
Người thông minh như vậy, sao lại bị trúng đạn vậy chứ?
Trong lúc đang suy tư, một nội vệ đã quát: "Ti Chủ, bi sắt đều lấy ra rồi, cần cầm máu ngay."
Trang Huyền Tố vội vàng đi vào, lần nữa phong bế huyệt vị cho Tiểu Ảnh.
Sau đó nàng trầm giọng nói: "Đi lấy Kim Sáng Dược và vải, băng bó vết thương lại."
Mấy nội vệ rất ăn ý, một người đỡ thân thể Tiểu Ảnh, hai người thoa thuốc, hai người còn lại băng vết thương cực kỳ chặt.
Còn lại thì xem ý trời?
Chu Nguyên nhìn Thấm Thủy công chúa, trầm giọng nói: "Đi thôi, nhớ phải nhu hòa, muốn tiến hành từ từ, bảo vệ tâm mạch."
"Ta hiểu rồi."
Thấm Thủy công chúa vội vàng đến ngồi xếp bằng trên giường.
Trang Huyền Tố ôm Tiểu Ảnh lên, cũng để nàng ngồi xếp bằng phía trước.
Sau đó Thấm Thủy công chúa vận nội lực thuần túy mà nhu hòa, liên tục quán vào trong cơ thể Tiểu Ảnh.
Nhưng ngay sau đó, Thấm Thủy công chúa đột ngột dừng tay, kinh hãi nhìn Chu Nguyên, vội la lên: "Trong người nàng có một luồng lực, bài xích nội lực của ta!"
Sao có thể!
Thấm Thủy công chúa tu luyện là Thiên Sư Chính Nhất Đạo Trùng Huyền Tĩnh Ứng Tâm Kinh, đạo pháp dưỡng sinh chính tông, lẽ nào lại có xung đột?
Không đúng!
Là cổ!
Trong người Tiểu Ảnh cần phải có cổ.
Mặc dù cái thứ đó Chu Nguyên không hiểu rõ là gì, nhưng đã có sự bài xích, liền không thể tiếp tục nữa.
"Để ta!"
Chu Nguyên nhớ ra Tiểu Ảnh không bài xích mình, khi mới đến tiểu viện Thần Kinh, hắn đã từng quán nội lực cho Tiểu Ảnh.
Có lẽ là, trong người mình cũng có cổ đi, lúc ở Lâm An phủ hình như cũng có.
Thời gian gấp gáp, Chu Nguyên không kịp nghĩ nhiều.
Hắn vội vàng xếp bằng sau lưng Tiểu Ảnh, quán nội lực nóng rực của Thuần Dương Vô Cực Công vào người Tiểu Ảnh.
Lưng Tiểu Ảnh vô thức ưỡn lên, phát ra tiếng rên thống khổ.
Thấm Thủy công chúa nhất thời kích động nói: "Tỉnh, nàng tỉnh, có cứu, Tiểu Ảnh có cứu rồi."
Nói đến cuối, giọng nàng cũng nghẹn ngào.
Trang Huyền Tố nhìn xung quanh một chút, rồi khoát tay nói: "Chúng ta đều ra ngoài đi, để chỗ này cho bọn họ."
Mọi người nhìn nhau, chậm rãi lui ra khỏi phòng.
Bên ngoài, Thấm Thủy công chúa vẫn còn đang dặn đại phu nấu canh sâm hay gì đó... nghe không rõ...
Chu Nguyên chỉ chuyên chú quán nội lực của mình vào cơ thể Tiểu Ảnh, hết vòng này đến vòng khác, hết lần này đến lần khác.
Mà tại chỗ mắt thường không nhìn thấy, một con cổ trùng lặng lẽ chui ra từ bụng dưới của hắn, tiến vào cơ thể Tiểu Ảnh.
Tiểu Ảnh khẽ run lên, cuối cùng cũng mơ màng mở mắt.
Nàng cảm nhận được sự tồn tại của cổ trùng, giọng khàn khàn nói: "Ca ca..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận