Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 1276: Tốt khoe xấu che (length: 9259)

Giấy dán cửa sổ thêu hoa mẫu đơn, bình phong treo tường họa vân.
Màn lụa khẽ lay, hương đàn thoang thoảng hơi men.
Gian phòng rộng rãi không hề quạnh quẽ, ngược lại tinh xảo tao nhã, rất có nét quyến rũ yểu điệu.
Loại phòng như vậy đối với Bách Hoa Quán mà nói có thể nói cung không đủ cầu, một đêm giá trị e là phải mấy chục lượng bạc.
Thải Nghê cô nương quả nhiên hào phóng, ta một kẻ ở rể nhỏ nhoi ở nơi này, ít nhiều có chút thụ sủng nhược kinh a.
Chu Nguyên vừa nghĩ, vừa lấy cẩm nang Thải Nghê đưa cho, mở ra cẩn thận đếm. . .
Hả? Ba trăm lượng?
Cái này ý gì? Chuyên môn cho thêm một trăm lượng tiền hoa hồng sao?
Nói thật, Chu Nguyên xác thực không có gì tiền, nhưng nếu bớt xén tiền hoa hồng từ lòng tốt của Thải Nghê cô nương, cũng không khỏi quá đê tiện.
Loại chuyện không có tiền đồ này, hắn mới không...mới không thèm để ý, một trăm lượng trước cứ cầm đã, về sau gấp bội hoàn trả là đủ...
Chính thức làm chuyện lớn, chính là không bị trói buộc bởi sự vụ, cũng không bị thế tục bó buộc.
Đương nhiên, Chu Nguyên cũng không phải ăn bám, đàn ông lập thân, cuối cùng vẫn cần tiền tài.
Hắn dự định thời gian tới nghĩ cách, kiếm ít tiền cung cấp chi tiêu, Thải Nghê cô nương đã hào phóng như vậy, thì mang theo nàng cùng nhau kiếm tiền đi.
Hắn cười, cất tiền đi, cẩn thận từng ly từng tí giấu trong ngực, món đồ này quan trọng quá, là để đưa cho Triệu Kiêm Gia giao nộp.
Tối nay ở đây làm náo loạn, có lẽ ngày mai sẽ phải truyền đi, đến lúc Kiêm Gia chất vấn, mình mới có cái để nói.
Còn về vấn đề tình cảm của Thải Nghê cô nương...đàn ông con trai thì sợ gì những chuyện tình cảm yêu đương, giờ không thích hợp tăng tốc tiến độ, về sau luôn có cơ hội gần gũi.
Chu Nguyên đối với loại sự tình này nghĩ rất nhẹ nhàng, tâm tình vui vẻ, đắc ý lên giường, định ngủ một giấc đến sáng.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra.
Một bóng xám xộc vào, đóng cửa lại, mấy bước đã đến trước giường.
Biến cố bất thình lình khiến Chu Nguyên kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, dao găm đã kề cổ họng hắn.
Hơi lạnh thấu xương, trong nháy mắt khiến toàn thân Chu Nguyên cứng đờ.
"Cấm nói, nếu không muốn mất mạng!"
Giọng nói lạnh lùng có chút khàn khàn, người này vừa đè Chu Nguyên, vừa hạ màn, che kín hai người hoàn toàn.
Nhìn gương mặt tinh xảo và vẻ mặt tái nhợt của nàng, Chu Nguyên thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ nói "Ta nói Thanh Anh à, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì vậy?"
"Hả?"
Diệp Thanh Anh lúc này mới nhìn rõ là Chu Nguyên, không khỏi ngẩn ra, rồi cười lạnh nói "Đồ vô tình vô nghĩa, đã có gia đình còn ở đây lăng nhăng."
Chu Nguyên lấy dao găm ra, nói "Xin nhờ, ngươi đến đây không phải vì thay nữ giới đòi công bằng, trừng phạt kẻ đồi bại sao?"
Diệp Thanh Anh há hốc miệng, mặt càng tái nhợt, nghiến răng nói "Giết ngươi cũng không oan, lúc nãy ta thấy ngươi ở đại sảnh làm náo loạn, đúng là đồ không biết xấu hổ."
Vừa nói, một giọt máu tươi rơi lên mặt Chu Nguyên.
Chu Nguyên sờ vào, lập tức giật mình, lúc này mới phát hiện áo trước ngực đối phương đã rách, máu tươi đang điên cuồng thấm ra.
"Ngươi bị thương?"
Tay Chu Nguyên vô ý thức tìm đến vết thương của nàng.
Diệp Thanh Anh gạt tay hắn ra, tức giận nói "Ngươi muốn làm gì!"
Được rồi, chỗ đó hơi nhạy cảm, là ta thất lễ.
Chu Nguyên nhỏ giọng nói "Đừng gồng nữa, mau nằm xuống, vết thương không kịp băng bó, rất dễ bị nhiễm trùng, sẽ nguy hiểm tính mạng."
"Không cần ngươi lo!"
Giọng Diệp Thanh Anh càng yếu, cuối cùng không nhịn được ngã xuống, chạm vào vết thương, đau đến nhăn mặt.
Chu Nguyên vội vàng đỡ nàng, đặt lên gối, rồi cười khổ nói "Diệp đại bộ đầu, ngươi cải nam trang chạy đến đây, rốt cuộc làm gì vậy? Còn khiến mình thảm hại thế này."
Diệp Thanh Anh thở dốc, vẻ mặt hằn học nói "Đương nhiên là phá án, chẳng lẽ như ngươi, đến đây tiêu khiển sao!"
Đúng là, tự mình làm không xong, giờ lại giận cá chém thớt lên đầu ta.
Chu Nguyên cũng không so đo, chỉ nhìn vết thương nàng, nói "Bây giờ còn đang chảy máu, để lâu nữa thì ngươi chết chắc."
Diệp Thanh Anh nắm chặt tay, rồi nói "Không thể ra ngoài, bọn họ đang tìm ta."
Vừa dứt lời, tiếng bước chân dày đặc nhanh chóng đến gần, tiếng đập cửa vang lên tức thì.
Âm thanh này khiến hai người đều căng thẳng, Diệp Thanh Anh càng rút dao găm ra, dữ tợn nói "Ta liều với bọn chúng!"
"Ngươi điên!"
Chu Nguyên vội nói "Với bộ dạng ngươi bây giờ, còn đánh nhau thì máu sẽ chảy hết."
"Đừng làm ồn, ta yểm trợ ngươi."
Dứt lời, Chu Nguyên tháo dây cột tóc nàng ra, mái tóc xanh dài lập tức xõa xuống.
Thêm vẻ mặt tái nhợt của Diệp Thanh Anh, giờ phút này nàng đúng là mảnh mai rung động lòng người.
"Ngươi làm gì!"
Thần sắc Diệp Thanh Anh biến đổi, lời vừa thốt ra, ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói dịu dàng.
"Công tử, đã ngủ chưa? Thải Nghê có lời muốn nói với chàng."
Tiếng Bách Hoa tiên tử vọng đến, chưa đợi Chu Nguyên từ chối, cửa đã bị đẩy ra, nàng bước vào.
Qua lớp màn, Chu Nguyên kinh hãi.
"Thanh Anh, đừng lên tiếng."
Giọng hắn cực nhỏ, rồi nhanh chóng cởi quần áo của Diệp Thanh Anh ra, áo lót trắng như tuyết đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lớp áo mỏng màu xanh, bị thịt mềm bên trong đẩy lên cao, có một vẻ đẹp kinh hồn động phách.
Diệp Thanh Anh nắm chặt tay Chu Nguyên, trong mắt toàn là tức giận.
"A? Thải Nghê cô nương, ta đã ngủ, có gì nói mai nhé."
Chu Nguyên vừa nói, vừa trừng mắt Diệp Thanh Anh, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Hốc mắt Diệp Thanh Anh bỗng đỏ hoe, cũng biết tình thế nguy cấp, đành buông tay ra.
Chu Nguyên cởi hết quần áo trên người nàng, cũng không kịp thưởng thức vẻ đẹp trắng như tuyết kia, nhét quần áo vào chăn, rồi cởi luôn y phục của mình.
Sau đó ôm lấy Diệp Thanh Anh, để ngực nàng áp sát vào mình, dùng tóc dài che hơn nửa mặt nàng.
Thân thể mềm mại tản ra hơi ấm nóng hổi, máu tươi đã nhuộm đỏ lồng ngực Chu Nguyên.
Hắn cảm nhận rõ thân hình thướt tha của Diệp Thanh Anh, nhưng cả hai đều không dám động đậy.
Thải Nghê từng bước đi đến trước giường, rồi kéo màn ra.
Lúc này, thân thể Diệp Thanh Anh đều cứng đờ.
Chỉ có Chu Nguyên, từ từ xoay mặt sang, cười nói "Thải Nghê cô nương, tình cảnh này, ta cũng không thể thất lễ giai nhân, lại còn xuống giường cùng nàng đốt đèn nói chuyện đêm khuya được chứ?"
Sắc mặt Thải Nghê có chút xấu hổ, rồi nhẹ nhàng cười một tiếng, nói "Thải Nghê nào dám làm phiền chuyện tốt của công tử, xin công tử an nghỉ."
Nàng khép màn, khẽ hít một hơi, rồi quay người rời đi.
"Không ở đây, tìm tiếp."
Giọng nàng rất bình tĩnh, đợi mọi người đi rồi, nàng mới dùng mũi giày thêu, xóa đi một giọt máu không đáng chú ý trên đất, rồi đóng cửa phòng.
Đến lúc này, hai người trên giường mới thở phào, đã là mồ hôi nhễ nhại.
Chu Nguyên ngồi bật dậy, nhìn máu tươi trên người, rồi nói "Không băng bó cầm máu, ngươi chỉ còn đường chết."
Hắn nhìn Diệp Thanh Anh đã đẫm nước mắt, nói "Đắc tội rồi, Thanh Anh cô nương."
Hắn đỡ thân thể đang run rẩy của Diệp Thanh Anh, quả nhiên, ở ngực trái nàng, vết thương rợn người, máu tươi vẫn chảy không ngừng.
"Chu Nguyên, ngươi cứu ta, nhưng ta sẽ không tha cho ngươi."
Giọng nàng yếu ớt vô cùng, nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt lăn dài.
Chu Nguyên chẳng thèm để ý nhiều, lau sạch máu xung quanh vết thương, rồi xé rách y phục, quấn cẩn thận quanh vết thương.
Vì vị trí nhạy cảm, nên không thể tránh khỏi đụng chạm da thịt, khiến cô nương trẻ tuổi kia không ngừng rơi lệ.
Đêm nay, trộm chưa bắt được, lại tự dâng mình vào.
Mà Chu Nguyên cảm nhận cũng chẳng dễ chịu gì, hoa khôi không được ngủ, ngược lại chiếm được lợi từ nữ bộ đầu.
Cuối cùng cũng băng bó xong, Chu Nguyên vẫn chưa yên tâm.
Hắn thấp giọng nói "Sáng mai, sau khi ngươi trốn thoát, phải lập tức cởi vải, thoa thuốc giải độc lên vết thương, rồi đi băng bó lại."
"Lúc nãy Thải Nghê cô nương chắc chắn đã phát hiện ra ngươi, khi trời sáng, chắc nàng sẽ không ngăn ngươi nữa."
Chu Nguyên đâu phải không có kinh nghiệm mà làm càn làm bậy, trên giường có một người, đầu giường cũng chỉ có một đôi giày, người ngốc cũng biết có chuyện, huống chi là Thải Nghê.
Cuối cùng vẫn là mỹ nam kế có tác dụng a, bằng không nữ bộ đầu đêm nay e là gặp nguy hiểm.
Diệp Thanh Anh hiển nhiên cũng biết điểm này, cho nên nàng chỉ yếu ớt châm biếm một câu "A! Nàng đối với ngươi tốt thật!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận