Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần

Từ Ở Rể Đến Nữ Đế Sủng Thần - Chương 841: Khủng bố cố sự (length: 8256)

Ngưng Nguyệt thật sự là một cô nương tốt.
Nàng luôn luôn có thể vào lúc mấu chốt nhất, giúp đến Chu Nguyên.
"Nguyễn Chỉ muội muội, mau tới đây, ta muốn hướng ngươi giới thiệu Ngọc Loan tỷ tỷ của ta."
Thanh âm vui vẻ của nàng truyền tới từ phía bên cạnh, Lý Ngọc Loan đang cùng nàng tay lớn nắm tay nhỏ, giống như đang nói cái gì.
Lạc Nguyễn Chỉ u oán nhìn Chu Nguyên một cái, tựa hồ đang chờ một cái đáp án. . .
Nàng là điển hình khuôn mặt nhỏ hạt dưa, con mắt thật to, giống như là ngậm nước mắt, hơi có chút ủy khuất, liếc nhìn Chu Nguyên, nghe thấy Ngưng Nguyệt còn đang thúc giục, liền thở dài, bước nhỏ đi qua.
Chu Nguyên nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời nhức đầu không gì sánh được.
Khúc Linh cười hì hì đi tới, híp mắt nói “Mồ hôi đầm đìa đi, ta nói cho ngươi này, ở chung trong khoảng thời gian này, nha đầu này nhắc tới chuyện này số lần, tính xuống thì mỗi ngày đại khái là bảy tám lần.” Chu Nguyên trợn mắt nói “Như thế không hợp thói thường!” Khúc Linh nói “Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng người ta ở Hào Kính thì qua được tốt? Tuy Kolodya ăn ngon uống sướng chiêu đãi, nhưng mà... Lạc Nguyễn Chỉ nhát gan, ngươi không phát hiện sao?” “Nàng là một người thiếu cảm giác an toàn, nàng đối rất nhiều chuyện đều ôm thái độ rất bi quan, trong cái dạng môi trường xa lạ đó, một người nói chuyện cũng không có, người ta có thể thoải mái sao?” Chu Nguyên khẽ gật đầu, Nguyễn Chỉ xác thực nhát gan, trong thời gian ngắn ngủi ở chung ở Vân Châu thì có thể nhìn ra.
Đây có lẽ là do xuất thân có liên quan, nàng tuy là con gái Vương gia, nhưng mẹ mất rất sớm, lão cha lại không đáng tin, thân phận lại quyết định nàng kết giao bạn bè phải rất cẩn thận, cũng căn bản không thể nào đi nghĩ về cái gọi là hôn nhân.
Trong ba tỷ muội, nàng nhỏ tuổi nhất, so với Ngưng Nguyệt còn nhỏ hơn nửa năm, luôn luôn buồn bã lo âu, thở dài không cách nào làm chủ hôn sự của mình, sợ hãi gả cho một người xa lạ.
Lúc đó, Chu Nguyên tùy tiện một câu, liền sẽ khiến nàng ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
Kể chuyện xưa lúc, nhắc tới Hắc Sơn lão yêu trong Thiện Nữ U Hồn, nàng liền muốn sợ tới mức trốn sau lưng Ngưng Nguyệt.
Ở trên Bạch Vân Sơn, những lúc nhàm chán, Chu Nguyên thỉnh thoảng sẽ nhớ tới cô nương này, khi đó hắn còn chưa biết thân phận của Nguyễn Chỉ, chỉ cảm thấy nàng quá thẹn thùng, làm chuyện gì cũng đều cẩn thận.
“Đại ca, Chu đại ca, ngươi cũng tới nha!” Tiếng la của Ngưng Nguyệt truyền tới, nàng nhẹ nhàng vẫy tay, tựa hồ rất cao hứng.
Dù là trong nhà ở Thần Kinh, Chu Nguyên cũng rất ít thấy Ngưng Nguyệt vui vẻ như vậy.
Thực tế thì, trong ba tỷ muội, tình cảm của nàng và Lạc Nguyễn Chỉ sẽ tốt hơn một chút.
Bởi vì ở chung thời gian dài hơn, từ 8, 9 tuổi đã quen biết, cùng nhau lớn lên, Triệu Kiêm Gia là cùng Triệu Thành đến nhậm chức mới tới Vân Châu, khi đó cũng ở cùng các nàng ba năm hai bên.
Đồng thời, Kiêm Gia càng hướng ngoại hơn, tài năng cũng tốt hơn một chút, thường xuyên cùng thành viên thi hội tiếp xúc, có nhiều bạn bè hơn.
Mà Ngưng Nguyệt cùng Nguyễn Chỉ tương đối hướng nội, hai người họ trừ Kiêm Gia ra, cũng không có bạn bè nào khác.
Đây cũng là lý do mà Ngưng Nguyệt luôn nhắc tới Lạc Nguyễn Chỉ với Chu Nguyên.
Chu Nguyên đi tới, không nhịn được ôm Ngưng Nguyệt vào lòng một cái, sau đó cười nói “Sao lại gầy đi rồi, trên lưng chẳng có tí thịt nào cả.” Tiết Ngưng Nguyệt sắc mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói “Chu đại ca… Lưng của ta vẫn luôn không có thịt… Gần đây gầy là vì phải lên đường suốt thôi.” Nàng tựa hồ nhớ tới cái gì, lại vội vàng kéo tay Chu Nguyên, nói “Ngươi xem, cuối cùng chúng ta lại cùng Nguyễn Chỉ muội muội ở cùng một chỗ rồi, lần này chúng ta nhất định không được tách ra nữa nha!” Đây là có thể nói ra lời này một cách thẳng thắn sao!
Chu Nguyên vô ý thức nhìn về phía Nguyễn Chỉ, thấy nàng đang cúi đầu không nói gì, chỉ là tay nhỏ nắm chặt quần áo, tựa hồ rất ngại ngùng.
Quái lạ! Trước đó nàng viết thư cho ta, rõ ràng rất lạnh lùng mà!
Không cho phép Chu Nguyên suy nghĩ nhiều, Ngưng Nguyệt càng cao hứng hơn, kéo tay hai người rồi đi vào trong sân, bảo mọi người ngồi cùng nhau ăn thật ngon một bữa, náo nhiệt một chút, cũng là kỷ niệm gặp lại.
Mọi người ở chung cũng không có gì ngại ngùng, Chu Nguyên cuối cùng cũng là mặt dày, rất hào phóng kể cho Ngưng Nguyệt nghe những chuyện thú vị xảy ra ở Quý Châu.
Các nàng nghe đến Thải Nghê rực rỡ hào quang trong Sơn Hoa Tiết, nhất thời cũng có vô hạn hướng tới về nơi đó.
"Đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, ta cũng muốn đi!"
Ngưng Nguyệt kích động nói “Ta nhờ Thải Nghê tỷ tỷ mang ta đi qua bên đó, ta muốn xem nàng hát và nhảy.” Lý Ngọc Loan thì cười nói “Ngưng Nguyệt muội muội à, có người cố tình bỏ qua một số tin tức đấy? Tỷ như… một đám cưới long trọng! Xe hoa hoa thụ, Ngư Long Dạ Vũ, thế nhưng đặc sắc vô cùng.” Khúc Linh ánh mắt sáng lên, liên tưởng tới không khí náo nhiệt đó, liền không khỏi có chút hưng phấn.
"Xe hoa hoa thụ? Cụ thể là dạng gì? Sư phụ tỷ tỷ biết không?” Sư phụ tỷ tỷ, là cách mà Khúc Linh xưng hô Lý Ngọc Loan, nàng cũng định bái Lý Ngọc Loan làm sư phụ, để học thuật giữ nhan sắc của nàng.
Chu Nguyên trong lòng thầm kêu hỏng bét, bên cạnh có nằm vùng, rất nhiều chuyện sẽ không giấu diếm được nữa.
Sau đó, Chu Nguyên chỉ có thể cố mà nói ra chuyện đám cưới của mình và Thải Nghê.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghe có chút trầm mặc.
Khúc Linh là người thích phong cảnh, cắn răng nói “Được đấy Chu Nguyên, ngươi ở Quý Châu lãng mạn cái đủ, để chúng ta ở Thần Kinh chịu khổ.” "Tương lai chúng ta cũng muốn được bù đắp! Ta và Ngưng Nguyệt muốn được bù đắp một hôn lễ như thế!"
Ngưng Nguyệt nháy mắt mấy cái, lần này vậy mà không phản đối.
Chu Nguyên hào phóng nói “Được! Đại làm đặc biệt xử lý! Đến lúc đó ta đưa các ngươi đến thảo nguyên, tổ chức một buổi lửa trại vạn người!” Lúc này Ngưng Nguyệt mới cười rộ lên, nhẹ nhàng nói "Chu đại ca, phải nhanh chóng tìm một thời gian, làm lễ cưới cho Tiểu Ảnh luôn nha."
"Bây giờ nàng đã có em bé rồi, cũng không thể để nàng mờ mịt không có danh phận."
"Người ta cũng là cả một đời sự tình nha."
Khúc Linh vốn phải đậu đen rau muống một trận sự việc này, giờ phút này nghe Ngưng Nguyệt nói vậy, cũng không tiện oán trách Chu Nguyên nữa, sau đó hung hăng liếc hắn một cái, ý bảo ngươi cứ đợi đấy.
Chu Nguyên nhìn về phía Tiểu Ảnh đang ăn ngấu nghiến, nha đầu này dường như căn bản không nghe thấy Ngưng Nguyệt đang nói gì.
Nhưng Chu Nguyên vẫn gật đầu nói "Được, ta sẽ đi kế hoạch sắp xếp."
Ngưng Nguyệt nhìn về phía Nguyễn Chỉ, cười nói "Nguyễn Chỉ muội muội, trước đây Chu đại ca làm không đúng, khiến muội ở trên đảo chờ lâu gần nửa năm đó.” “Muội muốn hắn làm thế nào bù đắp cho muội, ta làm chủ cho muội!” Nàng vỗ bộ ngực mình, ra vẻ hào khí.
Chu Nguyên nhịn không được cười lên, Ngưng Nguyệt vui vẻ, hắn thì vui vẻ.
Mà Lạc Nguyễn Chỉ cẩn thận nhìn Chu Nguyên một cái, lại đưa ra một yêu cầu mà ngay cả Chu Nguyên cũng không nghĩ đến.
"Kể chuyện xưa..."
Tốt lắm, đây thuộc dạng là văn hoá phục hưng.
Nguyễn Chỉ vẫn nhớ Chu Nguyên trong bụng có chút chuyện kể.
"Được!"
Chu Nguyên nói "Ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện khủng bố!"
Nghe được câu này, Lạc Nguyễn Chỉ đã có chút mặt trắng bệch, Ngưng Nguyệt cũng có chút hối hận, lá gan của nàng cũng không lớn a.
Nhưng Khúc Linh và Lý Ngọc Loan lại là mắt sáng rực lên, các nàng mới càng thích loại kích thích này.
Mà tiểu cô nương lớn tuổi nhất trên bàn, Daisy đang im lặng ăn cơm, cũng ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
Chu Nguyên đè giọng xuống nói "Đi! Chúng ta đi phòng ngủ, đóng kín hết cửa sổ, kéo rèm lại, kể chuyện trong bóng tối mới thú vị."
Chu Nguyên định kể Sở Nhân Mỹ cho họ nghe, chắc chắn sẽ dọa đám cô nương này hét lên, khi đó, thì có cơ hội để lợi dụng được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận