Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân

Chương 834:, đảo châu báu như thế nào

Chương 834: Đảo châu báu như thế nào Một đường bôn ba, xe ngựa rốt cuộc quay trở về cứ điểm Theted. Trên tường thành cao ngất, những thân ảnh mặc giáp hộ màu lam đứng sừng sững, tay cầm vũ khí khô lâu, hốc mắt trống rỗng lóe lên ngọn lửa linh hồn xanh thẳm. Chúng nối thành một hàng dài trên tường thành. Đội vệ binh đi phía trước xe ngựa, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
"Sao mà nhiều thế?"
"Những tử linh kia cầm vũ khí gì vậy?"
"Trong tin tức có đề cập, khô lâu ở thành Rentam có loại đạo cụ bắn ra viên bi, chắc là loại đó."
"Các ngươi nói xem, người trong thành này chẳng lẽ đều bị biến thành khô lâu rồi sao!"
Đội vệ binh vừa đi vừa thì thầm nghị luận. Bọn họ là đội vệ binh đi sau, không tham gia trận chiến tử linh ở thành Rentam, dù đã nghe phong phanh, nhưng không ngờ trên tường thành lại có nhiều khô lâu đến thế. Khô lâu trấn thủ nối thành hàng, cả tòa thành có phải người đều bị g·iết cả rồi không!
Trong xe ngựa, mơ hồ có thể nghe được tiếng nghị luận của đội vệ binh. Vương phi nhấc mành xe lên, ánh mắt kinh hãi nhìn lên tường thành từ xa. Nàng ngạc nhiên nhìn Võ Hành đối diện. Muốn mở miệng hỏi thăm, lại thôi. Chỉ là trên mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Đoàn xe đi phía trước, dần tiến lại gần cửa thành. Phía trước thương lượng một hồi, kiểm tra qua loa xong, cửa thành mở ra, đoàn xe tiến vào trong thành.
. . .
Vào thành rồi.
Cảnh tượng hoàn toàn khác với tưởng tượng. Không có cảnh xác chết ngổn ngang, cũng không âm u đầy tử khí. Dọc đường, các cửa hàng đều mở cửa, trên phố cũng có người qua lại, một số người xa xa nhìn sang, tụm lại thì thầm bàn tán. Ngoại trừ đôi ba đội tuần tra khô lâu thoáng qua trên đường, thì chẳng khác thành trì của người bình thường là mấy.
"Điện hạ, nơi ở của ngài đã được sắp xếp ổn thỏa, là phủ đệ đối diện phủ thống lĩnh, thành chủ của chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn tiệc tối." Hartle đi tới, giữ khoảng cách nhất định rồi mở lời.
Về lại cứ điểm Theted, Võ Hành trong lòng cũng có cảm giác như về nhà, chàng xuống xe ngựa, hít một hơi thật sâu. Rồi nói: "Vaughan theo ta đi dự tiệc, Natalia dẫn những người còn lại về chỗ ở trước."
"Vâng, điện hạ." Mọi người hành lễ.
Đám người tách ra tại chỗ. Thống lĩnh vệ binh cùng Võ Hành đi theo Hartle đến phủ thống lĩnh, còn vương phi và đội vệ binh thì đến thẳng nơi ở tạm thời đã được sắp xếp ở phía đối diện.
Đến phủ thống lĩnh.
Võ Hành gặp Windsor, hai người nhìn nhau cười, sau khi được Hartle giới thiệu xong, hai người ngồi xuống bàn ăn. Sau đó, cả hai vừa ăn cơm vừa nói chuyện về những sắp xếp sau đó.
Đội trưởng vệ binh cuối cùng cũng tới dự. Kịch vẫn phải diễn tiếp.
Sau khi thảo luận xong xuôi chuyện hiệp phòng, sắp xếp quan viên. Windsor nhìn thoáng qua vị thống lĩnh, rồi lên tiếng: "Nhị vương tử điện hạ dự định đến thành Rentam như thế nào? Chúng ta có một loại đạo cụ, có thể về Rentam trong thời gian ngắn, nhưng chỉ mang được một mình ngài, nếu như đi đường bình thường thì phải đi tàu, e là mất hơn nửa tháng."
Võ Hành giả bộ ngạc nhiên hỏi: "Đạo cụ này có an toàn không?"
"Ta cũng dùng đạo cụ này để quay về, chắc chắn không mạo hiểm tính m·ạ·ng của mình." Windsor nói.
"Vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ cùng ngươi đi." Võ Hành nói, lại nhìn thống lĩnh tùy tùng, "Vaughan, ngươi dẫn đội nhỏ, đi bằng tàu."
"Điện hạ, có phải có chút…." Vaughan tới gần, ngữ khí có chút do dự.
"Không sao, sẽ không có chuyện gì, ngươi cứ làm theo là được."
"Vâng, điện hạ." Vaughan dứt khoát gật đầu.
Windsor vẫn giữ nụ cười, "Vậy ngày mai sáng sớm, khi ta rời đi sẽ cho người tới đón điện hạ."
"Được, vậy ta xin phép cáo từ trước." Võ Hành đứng dậy.
Windsor tiễn Võ Hành và thống lĩnh vệ binh ra khỏi phủ thống lĩnh, cả hai về lại phủ đệ đã được sắp xếp cho mình.
. . .
Về tới nơi.
Vaughan vẫn đi theo sau lưng khuyên nhủ vài câu. Võ Hành lấy lý do để tăng sự tin tưởng của cả hai, vẫn kiên quyết kế hoạch ngày mai đi theo Windsor rời đi trước. Vaughan cảm thấy hơi mạo hiểm và không cần thiết, nhưng vương tử kiên quyết, hắn cũng không biết phải làm sao. Cũng đành chấp nhận.
Khi nhìn thấy vương phi, Võ Hành đột nhiên nghĩ tới nàng. Không thể để nàng ở lại một mình, đã cùng mình đến Rentam, thì những kế hoạch sau đó cũng cần nàng ra tay. Lúc rời đi vào ngày mai, cũng phải tìm lý do để đưa nàng theo. Về phần các hầu gái của vương phi, cứ đi theo đội vệ binh là được. Sau đó, chàng cùng vương phi trò chuyện một lát, rồi về phòng mình nghỉ ngơi.
Khi trời tối hẳn, xác nhận không còn ai tìm mình nữa. Võ Hành thi triển [Truyền Tống Thuật] lần nữa quay về phủ thống lĩnh.
. . .
Pháp trận ở đại sảnh dần thành hình, Võ Hành cũng theo đó xuất hiện. Vừa nhìn rõ, chàng thấy ngay hai bóng người gần đó. Windsor ngồi trên ghế và Hartle đứng bên cạnh.
"Chủ nhân, người tới rồi!"
"Lão gia!"
Võ Hành cũng lộ nụ cười, "Đến rồi đây."
"Ngài diễn giỏi quá, nếu không quen ánh mắt thì tôi còn tưởng ngài thật là vị Nhị vương tử kia đấy." Windsor cười nói.
"Ta phải học theo từng động tác và ngữ khí của hắn, đóng vai người khác mệt thật." Võ Hành cởi áo khoác, Hartle nhận lấy rồi treo lên một bên.
"Chủ nhân vất vả rồi, tại tôi với Hartle năng lực không đủ, không xử lý tốt chuyện này." Windsor ỉu xìu nói.
Những chuyện ở thành Rentam đều do nàng đảm nhiệm. Nhưng cuối cùng, hễ gặp mấy chuyện lớn, đều do Võ Hành lặn lội đường xa trở về giải quyết.
"Không sao đâu, các ngươi cũng đã cố gắng lắm rồi." Võ Hành cười nói.
Nếu chàng không có thế giới khác, không có vũ khí hiện đại, thì ai cũng không giải quyết được những chuyện như này. Người xuất thân từ bang phái như Windsor, muốn đối đầu với Nhị vương tử mà không có ngoại lực hỗ trợ, thì căn bản không thể hoàn thành được.
"Cảm tạ chủ nhân." Windsor nói một lần nữa, Hartle cũng cúi người hành lễ theo.
"Đi thôi, vào thăm con gái." Võ Hành ôm eo Windsor rồi bước lên lầu. Cả hai cùng nhau vào phòng trẻ.
Mấy bà lão quỷ, đang thu dọn những món đồ chơi bị vứt lung tung.
"Suỵt, ngủ rồi." Windsor đưa tay ra dấu im lặng.
Ba người nhẹ nhàng nhìn vào trong. Võ Hành nói nhỏ: "Có vẻ lớn hơn một chút rồi."
"Trẻ con mau lớn thật."
"Đúng là thế." Windsor nói tiếp, "Ngài nghĩ xem, đợi khi con lớn hơn một chút, có nên đưa con đi theo ngài xem có tố chất ma pháp không?"
"Ta làm sao mà biết được, đến lúc đó mời thầy giáo đến xem."
"Ngài đúng là lười biếng."
"Không phải mà, ta thật sự không biết dạy."
Sau khi trò chuyện nhỏ nhẹ một hồi, lại sợ làm phiền con bé nghỉ ngơi, cả ba rón rén rời phòng. Trở lại hành lang, Võ Hành nói: "Ta đi phòng phát thanh hỏi tình hình Đảo Kim Ngân, Hartle chuẩn bị nước tắm cho ta."
"Dạ được, lão gia." Hartle quay người đi.
Windsor cũng về phòng ngủ.
. . .
Trong phòng phát thanh.
Võ Hành cầm ống nghe lên hỏi: "Tìm Mini."
Không bao lâu, đối diện vang lên giọng nói của Mini, "Đây là Đảo Kim Ngân."
"Mini, là ta đây!"
"Chủ nhân!" Mini kinh ngạc kêu lên, trong giọng nói tràn ngập niềm vui sướng. Sau đó, còn có tiếng bước chân thình thịch, Robert, Annette cùng những nữ hầu, cũng kêu tiếng chủ nhân rồi vọng vào.
"Ừm, các ngươi đều khỏe cả chứ!"
"Tất cả đều rất khỏe, bên chủ nhân thế nào rồi ạ?"
"Bên ta cũng gần xong rồi, mấy hôm nữa sẽ về." Võ Hành nói thẳng.
"Thật ạ, tụi em nhớ ngài quá!" Mini có chút làm nũng nói.
Đối diện lại vang lên tiếng cười của những hầu gái khác, và những câu kiểu 'Tụi em cũng nhớ ngài' liên tiếp vang lên.
Xem ra, mấy cô hầu gái mỗi ngày đều rất vui vẻ. Trong rất nhiều nữ hầu. Những người theo mình đi đảo Kim Ngân có vẻ được tự do hơn hẳn. Ender Wei'er được sắp xếp công việc ở tòa thị chính, Mini, Robert thì cuộc sống tốt hơn, cũng không có gì phải lo. Windsor trong lúc nói chuyện cũng thường nhắc tới, ghen tị với cuộc sống của Mini mấy người.
Võ Hành nói tiếp: "Đảo Kim Ngân thế nào rồi?"
Nghe nói đến chuyện chính, đối diện cũng không còn cười đùa nữa.
Mini nói: "Đảo Kim Ngân mọi chuyện vẫn bình thường, Chấp sự Xilagui đến hai lần, để tiên tri khô lâu giúp truy xét hai tên tội phạm bị truy nã, và giáo đường trên đảo cũng được hoạt động trở lại, nghe Chấp sự nói, có mấy thần quan cấp cao tới."
Giáo Đình lại mở cửa sao? Lần trước Lilith đánh hai người có Chức Nghiệp cấp 18 của Giáo Đình, còn để hai người kia về trụ sở nhận phạt. Khi mình rời đi, giáo đường vẫn đóng cửa, mà giờ lại điều cả những người có Chức Nghiệp cấp cao tới. Coi trọng đảo Kim Ngân đến vậy sao? Mà lại mình còn có khô lâu cấp 20, trong ngục giam lại đang nuôi mấy con zombie. Cũng không cần sợ bọn người đó.
"Bọn họ không làm gì chứ?"
"Không có, chỉ truyền giáo trên đảo thôi, nhưng mà giáo đường của bọn họ có vấn đề, khô lâu không thể tới gần được, mỗi ngày đều gõ chuông, làm cho khô lâu xung quanh xuất hiện bất ổn, Chấp sự Xilagui nói, giáo đường có cái gì đó chế tạo đạo cụ khắc chế khô lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận