Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân

Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân - Chương 309:, chờ cấp 15 lại nói (length: 11627)

Nghe thấy 'Shanella' chủ động nhắc tới tác dụng phụ của mặt dây chuyền hổ phách, Võ Hành cũng sững sờ.
Đồng thời trong lòng suy đoán, đối phương muốn biểu đạt điều gì.
Về tác dụng phụ, hắn biết rõ, biểu hiện bên ngoài chính là sinh ra cảm giác ỷ lại.
Việc 'Shanella' biểu đạt hảo cảm, kỳ thật cũng cùng một ý tứ.
"Ngươi mua nhà ở sát vách ta, cũng là do ảnh hưởng của mặt dây chuyền sao?" Võ Hành hỏi.
"Ta cần một nơi ở mới, nhưng đúng là cũng có chút liên quan đến ngươi." Shanella quay đầu nhìn, tiếp tục nói: "Ta dự định tiếp xúc ngươi một chút, kỳ thật tác dụng phụ cũng không phải không có cách nào giải quyết. Sau khi biết tác dụng phụ của thứ kỳ lạ này, ta đã hoạch định xong một phương án. Nếu như ngươi không đạt yêu cầu của ta, ta sẽ cho người xóa đoạn ký ức này của ta."
Võ Hành nhíu mày, cũng hơi kinh ngạc với kết quả này.
Đối phương, lúc đeo thứ kỳ lạ này đã chuẩn bị phương án xử lý cho tình huống có thể xảy ra này.
Nhưng đây chỉ là dự đoán.
Chủ ý thức sinh ra cảm giác ỷ lại, rất có thể việc xóa một đoạn ký ức cũng không thể sửa đổi được.
"Ngươi cái này... cảm giác như là ở quán rượu tuyển thị nữ vậy."
"Chuyện này thì có gì đâu, khi lựa chọn bạn đời ai chẳng muốn quan sát phẩm hạnh và thói quen sinh hoạt của đối phương!" Shanella nói.
"Vậy bây giờ ngươi có ý nghĩ gì?"
Shanella hít một hơi thật dài, ngực phập phồng, "Mấy ngày tiếp xúc vừa qua, ta không ghét ngươi. Dù ngươi là tử linh pháp sư, còn quan hệ với hầu gái, nhưng những điều này đều có thể chấp nhận."
Võ Hành nhìn bóng lưng nàng, "Ta cũng không ghét ngươi."
"Ngươi còn chọn tới ta." Shanella tức giận liếc hắn một cái, tiếp lời: "Ta không ghét ngươi, nhưng dù sao ta cũng là hội trưởng của thương hội Tinh Chi Hoa, có địa vị tương đối cao."
Trầm ngâm một chút, cô tiếp: "Nếu như ngươi có thể tăng lên tới cấp 15 Chức Nghiệp giả trước 30 tuổi, ta có thể làm tình nhân của ngươi."
Nói xong hai chữ tình nhân.
Khuôn mặt Shanella đỏ lên, ngay cả cổ và tai trắng nõn cũng nhanh chóng ửng hồng.
"Tình nhân?"
Shanella đột nhiên quay người, nói: "Đương nhiên, ta cũng hơn 400 tuổi rồi, có một người chồng thì không phải chuyện bình thường sao!
Ngươi yên tâm, chúng ta là vợ chồng hiệp nghị, chỉ vì củng cố địa vị của nhau mà thôi, đến lúc đó ngươi vẫn là người đàn ông đầu tiên của ta."
Nói xong, nàng cảm thấy mình đã giải thích quá nhiều, có chút chủ động.
Ngẩng đầu lên, nói: "Nhiều người theo đuổi ta, biểu đạt tình yêu đi, ngươi còn chọn tới ta."
Võ Hành cười một tiếng, "Không có, ta còn cho rằng, ngươi chỉ vừa mới lớn thôi chứ."
"Miệng cũng dẻo đấy."
Ánh mắt Shanella cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Đối với người đàn ông trước mắt, Shanella vừa có ân tình yêu thương, không chỉ do ảnh hưởng của hổ phách mà còn vì ân cứu mạng và sức hút từ tính cách của đối phương.
Có lẽ đây cũng là một mối nhân duyên tốt.
Nếu Võ Hành có thể đạt tới cấp 15 trước 30 tuổi thì đó là một pháp sư thiên tài hiếm có trong nhân tộc.
Mình làm tình nhân của một thiên tài trẻ tuổi thì cũng không tính là thiệt.
Ngược lại càng giống như mình ăn cỏ non, chiếm một chút lợi.
Trước đây trong các buổi tụ tập của quý phu nhân, không ít bà gan dạ vẫn thường khoe khoang thành quả của mình về mặt này.
"Chúng ta đã nói xong, ngươi không thể đổi ý đấy." Võ Hành nhấn mạnh.
Về phía Võ Hành, nghe thấy đạt tới cấp 15 là được thì trong lòng ngược lại nhẹ nhõm.
Bảo hắn nghiên cứu kiểu ma pháp mới, tạo ra thành tựu gì đó thì khá khó.
Nhưng chỉ cần tăng cấp bậc thì không có quá nhiều áp lực.
Hiện tại hắn đã cấp 12, kinh nghiệm cũng hơn nửa rồi, sắp sửa cấp 13 ngay.
Chỉ cần hắn cố gắng một chút, rất nhanh có thể đạt cấp 15.
Shanella thấy đối phương sợ mình đổi ý bộ dạng, vừa cười vừa nói: "Ta đã quyết định rồi, sẽ không đổi ý đâu."
"Vậy ta đã chấm ngươi."
Khuôn mặt Shanella lại đỏ lên, "Ở bên ngoài, đừng có nói lung tung."
Gió nhẹ lướt qua, mép váy hơi bay lên.
Sau khi nói ra chuyện này, Shanella cũng như đã hoàn thành một nhiệm vụ gian nan, trong lòng buông lỏng không ít.
Cô ôn nhu nói: "Kỳ thực, dạo gần đây ta cũng không được suôn sẻ lắm, nhưng khi tiếp xúc với các ngươi trong khoảng thời gian này, ta rất vui vẻ, những chuyện không vui cũng không để ý nữa."
Võ Hành vẫy tay, "Đến đây, ta xem tướng tay cho ngươi."
Shanella tò mò, "Xem tướng tay? Đó là gì vậy?"
"Là thông qua vân tay của một người để xem vận may gần đây." Võ Hành giải thích.
"Ngươi còn hiểu năng lực tiên tri à?"
"Thâm sâu ghê."
Shanella lập tức hứng thú, ngồi xuống bên cạnh, "Xem thế nào?"
Võ Hành đưa tay ra trước mặt đối phương, "Đưa tay cho ta."
Shanella nghi ngờ đưa tay tới, Võ Hành nắm lấy tay cô, trước khi cô có ý thức muốn tránh né, đã mở lòng bàn tay trắng nõn của cô ra.
Nhìn 'Shanella' biết là chưa từng làm việc nặng, bàn tay trắng nõn giống một miếng đậu hũ, ngay cả vết chai do cầm vũ khí lâu ngày cũng không có.
Võ Hành cầm tay đối phương, nói: "Đường này đại diện cho sinh mệnh của ngươi, rất dài rất sâu, cho thấy tuổi thọ của ngươi cao hơn những người khác, lại không có ốm đau... ."
Shanella sững sờ, cũng tiến sát lại, nhìn vân tay của mình.
"Đường này đại diện cho đường sự nghiệp, rất dài nhưng trên đường xuất hiện nhiều nhánh, xem ra cũng nhiều khó khăn chồng chất, đường này là đường hôn nhân của ngươi, ân... Ngươi sẽ ngoại tình a."
Bốp ~!
Shanella vung tay đấm cho hắn một quyền, trực tiếp đánh vào vai hắn, "Ngươi cố ý phải không."
"Đùa thôi đừng giận, vân tay của ngươi cực tốt, từ đây sẽ càng ngày càng tốt hơn, sự nghiệp, sinh mệnh đều sẽ tốt hơn." Võ Hành một lần nữa nắm tay đối phương, cũng không tiếp tục xem đường chỉ tay, chỉ nắm tay trong tay.
Shanella muốn rút ra, chỉ cố giữ vài lần thì vẫn tùy ý cho đối phương nắm, khuôn mặt đỏ bừng ngồi sang một bên.
Hai người ngồi cạnh nhau, sát gần nhau.
Có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ người đối phương, và mùi thơm thoang thoảng.
Võ Hành nói: "Hay là chúng ta mở cửa hông ở sân nhỏ, sau này đi lại sẽ dễ hơn một chút."
Shanella mặt đỏ bừng, giọng nhỏ nhẹ nói: "Đợi cấp 15 rồi hãy nói."
Hai người ngồi một lúc.
Giọng Mini từ tiền viện vọng tới, "Chủ nhân, tỷ tỷ Shanella, ăn cơm thôi, các ngươi đi đâu vậy?"
Shanella vội rút tay về, có chút giật mình chỉnh lại váy, sau đó lại đánh nhẹ lên người hắn một cái.
"Lần sau phải thật thà đó."
"Chuyện này trách ta sao!" Võ Hành có chút cạn lời.
Tộp tộp tộp ~!
Mini bước nhanh chạy tới.
Trông thấy hai người trong đình đá, nói: "Ăn cơm."
"À, được!" Shanella nhanh chóng bước qua, kéo tay Mini, cùng nhau đi vào phòng.
Mini bị lôi đi, quay đầu lại gọi: "Chủ nhân, mau vào ăn cơm thôi."
"Được!"
Mấy người về chỗ ở ăn cơm.
Sau khi ăn trưa xong.
Shanella mang theo Mini, đi chợ chọn mua hạt giống hoa.
Võ Hành thì trực tiếp lên lầu bốn.
...
Mở cánh cửa giới môn, vẫn là khu ký túc xá nhà máy.
Ra khỏi phòng, trông thấy những người sống sót ở dưới lầu đang tổng vệ sinh.
Tộp tộp tộp ~!
Tiếng bước chân trên cầu thang vang lên, Triệu Diễm Thu từ phía dưới đi tới.
Khác với hôm qua trông thấy người ăn mày lôi thôi.
Hôm nay cô đã chải tắm một lượt, vóc dáng vẫn hơi gầy nhưng trông hình dạng khá ổn.
"Đại vương." Triệu Diễm Thu lên tiếng, rồi đảo mắt nhìn xung quanh.
Võ Hành thả Tiểu Tiểu ra, Triệu Diễm Thu lập tức nở nụ cười, "Tiểu Tiểu."
"Mẹ ơi, mẹ tìm con à!" Tiểu Tiểu hỏi.
"Mẹ muốn nhìn con một chút." Triệu Diễm Thu nói.
"À, con cũng nhớ mẹ." Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đáp.
Triệu Diễm Thu và Tiểu Tiểu, trong tình cảnh hiện tại, xem như là may mắn.
Ít nhất họ vẫn có thể gặp nhau.
Càng nhiều người sống sót, thực tế cũng chỉ còn lại một mình, không có mục tiêu, không có hy vọng, có thể sống ngày nào hay ngày đó.
Hai mẹ con nói chuyện một lát, Triệu Diễm Thu mới nhìn Võ Hành, hỏi: "Đại vương, hôm nay chúng ta cần làm gì ạ?"
Hôm qua Võ Hành đưa ra điều kiện, đó là nếu ở lại thì cần phải hoàn thành công việc.
"Còn lại bao nhiêu người sống sót?" Võ Hành hỏi.
"56 người, nam nữ gần như một nửa, nhưng đều là thanh tráng niên, thể lực rất tốt." Triệu Diễm Thu trả lời.
"Hôm nay quét dọn ký túc xá đi, ngươi phụ trách giám sát đài phát thanh, thống kê những người sống sót có tài lẻ gì, ví dụ như thợ điện nước, thợ hàn, đều đăng ký xuống, đến lúc đó lại phân công nhiệm vụ cho mọi người." Võ Hành nghĩ một chút nói.
Vừa mới chiếm cứ, nhiều công việc cũng cần đến sự phối hợp của công cụ.
"Dạ, cảm ơn." Triệu Diễm Thu nói lời cảm tạ.
"Ừm, hôm nay trước hết làm vậy đã, có gì ta sẽ phân phó sau."
"Vâng!"
Triệu Diễm Thu đáp lời, lại nói với Tiểu Tiểu vài câu.
Bước nhanh xuống lầu.
Vừa xuống lầu, những người sống sót còn lại lập tức vây quanh, cẩn thận hỏi thăm tình hình.
Sau đó phối hợp đăng ký.
Võ Hành thì cho khô lâu canh gác cầu thang tầng này, rồi leo lên nóc nhà.
Cưỡi Khô Lâu Phi Long, bay về trạm xe khách của huyện.
...
Tiếng gió bên tai gào thét.
Rất nhanh đã bay tới trên không xưởng sửa chữa máy móc, trực tiếp đáp xuống khoảng đất trống trong trạm xe khách.
Dọa cho những người sống sót đang tuần tra xung quanh giật mình.
"Đại vương!"
"Đại vương, tọa kỵ mới của ngài đó à."
Những người sống sót xúm lại chào hỏi.
Võ Hành gật đầu, sau đó hỏi: "Lý Á Hồng đâu?"
"Hồng tỷ ở bên ngoài, ngài tìm cô ấy ạ?"
"Ừm, bảo Lý Á Hồng tới phòng nghị sự, ta muốn nói với cô ấy một vài chuyện." Võ Hành nói.
"Dạ." Người đàn ông đáp lời rồi ấn tai nghe bộ đàm, gọi Lý Á Hồng.
Võ Hành thì đi thẳng đến phòng hội nghị.
...
Không bao lâu sau.
Lý Á Hồng, Tề Hàn Thải, Cường tử bọn người bước nhanh đi đến.
"Không bị thương chứ?" Lý Á Hồng hỏi.
"Không có việc gì!"
"Mẹ của Tiểu Tiểu thế nào?" Lý Á Hồng tiếp tục hỏi.
"Cũng rất tốt, cùng Tiểu Tiểu gặp mặt, đều rất thuận lợi."
Tiếp đó, Võ Hành đem tình huống bên kia, nói thẳng một lần.
Ở đây hết thảy 4 người.
Lý Á Hồng, Tề Hàn Thải, Cường tử cùng Vương Thành Cương.
Tề Hàn Thải cùng Vương Thành Cương là chưa thấy qua 'Tiểu Tiểu' nhưng cái tên này xác thực cũng đã được nghe nói, biết là một nhân vật rất quan trọng ở doanh địa.
Mà lần này vượt xa như vậy hành động, chính là vì cứu mẹ của 'Tiểu Tiểu' ra.
Điều làm mấy người đuổi tới kinh ngạc chính là, vì chuyện này Võ Hành một mình giết đối phương bốn mươi, năm mươi người, cũng đều là những kẻ mang súng.
Loại sức chiến đấu này, khiến mấy người trong lòng giật mình.
Trước đó chiến đấu đều là khô lâu tiến hành, Võ Hành đóng vai trò chỉ huy.
Lần này chỉ mang theo ba bộ xương đi, liền chiếm lĩnh căn cứ của đối phương.
Dị năng và năng lực chiến đấu, khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
"Ta dự định đem nhà máy bên kia, xây thành một căn cứ phụ của chúng ta, đến lúc đó cũng có thể cùng quân đội tiếp xúc, trao đổi một chút vật tư chúng ta cần." Võ Hành nói ra kế hoạch của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận