Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân

Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân - Chương 337:, bận rộn thị trường (length: 9072)

Hai anh em tiếp nhận kiểm tra, vừa nãy đánh giết Zombie khô lâu kỵ binh cũng từ phía sau trở về.
Từ xe việt dã một bên đi qua.
Trên cây thương của kỵ binh, còn chảy xuống máu đen sền sệt.
Hai anh em quay đầu nhìn lại, nơi xa đã không còn thấy một con Zombie nào.
Tất cả đều ngã trên mặt đất.
Thật là kỵ binh hung hãn!
Trong lòng hai người đều rung động.
Mặc dù không biết những khô lâu này vì sao có thể đứng dậy, nhưng rõ ràng chúng lợi hại hơn Zombie rất nhiều.
12 bộ khô lâu kỵ binh, liền giết sạch nhiều Zombie như vậy.
Thực sự có chút đáng sợ.
… Hai anh em quay đầu nhìn khô lâu kỵ binh.
Chướng ngại vật trên đường được dỡ bỏ, người phụ trách kiểm tra người sống sót nói: "Cứ đi theo đường này, sẽ thấy chỗ trao đổi."
"À, cảm ơn!"
Hai anh em kịp phản ứng, lái chiếc xe việt dã đã biến dạng nghiêm trọng, tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường phía trước rất thông thuận.
Những chiếc xe hỏng và tạp vật được chất đống ở hai bên đường, không có một con Zombie nào lao ra.
Còn có thể thấy một số người sống sót phụ trách tuần tra.
Thỉnh thoảng họ nhìn về phía này.
Hiển nhiên, khu vực này đã hoàn toàn bị người sống sót khống chế, không có Zombie nào đến quấy rối.
"Anh! Mấy khô lâu biết đi đó có phải là dị năng không?" Người phụ nữ ngồi ghế phụ đột nhiên hỏi.
Có thể tuần tra cùng người sống sót.
Bọn họ chỉ có thể nghĩ đến dị năng.
"Chắc là vậy, chỉ nghe qua dị năng trên radio, chứ chúng ta cũng chưa từng thấy qua nó có hiệu quả thế nào." Người đàn ông lái xe nói.
Người phụ nữ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đội khô lâu tuần tra đi ngang qua, nói: "Cái dị năng này quá biến thái, mỗi một khô lâu đều là một đả thủ."
Người đàn ông có chút mơ ước, "Đúng vậy! Đáng tiếc anh chỉ mới dùng thi hạch cấp một, nếu có thi hạch cấp hai, anh cũng muốn thử xem, biết đâu lại thức tỉnh dị năng."
Người phụ nữ lập tức quay đầu, nghiêm túc nói: "Không được, em nói cho anh biết, tỷ lệ thành công thấp như vậy, làm sao đến lượt anh được, anh mà chết thì em làm sao?"
"Có thể thức tỉnh dị năng mạnh mẽ thì một bước lên trời, kém nhất cũng có thể làm đầu lĩnh."
"Dị năng mạnh mẽ gì chứ, có mấy ai dùng thi hạch mà không chết."
"Anh chỉ nói thế thôi, em la cái gì, mà Zombie càng ngày càng mạnh, sớm muộn gì chúng ta cũng phải dùng thi hạch." Người đàn ông bất đắc dĩ nói.
Xe việt dã tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, dần dần thấy phía trước có bức tường cao lớn, trên tường có khô lâu cầm súng, thậm chí còn có hai khẩu súng máy hướng ra ngoài.
"Ta nói, nơi này không kém gì bên quân đội nha." Người phụ nữ kinh ngạc thốt lên.
Xem ra bây giờ, khu nhà xưởng cũ này không hề thua kém quân đội.
Trong tình huống súng ống đầy đủ, lại còn có thể khống chế nhiều khô lâu như vậy, có khi còn mạnh hơn quân đội.
Trước đây chưa từng nghe nói, khu nhà xưởng cũ lại lợi hại đến vậy.
Sao tự nhiên lại trỗi dậy thế này!
"Đến rồi, đừng có nói linh tinh." Người đàn ông nói.
… Phía trước theo chỉ dẫn, tiến vào khu chợ đã mở cửa.
Ở cổng dựng một bảng thông báo, trên đó ghi chú giá trị các loại vật phẩm.
"10 chỉ vàng đổi được 10 kg lương thực"
"1 viên thi hạch cấp một đổi được 50 kg lương thực, tính gộp 5 viên thêm 10 kg"
"1 xác chết nhiễu sóng cấp một đổi được 10 kg lương thực"
"1 viên thi hạch cấp hai đổi được 100 kg lương thực, tính gộp 3 viên thêm 30 kg"
"1 xác chết nhiễu sóng cấp hai đổi được 30 kg lương thực"
"1 khẩu súng trường đổi được 15 kg lương thực, 100 viên đạn đổi được 10 kg lương thực"
"1 khẩu súng máy hạng nặng..."
"... "
"1 chiếc xe bọc thép đổi được 300 kg lương thực"
"Nhân tài đặc biệt, một người có thể đổi được 100 kg lương thực"
Các loại vật phẩm có thể trao đổi, được ghi rõ trên bảng thông báo.
Hai anh em nhìn dò xét, mắt càng lúc càng trợn to.
"Anh, bọn họ thật sự dùng lương thực đổi vàng à! Không lẽ uống nước ô nhiễm, đầu óc có vấn đề rồi!"
Xe đã đến cổng chợ rồi, đối phương không cần phải gạt người nữa.
Việc bày ra thế này, rõ ràng là muốn trao đổi thật.
"Đừng nói lung tung, đầu óc em hỏng, người ta cũng chẳng mất gì. ..."
Người phụ nữ cười hắc hắc, "Em nói đùa thôi, bọn họ có mà đổi cho mới lạ đấy, bọn họ thu mua súng ống rẻ quá, so với bên quân đội còn rẻ hơn một nửa, còn thu cả xe bọc thép, còn thu cả nhân tài đặc biệt, em có được tính là nhân tài không?"
"Có ăn thôi cũng coi là nhân tài?"
"Bệnh!"
Xem xong bảng thông báo, xe việt dã trực tiếp tiến vào bên trong chợ.
Hai người xuống xe, đến trước một chiếc bàn gỗ, "Chúng tôi đến đổi lương thực."
"Bảng thông báo xem rồi chứ?" Người được giao phụ trách hỏi.
"Xem rồi, chúng tôi mang theo một ít đồ trang sức bằng vàng." Người đàn ông nói.
"Đưa ra đây, chúng tôi sẽ cân, không có vấn đề thì các người đi lấy lương thực."
"À, được!"
Mở cửa xe một lần nữa, đưa ra một chiếc túi nhựa nhỏ đựng các loại đồ trang sức bằng vàng.
Sau khi cân xong.
"Tổng cộng 104 gram, qua bên kia nhận lương thực đi!"
"Được!"
Lại lên xe, tiếp tục đến chỗ nhận lương thực.
Khi hai bao bột mì lớn được nhét vào ghế sau xe, hai người không khỏi nuốt nước miếng.
Thật là cho thật.
Hơn nữa, chỗ đối phương lấy lương thực ra, còn chất đầy từng bao lương thực.
"Được rồi, các người có thể đi!"
Giao dịch hoàn tất, nhân viên làm việc nói thẳng.
"À, được!" Người đàn ông ở vị trí lái khởi động xe hai lần, ngượng ngùng hỏi: "Bên này có sửa xe không? Xe có chút vấn đề."
"Sửa xe ở bên kia, sẽ thu chút phí."
"Ặc..." Nghe thấy thu phí, hai người lại có chút chần chờ.
Nhưng tình trạng xe việt dã thế này, không sửa thì có khi không chạy về được.
Vẫn là lái đến chỗ sửa xe, sửa qua loa một chút.
Chờ xe chạy được, còn vơ vét được thêm một chút lương thực.
Hai anh em lái xe theo đường cũ trở về.
...
Trên đường trở về.
Hai anh em vẫn còn hơi thất thần.
Thế là dùng vàng đổi được lương thực rồi?
Ngoài việc đường đi có Zombie khá nguy hiểm, các quá trình khác cũng không quá 20 phút.
"Bọn họ nhiều lương thực thật, mà tại sao lại muốn đổi vàng nhỉ." Người phụ nữ chống cằm, trầm tư.
Người đàn ông thì nói: "Đều nói loạn thế có vàng, có khi họ cũng nghĩ như vậy."
"Kia là loạn thế, chứ có phải tận thế đâu, bây giờ người chết gần hết rồi, vàng có tác dụng gì chứ."
"Vậy em nói xem tại sao, dù sao lương thực chúng ta đổi được rồi."
"Ừ nhỉ, đó cũng là chỗ em không nghĩ ra."
Hai anh em nhỏ giọng nói chuyện.
Đột nhiên, đối diện có mấy chiếc xe đi tới, hai anh em lập tức nghiêm mặt, đặt súng lên chân.
Ngoài Zombie, những người sống sót khác cũng rất nguy hiểm.
Nhưng những chiếc xe kia không dừng lại, chỉ bóp còi trên đường rồi lách qua.
"Cũng là đi đổi lương thực." Người đàn ông nói.
"Ừm, họ mang theo nhiều đồ hơn."
Đang nói chuyện, lại có một chiếc xe tải quân đội, hai chiếc xe bọc thép từ một bên đi qua.
Cũng đều hướng về khu nhà xưởng cũ.
"Quân đội cũng đi."
"Ừm!"
Người đàn ông nheo mắt, nhìn chiếc xe quân dụng đi xa trong gương, rồi bất chợt rẽ hướng khác, đi về phía khu chợ quân đội.
Người phụ nữ nhíu mày, "Làm gì?"
"Nhân lúc họ không biết giá thị trường, mình đi bên quân đội đổi mấy món đồ lớn, giết mấy con chó nhiễu sóng ở giao lộ, rồi lại đến đổi thêm lương thực."
"Mãi mới có được lương thực, giờ lại đổi hết rồi?"
Người đàn ông nói: "Căn cứ của chúng ta hơn 30 người, hai bao lương thực này dùng được bao lâu? Chi bằng đổi thêm vũ khí, nhân lúc những người khác còn đang quan sát thì đổi được nhiều hơn, vài ngày nữa, có khi lương thực đổi hết."
Người phụ nữ ngẩn ra, cảm thấy cũng có chút lý.
"Được, vậy mau nhanh đi đổi đi, chờ có nhiều lương thực, không chừng quân đội tăng giá vũ khí thì sao."
"Anh cũng nghĩ thế!"
… Khu nhà xưởng cũ, phòng khách chợ.
Tề Hàn Thải đi vào, nói: "Thủ lĩnh, đội trưởng Dương tới."
Phía sau nàng, là Dương Long của quân đội và hai đồng đội khác cũng mặc trang phục tác chiến.
"Đội trưởng Dương, chúng ta mới gặp lại nhanh vậy." Võ Hành đứng dậy, bắt tay đối phương.
Dương Long cũng mỉm cười nói: "Tiểu huynh đệ, cậu làm tôi mất mặt quá đó."
"Ây da! Đội trưởng Dương nói gì vậy?" Võ Hành ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.
"Cậu đâu có nói cậu là dị năng giả, cũng không hề nói có nhiều lương thực đến vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận