Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân

Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân - Chương 105:, không dưới xe, thình thịch các ngươi (length: 10236)

Nhà tù phía nam thành phố.
Ầm ầm ầm ~!
Tiếng va đập nặng nề làm người đàn ông bên trong phòng giật mình tỉnh giấc.
Hắn mở mắt chửi: "Cái mẹ gì thế, ầm ĩ cái con mẹ gì?"
"Anh Long, tin tức từ chỗ cô nàng bên nhà máy cơ khí sửa súng tới, nói trưa nay sẽ tới." Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài cửa.
Anh Long cởi trần, để lộ mảng hình xăm lớn.
Anh ta mở cửa, nhìn đám đàn em, hỏi: "Bọn chúng đến bao nhiêu người?"
"Không biết, nàng ta bảo mình giao dịch bên ngoài, không đến thẳng." Đàn em đáp.
Anh Long gãi cằm.
Anh ta nói tiếp: "Nàng ta cũng cẩn thận đấy, dẫn anh em ra ngoài tiếp, người đến, kể cả đứa dẫn đường đều tóm hết lại, nghe lời thì đưa về, không nghe lời thì đàn ông giết, đàn bà đừng chơi chết."
"Rõ." Đàn em vừa định đi.
Anh Long lại dặn thêm: "Mang nhiều hàng vào, bọn này dám đến trực tiếp chắc có chút bản lĩnh đấy, đừng để xảy ra sai sót gì."
"Yên tâm đi anh Long, chúng nó lợi hại mấy thì có đạn lợi hại hơn không? Không được em cho chúng nó đo đất hết." Đàn em vỗ vỗ khẩu súng trường đang đeo trên người.
Anh Long gật đầu, "Đi đi, cướp xong sớm về."
"Vâng."
...
Trên đường.
Đội xe chạy như bay.
Quãng đường còn lại trở nên thông suốt hơn, không còn nhiều Zombie xuất hiện nữa.
Dù có cũng bị bỏ lại phía sau, những con bị đâm phải thì nát bét.
Cả đội xe nhanh chóng tiến lên, đã gần đến vị trí mục tiêu.
Tí tách ~!
"Đã nhìn thấy địa điểm giao dịch như đã hẹn rồi." Trong bộ đàm vang lên giọng của Lý Á Hồng ở xe dẫn đầu.
Địa điểm giao dịch là một khu nhà tập kết ở phía dưới nhà tù, cách nhà tù vẫn còn một đoạn.
"Có thấy người không?" Võ Hành cầm bộ đàm hỏi.
"Không có, nhưng có thấy một vài chướng ngại vật được dựng lên trên đường, chắc là có người."
"Giảm tốc độ, đừng đi qua vội."
Đội xe bắt đầu giảm tốc độ, từ từ tiến lên.
"Bấm còi xem có ai không." Võ Hành nói tiếp.
Nơi này rõ ràng không có Zombie, hẳn là đã bị người trong nhà tù dọn sạch rồi.
Nhưng phía đối diện không có người, vẫn có chút gì đó khiến người ta cảm thấy không ổn.
Tiếng còi ô tô inh ỏi vang lên.
Vang vọng khắp khu vực.
Lúc này, ở phía đối diện mới có hai người mặc đồ giám ngục bước ra, vẫy tay về phía bên này.
"Có người ra rồi, đang ngoắc bọn mình!" Lý Á Hồng nói qua bộ đàm.
"Chờ chút!" Võ Hành nói qua bộ đàm.
Đội xe dừng lại, không tiến đến gần hơn.
Một lát sau, Tiểu Tiểu được phái đi đã bay về.
Bay lơ lửng trên không, nó nói: "Chú ơi, trong phòng bên kia có nhiều người lắm, trông không giống người tốt đâu ai ~!"
"Bao nhiêu người?"
Tiểu Tiểu xòe các ngón tay ra, "Nhiều lắm!"
"Ờm... bay về đi, ta xem thế nào đã!"
Tiểu Tiểu bay vào người anh, chia sẻ lại hình ảnh vừa thấy.
Hai bên đường là hai dãy nhà.
Ngoài hai người đi ra ngoài, trong nhà hai bên còn có vài người, tầm mười một mười hai người.
Có người mặc đồ giám ngục, có người mặc áo ngắn tay để lộ hình xăm.
Ai nấy cũng cầm súng, đeo trên cổ.
Đại đa số đều trông rất nhếch nhác, đúng như Tiểu Tiểu nói.
Không ai cho người ta cảm giác là giám ngục cả.
Tù nhân?
Hay là những người sống sót khác được thu nạp.
Nhưng nghĩ lại, giờ cũng mạt thế rồi.
Việc tuyển chọn những người đàn ông khỏe mạnh có sức lực từ các căn cứ để lập nên một đội phòng vệ thì cũng xem như chấp nhận được.
"Bọn chúng đang chào mình qua đấy, giờ làm sao?" Lý Á Hồng lại hỏi trong bộ đàm.
"Đi qua, các xe giữ khoảng cách, dù có chuyện gì xảy ra, các người cũng không được xuống xe." Võ Hành nói tiếp.
Mấy người còn lại cũng hiểu ý trong câu nói của anh.
Thêm việc đối phương cầm súng, nên họ càng thận trọng hơn.
Tiếp đó, đội xe bắt đầu tiến lên, vẫn giữ một khoảng cách với nhau, tiến vào vị trí của đối phương.
Ở phía trước, một người đàn ông cầm súng trường đi tới.
Anh ta chào lấy lệ một cái, rồi vẫy tay ra hiệu cho bên kia hạ cửa sổ xe xuống.
Lý Á Hồng hạ hé cửa sổ xe, nói: "Là nhà tù phía nam thành phố?"
Cửa sổ xe có gân sắt bảo vệ, cửa xe thì được bọc thêm thép, chỉ cần không xuống xe, đạn cũng khó mà xuyên qua được cái cửa dày cộp này.
"Đúng, mấy người là bên nhà máy cơ khí sửa chữa phải không? Lợi hại ghê, đi xa thế mà vẫn lái xe tới được." Người đàn ông kia nói, rồi nói tiếp: "Súng cho mấy người đã chuẩn bị xong, xuống xe kiểm hàng xem, không vấn đề thì mang đi."
Lý Á Hồng nhìn hắn, nói: "Đem hàng ra đây xem nào."
Người phía dưới nhướng mày.
Hắn quay đầu nhìn mấy chiếc xe khác vẫn đang giữ khoảng cách, nói: "Đưa ra đi, các người không xem trước sao? Biết dùng không, bọn tôi có thể dạy các người cách dùng."
"Chúng tôi biết dùng, cứ đem súng ra là được." Lý Á Hồng khép hờ cửa sổ xe lại.
Người đàn ông hơi nheo mắt.
Anh ta quay người vẫy tay về phía sau.
Rầm rầm ~!
Hai bên cửa phòng mở ra, vài người bưng súng trường lao ra, bao vây lấy đội xe, họng súng chĩa thẳng vào vị trí người lái.
Chúng hô to, bảo xuống xe, không xuống sẽ giết hết.
Có người còn định xông tới mở cửa xe, nhưng do cửa đã bị khóa trong nên không thành.
Sau đó, tiếng báo động trong bộ đàm vang lên, "Đường phía sau bị chướng ngại vật chắn rồi, không chuyển hướng được."
Mấy người trong xe giật mình.
Lúc này bọn họ mới ý thức được mục đích của đối phương.
Đây không phải đổi hàng, mà là đợi họ đưa lương thực tới.
Sắc mặt Lý Á Hồng trở nên khó coi, cô hỏi: "Ý của các người là gì?"
Người vừa nãy cười khẩy: "Ý gì á? Giờ ít người, ít đồ, mời mấy vị mang theo vật tư tới sống chung với bọn này đi."
"Giao dịch là giả?"
"Phì ~!" Người đàn ông nhổ nước bọt, nói tiếp: "Còn lúc nào nữa, mẹ nó làm như cho không, lũ ngu B các người còn cố tình chạy tới nộp đồ."
"Mau xuống xe, đừng ép bọn tao cho chúng mày đo đất hết."
Lý Á Hồng cúi thấp đầu xuống, tránh họng súng, cô nói qua bộ đàm: "Giao dịch là giả, bọn chúng muốn cướp hàng."
Bên chỗ Võ Hành cũng nhìn thấy rõ, có mấy người tay cầm súng đang hăng máu, cố sức giật cửa xe.
Đây là một chiêu, người khác tích lương ta trữ súng, nhà hàng xóm chính là kho gạo của ta đấy mà.
Thật ra tình huống này anh cũng đã lường trước được rồi.
Nên cũng không mấy hoảng hốt.
Mục đích của anh là súng, là súng trường, giao dịch hay là cướp không quan trọng.
Quan trọng là, đối phương thật sự có súng.
Võ Hành trực tiếp nói với Đầu Lâu Lớn phía sau: "Để Đầu Lâu xuống xe, giết hết lũ người bên ngoài."
Trong hốc mắt Đầu Lâu Lớn, ngọn lửa linh hồn chớp động.
Một giây sau.
Tấm bạt sau xe bị vén lên, cả đám khô lâu nhảy xuống xe.
Chúng vung dao phay, soạt một tiếng, xông thẳng về phía đám người bên ngoài.
Mấy người đang hăng hái sững người.
"Ngọa Tào, cái gì đây?"
"Mẹ kiếp, là bộ xương, bộ xương sống lại!"
"Bọn chúng vận không phải lương thực, mà là khô lâu."
"Bắn!"
Ầm ầm ầm ~!
Tiếng súng dày đặc vang lên.
Đạn xả vào lũ khô lâu, xuyên qua các khúc xương, cắm bụp bụp vào thành xe phía sau.
Mấy người trong xe bị giật bắn mình, lập tức ôm đầu cúi người xuống.
Súng ống giờ chỉ như "gân gà" trong thời mạt thế.
Đối phó với Zombie không hữu dụng mấy, lại dễ dụ thêm xác sống tới, mà đối với khô lâu thì cũng khó dùng.
Chỉ có những ai vẫn còn sợ hãi súng ống mới không dám manh động.
Đối diện với mưa đạn, đám khô lâu vẫn cứ giơ dao, điên cuồng xông lên tấn công.
"Á ~ đáng chết, cứu với!"
"Chạy đi!"
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi...."
Từng tiếng kêu la thống khổ vang lên.
Mấy người bên phía nhà tù bị khô lâu nhào tới, ba bốn nhát dao là chết thẳng cẳng.
Có người vội vàng bỏ chạy thì cũng bị khô lâu đuổi kịp, đè xuống đất chém thành thịt vụn.
Rất nhanh sau, tiếng súng và tiếng la im bặt, cả khu lại trở về im ắng.
"Có ai bị thương không?" Võ Hành hỏi trong bộ đàm.
"Không ai!"
Sau khi xác nhận không ai bị thương, Võ Hành trực tiếp xuống xe.
Từng thi thể được khô lâu kéo về, ném vào một chỗ gần đó.
Võ Hành nhìn thi thể trước, sau đó xoay người nhặt lấy khẩu súng trường dính đầy máu.
Một khẩu súng trường nội địa cực kỳ phổ biến.
Anh mở băng đạn, bên trong vẫn còn ít đạn.
Tổng cộng tám cái xác, năm khẩu súng trường, ba khẩu tiểu liên, nhưng trên người không lục soát được băng đạn thừa, mỗi khẩu cũng chỉ có lượng đạn trong băng thôi.
Anh thu hết súng vào nhẫn không gian.
Võ Hành nhìn xung quanh, "Lý Á Hồng."
Lý Á Hồng chạy đến, hỏi: "Sao thế?"
"Bảo người kiểm tra lại xe, rồi cô đi với tôi."
"Vâng!"
Lý Á Hồng dặn dò một câu, rồi đi theo Võ Hành và đám khô lâu đang kéo xác chết, đi về một bên của tòa nhà.
Khi khô lâu ném thi thể xuống đất.
Võ Hành trực tiếp sử dụng 【 người chết trò chuyện 】.
Ma pháp tử linh bao trùm lên xác chết, một giây sau, thi thể liền ngồi dậy.
Trên mặt đầy vết dao chém, máu thịt be bét.
"Kế hoạch ban đầu của các ngươi là gì?" Võ Hành hỏi thẳng.
Người đàn ông kia ngoảnh mặt nhìn, trả lời: "Lừa người của nhà máy cơ khí sửa chữa tới, lương thực và người đều giữ hết."
"Các người cần nhiều người như vậy để làm gì?"
Nếu không phải căn cứ của chính phủ, mà thu nhận nhiều người như thế, sẽ rất nặng gánh.
Rốt cuộc cũng phải cần cơm ăn, mà lương thực bây giờ là tài nguyên khan hiếm.
"Đàn ông dùng để dụ Zombie, đàn bà giữ lại dùng, không cần thì làm mồi nhử cũng được."
Nghe đến đây, mặt Lý Á Hồng tái mét...
Bạn cần đăng nhập để bình luận