Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân

Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân - Chương 226:, tiếp người (length: 11283)

Nghe thấy Võ Hành lần nữa hỏi thăm.
Vẫn như cũ là cái lão chủ quán răng vẩu lên tiếng, "Đội trưởng Võ Hành, tiệm đồ phòng ngự của chúng tôi đương nhiên nguyện ý hợp tác với ngài, ngài cứ nói cần loại đồ phòng ngự nào đi, về tôi sẽ bảo người ta đẩy nhanh tốc độ."
Ông chủ tiệm đồ phòng ngự Mạo Lão này trở về lần này.
Chủ yếu vì một lý do, chính là duy trì khách hàng Võ Hành.
Với một ông chủ làm ăn từng bước một như ông ta, khách hàng như Võ Hành mua không giới hạn mà lại còn thanh toán tiền mặt sòng phẳng thì cả thành phố này cũng tìm không ra mấy người.
Giữ được một khách hàng như vậy, tiệm của ông ta cũng chẳng cần mở cửa đón khách nữa, chỉ cần tập trung sản xuất đồ phòng ngự theo yêu cầu của đối phương là được.
Võ Hành gật đầu, nói: "Ông chủ Glask quả nhiên sảng khoái, chuyện đồ phòng ngự giao cho ông, vẫn theo giáp hộ thân liên thể trước đây mà chế tác, chỉ cần thiết kế lại một chút phần ngoại hình sao cho trông nặng nề hơn để phân biệt với kỵ sĩ Thiết Vệ Đoàn."
Ông chủ răng vẩu sờ cằm, "Về tôi sẽ bảo người vẽ một bản thiết kế, đến lúc đó ngài chọn kiểu dáng."
"Được!" Võ Hành gật đầu, sau đó đưa mắt sang ông chủ tiệm vũ khí, "Còn ông thì sao, nghĩ ra chưa?"
"Rồi, tôi cũng chọn hợp tác với ngài, ngài cần loại vũ khí gì, tôi sẽ lập tức cho người ta đẩy nhanh tốc độ." Ông chủ tiệm vũ khí nói.
Nghe thấy đối phương cũng đồng ý, Võ Hành cũng khẽ gật đầu.
Cho dù ở đây, hay ở thế giới Zombie.
Thật sự cần một lượng lớn vũ khí và đồ phòng ngự, cũng đúng lúc mượn cơ hội lần này, tổ kiến một đội ngũ chuyên cung cấp hàng.
"Hình dáng người thì cứ theo kiếm sắt mà làm, hình dáng thú nhân thì theo chiến phủ, ngoài ra ta còn cần cung nỏ và mũi tên số lượng lớn." Võ Hành nói.
Trong tay hắn cũng có một ít súng ống và đạn dược, nhưng số lượng đạn có hạn, dùng hết thì thôi.
Những lúc bình thường, căn bản là sẽ không dùng đến.
Còn lao của khô lâu, cái đó dùng để đối phó với Zombie đơn lẻ thì khá tốt.
Còn về mặt phòng thủ thành thì vẫn nên dùng cung nỏ sẽ tốt hơn.
Ông chủ nhìn đối phương, nói: "Vũ khí bán cho thành chủ đều là giá thị trường thấp nhất, kiếm sắt loại tinh lương 22 đồng bạc một thanh, nỏ cường lực 45 đồng bạc một cây, giá này..."
"Chất lượng đảm bảo, giá này ta chấp nhận được."
Ông chủ tiệm vũ khí thở phào, "Tốt, vậy sau khi về tôi sẽ sắp xếp người chế tác ngay."
"Ừm, nếu có gì cần cứ đến tìm ta."
"Vâng đội trưởng, vậy chúng tôi về trước chuẩn bị bắt tay vào làm."
Võ Hành gật đầu, hai lão ông thú nhân đứng dậy đi ra ngoài.
...
Chờ rời khỏi cửa hội.
Ông chủ tiệm vũ khí mới nói nhỏ, "Chúng ta coi như đắc tội thành chủ rồi."
"Sao ngươi lại trở nên nhát gan như vậy, ngươi không đắc tội hắn thì đơn hàng của kỵ sĩ Thiết Vệ Đoàn cũng không tới lượt chúng ta, chi bằng hợp tác với vị đội trưởng này có khi còn tốt hơn." Ông chủ răng vẩu nói.
"Ừm, ngươi nói cũng đúng."
"Đội trưởng này vừa có tiền vừa có thực lực, sao có thể không phải đối thủ của Elnor, yên tâm đi!" Ông chủ răng vẩu an ủi.
"Ý ngươi là hắn có chỗ dựa?"
"Vớ vẩn, Gomes tới thành phố này đã bao nhiêu năm, ngươi thấy ông ta chiếm được nửa cái thành phố sao? Chắc chắn có gì đó chúng ta không biết."
Nghĩ như vậy cũng phải.
"Vậy đi nhanh thôi, nhanh chóng bắt tay vào làm."
Hai ông lão thú nhân nói nhỏ rồi nhanh chân rời đi.
...
Hai người đi khỏi.
Duke lại lấy bánh ra ăn, vừa ăn vừa nói, "Đội trưởng, dạo này chấp sự không giao nhiệm vụ cho chúng ta."
Sau chuyện Chiến Chùy Đảng, các tiểu đội đều bắt đầu bận rộn.
Còn đội 12 thì vẫn cứ bình thản như trước, như đi nghỉ mát ấy, chẳng có nhiệm vụ nào.
Windsor bận bịu chuyện trong thành, cũng không có tin tức tội phạm truy nã đưa tới.
Võ Hành cảm thấy cuộc sống thế này thật không tồi.
Nếu cứ kéo dài như thế này mãi thì hắn cũng không cần nghĩ tới việc làm phó chấp sự làm gì.
Nghe Duke hỏi.
Võ Hành nói: "Chúng ta vừa lập được ba công huân, nghỉ ngơi một thời gian cũng bình thường, cũng phải cho mấy tiểu đội khác cơ hội chứ."
"À à, thì ra là vậy."
Võ Hành liếc nhìn đối phương, nói tiếp: "Nếu cảm thấy không có chuyện gì, có thể qua chỗ Windsor nhận một đội khô lâu đi tuần phố."
"Vậy cũng được, tuần phố thì làm gì?"
"Thì coi có ai gây rối không, tóm mấy tên trộm vặt thôi."
"À, được, vậy sau này nếu không có việc gì ta sẽ đi tuần phố."
Võ Hành gật đầu.
Hai người ngồi ở phòng nghỉ một lát.
Cũng chẳng có việc gì, bèn đi khỏi hội luôn.
...
Trời dần nhá nhem tối.
Tách tách tách ~!
Những cột đèn đường dựng lên, bỗng dưng phát ra những luồng ánh sáng chói lóa.
Chiếu sáng cả khu vực.
Càng lúc càng nhiều cư dân và khách uống rượu ở các quán tập trung về phía này.
Ngẩng đầu nhìn những cột đèn đường sáng trưng.
"Thứ gì mà sáng thế?"
"Đồ của bọn Tiêm Đinh Bang dựng lên, ta còn tưởng treo cờ chứ, ai ngờ lại mang ra thứ sáng thế này."
"Chắc là đạo cụ ma pháp, ai đó lại đặt đạo cụ ma pháp ở đây."
"Cái này còn sáng hơn đá chiếu sáng nhiều."
"Mẹ nó, ai nhiều tiền thế, mà mang thứ này ra đây?"
Mọi người bắt đầu chỉ trỏ bàn tán xôn xao về mấy cột đèn vừa sáng.
Hiển nhiên, họ thấy thứ này lần đầu tiên, đồng thời cũng kinh ngạc vì có người dám mang đạo cụ ma pháp đặt ở đây.
Càng lúc càng nhiều người tụ tập, trên mấy cột đèn mới lại xuất hiện rất nhiều thuần thú.
Chúng bay vòng quanh mấy cột đèn hết vòng này đến vòng khác.
Nhưng tất cả mọi người chỉ dám đứng xa vây xem, dưới sự trấn giữ của lính khô lâu, không ai dám xông vào gây rối.
Võ Hành dẫn theo mấy cô hầu gái, đứng trên tường thành nhìn xuống dưới.
Xung quanh càng tối thì hiệu quả đèn đường càng tốt.
Nó chiếu sáng cả một khu vực rộng lớn.
"Chủ nhân, đây là đèn đường sao? Gắn nó ở đây làm gì chứ, đặt trong nhà có phải tốt hơn không?" Mini lên tiếng.
Chủ nhân nhà mình bỏ tiền lắp đèn đường cho khu ngoại thành, cô cảm thấy phí tiền.
"Nhà ta cũng sáng như này mà, giống nhau cả thôi." Võ Hành nói.
Windsor cũng ngạc nhiên vì hiệu quả của đèn đường, khác với Mini, nàng biết Võ Hành muốn bố trí lại cả thành phố này.
Nếu như cả hai khu trong thành đều lắp đèn đường kiểu này.
Thì cả thành phố có lẽ cũng chẳng khác gì ban ngày.
...
Cùng lúc đó, một bên khác.
Phía đông thành, đoàn xe của tập đoàn Xà Huy bỗng dừng lại.
Bên ngoài xe, tiếng hộ vệ vang lên, "Tiểu thư, phía trước bị một số người chặn lại rồi, xin chờ một chút."
Lycia dựa vào thành xe, lười biếng nói: "Sao vậy, lại có bang phái nào đánh nhau à?"
"Không phải, phía trước có người dựng lên đạo cụ ma pháp, khiến nhiều cư dân tụ tập xem." Hộ vệ tiếp tục nói.
Đạo cụ ma pháp?
Ở khu ngoại thành?
Ai bị bệnh mà lại làm chuyện này vậy?
Trong lòng Lycia cảm thấy hiếu kỳ.
Vừa vén tấm rèm lên, một luồng sáng chói lóa tràn vào khoang xe, khiến cho đá chiếu sáng trên nóc xe trở nên mờ ảo, vàng úa.
Đi theo ánh sáng, nhìn lên trời phía trước.
Luồng sáng chói mắt treo giữa không trung.
Lycia mở to mắt nhìn.
Không dám tin vào những thứ trước mặt mình.
Và trong chốc lát, nàng đã đoán ra ai là người bị bệnh đến mức lấy cái thứ này ra.
"Hắn đúng là treo mặt trời lên trời."
...
Một đêm trôi qua.
Khu ngoại thành, hai người đi đường kết bạn với nhau.
"Ta đã bảo là sáng cả đêm mà, đưa tiền đây, đã cá cược là phải chịu."
"Ta thiếu ngươi ít tiền ấy sao, biết thế tối qua đã bắn nó rụng rồi."
"Ngươi không bằng ta đâu, tối qua ta còn cho thuần thú ở trên đấy mà nhả bọt đấy."
Trước một cửa hàng.
"Có phải bán đạo cụ không, bày ra cho xem thử hiệu quả thế nào."
"Ai lại đi bày trò ở ngoại thành chứ, trình diễn xong có mua nổi không?"
"Hôm nay xem có ai tháo nó xuống không, nếu không ta định sang bên kia bán trái cây sấy, đông người thế này, chắc chắn buôn may bán đắt."
"Nghe bọn Tiêm Đinh Bang nói, đồ này là lấy ánh mặt trời ban ngày để đến đêm lại cho nó phát sáng đấy."
"Thì ra là vậy, ta đã bảo sao mà nó chói mắt thế, hóa ra là ánh mặt trời."
"Đúng đấy, giờ mắt vẫn còn lờ mờ."
Dù là cư dân ngoại thành, hay là các lão gia trong nội thành.
Hôm nay cũng bàn tán chuyện đó, tối đến thì thứ gì lại phát sáng, còn mục đích làm vậy là gì.
Có thể đạt được hiệu quả chiếu sáng như thế trên một không gian rộng lớn.
Rõ ràng không phải đạo cụ ma pháp bình thường.
Ít nhất ở khu vực này, thậm chí cả các thành phố xung quanh, đều chưa từng có.
Giá cả chắc chắn không hề nhỏ.
Một đêm trôi qua, đạo cụ ma pháp kiểu mới trở thành đề tài nóng hổi của cả thành phố.
Ngay cả hai khu Tây Nam không nhìn thấy cũng dự định đêm nay sẽ rủ nhau qua bên kia xem.
...
Thành trì biên giới vương quốc Yeke.
Một tiểu đội dừng lại bên đường chờ đợi.
Một con diều hâu mặc giáp da không ngừng bay lượn trên không trung.
Bay vòng hai vòng rồi diều hâu hạ xuống, vừa chạm đất liền hóa thành một cô thiếu nữ tóc xoăn xinh đẹp, nhẹ nhàng đáp xuống bãi đất trống bên cạnh xe ngựa.
Bị giật mình, con ngựa hí một tiếng, người đánh xe vội vàng trấn an.
"Cô, có phải hắn tính sai giờ rồi không, sao giờ này vẫn chưa tới?" Cô thiếu nữ dựa vào xe ngựa, giọng nói có chút bất mãn nói.
Rèm xe bị vén lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp trưởng thành, "Không chờ được nữa rồi hả? Ta đã nói không mang con theo rồi mà, con cứ nằng nặc đòi đi cùng."
"Không có mà, con chỉ cảm thấy hắn không đúng giờ, để chúng ta ở đây chờ hắn." Cô thiếu nữ nói.
"Chờ một chút đi, nếu giữa trưa mà hắn vẫn chưa đến, chúng ta liền trực tiếp đi qua." Người phụ nữ nói.
"Vậy tại sao không đi thẳng luôn, còn phải chờ hắn làm gì?" Thiếu nữ tiếp tục hỏi.
"Trong thư đều đã nói rõ thời gian cho hắn rồi, hai chúng ta mới bị lạc đường, đến lúc đó chẳng phải để hắn đến tay không."
Thiếu nữ gật đầu, "Nói cũng đúng, hắn đúng là phiền phức."
Ngoài miệng oán giận, nhưng vẫn như cũ rướn cổ về phía xa ngóng trông.
Đột nhiên, ở phía xa trên đường, bụi mù bốc lên mù mịt.
Tựa như có con dã thú nào đó, đang nhanh chóng chạy về phía bên này.
Đội hộ vệ xe ngựa lập tức cảnh giác, ngay cả lính canh trên tường thành Phương Thành cũng bắt đầu tập trung lại đề phòng.
Rẹt ~!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, bánh xe trượt trên đất, lết đi hai ba mét mới dừng lại.
Bụi tan đi, lộ ra một bóng người, cùng chiếc xe kỳ lạ và mấy bóng người cao lớn đi theo phía sau.
"Ô, Youli cũng đến rồi à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận