Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân

Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân - Chương 171:, đá trúng thiết bản (length: 11191)

Hoàng hôn, chân trời nhuộm một mảng ánh nắng chiều đỏ rực.
Phía bắc, một khu sân nhỏ.
Tường rào cao ba mét giăng lưới sắt, ở giữa là một cánh cổng sắt màu đen.
Trên tường rào, mấy người lấm lét trốn về đó.
Núp sau tường rào, bọn chúng cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Tên thủ lĩnh tóc dài rít xong hai điếu thuốc, vung chân đá một cước vào người đàn em, mắng: "Không phải mẹ nó bảo là chỉ có súng lục sao? Sao mẹ nó lại có cả súng trường, còn chuẩn đến thế kia."
Tên đàn em bị đạp ngã nhào, vội vàng bò dậy, giải thích: "Đại ca, trời đất chứng giám, chúng ta nhìn thấy đúng là súng lục mà, lúc nãy còn bám theo, sao có thể dám ăn nói lung tung được chứ!"
Một vài tên khác bên cạnh cũng hùa theo phụ họa.
Nói là lúc đó chỉ thấy một người cầm súng ngắn, những người còn lại cùng lắm chỉ thấy ống sắt.
"Đệt! Mù mắt hết cả rồi." Gã đàn ông lầm bầm, rồi không nói thêm gì nữa.
Vừa nãy truy đuổi chiếc xe kia, rõ ràng là tự rước họa vào thân.
Dù hiện tại là tận thế, súng ống vẫn có sức uy hiếp rất lớn.
Cho dù là những dị năng giả được đài phát thanh nhắc tới.
Cũng chỉ biểu hiện ra một vài đặc điểm tiến hóa gen, không thể thật sự dùng thân xác chịu đạn được.
Hiện tại bọn chúng lại chọc trúng một đám người có thể là quân đội hoặc chính phủ, coi như đâm đầu vào sắt.
Ù ù ù ~!
Đột nhiên, bên ngoài tường vọng lại tiếng động cơ ô tô.
Cùng lúc đó, tên đàn em đang đứng gác trên tường rào, hét lớn: "Đại, đại ca, chiếc xe đó đến rồi, mấy chiếc xe đó, đều đến hết rồi."
Gã đàn ông mạnh tay dập thuốc xuống đất, vội vàng leo lên tường rào, cẩn thận nhô nửa đầu nhìn ra ngoài.
Chiếc xe vừa rồi, đã xuất hiện trong tầm mắt.
Đỗ lại ở phía xa, không ai xuống xe.
Chắc hẳn là cũng đang quan sát bên này.
"Má nó, còn chưa xong." Gã đàn ông chửi, trong đầu nhanh chóng suy tính một hồi, rồi nói: "Lấy cái loa đây cho ta."
Một chiếc loa lớn dùng để rao bán đồ ăn được đưa đến tay gã.
Gã đàn ông gõ mạnh hai lần.
Bật loa, gào lớn: "Các bằng hữu đối diện, vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm thôi, mong các vị nể mặt, đợi khi giải quyết xong cái ăn cái mặc, chắc chắn sẽ mang lễ hậu đến tạ lỗi."
Gào xong, gã tắt công tắc loa.
Nói với đám đàn em đang mặt mày tái mét: "Đi kiểm tra lại cửa lớn khóa kỹ chưa, đừng để mẹ nó lại xảy ra chuyện."
"Vâng." Tên đàn em nhanh chóng chạy về phía cổng sắt, lấy xích sắt khóa thêm hai lớp.
...
Hướng đội xe.
Tất cả mọi người trong xe đều nghe thấy tiếng đối phương gọi hàng.
Lý Á Hồng cau mày, nói: "Hắn, sao mà giống mấy câu thoại trong phim vậy."
"Chắc là dân anh chị ngoài xã hội đều dùng mấy câu này." Võ Hành nói.
"Sao ngươi không lấy giấy bút ghi lại, giờ ngươi cũng là thủ lĩnh, sau này dùng đến đấy." Lý Giai Hồng trêu chọc một câu, mặt mày tươi cười nhìn hắn.
"Ngươi mới là thủ lĩnh, ngươi cầm bút ghi đi."
"Không thích, quê mùa quá."
Võ Hành nói tiếp: "Làm việc chính đi, bắt chúng nó đầu hàng, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Lý Á Hồng bật loa lớn trong xe, nói vọng ra ngoài: "Người bên trong nghe đây, bây giờ chọn đầu hàng thì vẫn còn cơ hội sống, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí."
Rất nhanh, từ trong công trình đối diện lại vọng ra tiếng nói: "Chỉ là chút hiểu lầm thôi mà, sao làm quá lên như thế, đã tận thế rồi, nhân loại đáng lẽ nên giúp đỡ nhau chứ."
"Sao mặt hắn lại dày như vậy?" Lý Á Hồng nhìn về phía Võ Hành.
Rõ ràng là bọn chúng đuổi theo, định cướp đồ của mình.
Giờ lại giở giọng giúp đỡ nhau.
Cứ như là muốn nói, tao đánh mày thì được, mày đánh tao là phá hoại hòa bình nhân loại.
Võ Hành nói: "Đừng nhiều lời với nó làm gì, cứ nói thẳng là, không muốn chết thì mở cửa lớn ra đầu hàng."
Lý Á Hồng mở loa nói lại y như lời.
Đối diện, vẫn không hề có ý nhận thua.
Nói: "Tưởng bọn ta sợ mày à, có ngon thì xông vào mà đánh, lão tử có đầy vũ khí, một giây là cho chúng mày về gặp Diêm Vương ngay."
Lý Á Hồng còn muốn đôi co với đối phương, Võ Hành đã trực tiếp tắt loa.
Quay người nói với Khô Lâu: "Liệp Nhất, ngươi đi tìm chỗ núp, Đầu To, bảo toàn bộ khô lâu xuống xe, chuẩn bị tiến công."
Ầm ầm ~!
Tiếng xương cốt ma sát va chạm vang lên liên hồi.
Toàn bộ khô lâu nhảy xuống từ thùng xe, tay cầm dao phay trường mâu, lít nha lít nhít, chiếm hết cả con đường.
Ánh chiều tà, xuyên qua những bộ xương trắng xóa.
...
"Má ơi, lão đại, trong xe của bọn nó không chứa đồ, toàn là khô lâu."
"Xong rồi, chúng ta gây ra chuyện lớn rồi."
"Vậy giờ phải làm sao, lũ đó không phải là người, hay là đầu hàng đi."
Nhìn thấy đám khô lâu lít nha lít nhít bên ngoài.
Đám người trong công trình nháy mắt hoảng loạn.
Đối phương đâu phải là người ít đồ nhiều, trong xe toàn chứa mấy thứ quái vật âm phủ.
Lúc trước không phản ứng mình, vẫn đúng là là không muốn chấp nhặt với bọn chúng, bây giờ đối phương nghiêm túc, xui xẻo chính là bọn mình.
"Đệt, im hết cho tao." Giọng lão đại run rẩy, vẫn cố gắng mắng một tiếng.
Hắn cũng hối hận, nghe lời đám đàn em.
Đi chọc vào một đám người như vậy.
Nhưng việc đã đến nước này, không còn đường lui nữa.
Những người còn lại có thể đầu hàng, chứ hắn không thể bỏ cuộc được.
Chỉ cần đầu hàng, đối phương nhất định sẽ giết người cầm đầu, để tránh gây rắc rối về sau.
Vậy nên, tuyệt đối không được đầu hàng.
"Lão đại, không ổn rồi, ít nhất cũng có đến mấy vạn khô lâu, chúng ta đánh không lại đâu." Đàn em bên cạnh nói.
"Cút mẹ mày đi, mày có chắc không đấy, mấy vạn mày dồn hết vào đây à, chỗ này làm gì được cả con đường chứ?" Lão đại hít sâu một hơi, cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng rồi hô lớn: "Ra ngoài thì chắc chắn chết, bây giờ chúng ta có tường rào, có cổng sắt, chúng nó căn bản vào không được, đã có thể chặn zombie rồi thì còn sợ chúng nó chắc?"
"Cái này cái này, cái này có ổn không vậy?" Tên đàn em run giọng hỏi.
"Lấy xăng và vũ khí đã chuẩn bị ra đây, đối đầu thì không lại, nhưng thủ ở tường rào thì chắc được, thêm mấy bình xăng nữa là thiêu trụi luôn." Gã đàn ông tiếp tục nói.
Những người còn lại ngẫm kỹ cũng thấy đúng.
Bèn nhanh chóng hành động, mang hết đồ chuẩn bị để đối phó với bầy thây ma ra.
...
Trong xe khách.
Tiểu Tiểu bay trở về, nghiêng người chống cằm, lơ lửng giữa không trung nói: "Người ở trong không có ý định đầu hàng nha, đang chuẩn bị đồ kìa, còn có nhiều bình thủy tinh có lửa nữa."
"Ai là thủ lĩnh của bọn chúng?" Võ Hành hỏi.
Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi chỉ vào trên đầu mình: "Tóc dài, trên người không mặc áo, nói chuyện thì hay chửi tục ý chú."
"Ừ, Tiểu Tiểu giỏi lắm."
"He he!" Tiểu Tiểu vui vẻ bay lượn hai vòng trên không.
Lý Á Hồng nói: "Xem ra bọn chúng không có ý định đầu hàng rồi."
"Vừa hay, đỡ cho chúng nó đầu hàng rồi không biết sắp xếp thế nào." Võ Hành nói.
Đám người này, cho dù có đưa về căn cứ.
Về sau cũng sẽ bè phái gây rối, rất khó quản lý.
Không đầu hàng, chọn cách liều mạng đến cùng thì cũng tốt.
"Ừ, vậy tiếp theo làm sao đây? Bọn chúng có cả xăng và bom xăng."
"Không sao, không có vấn đề gì đâu." Võ Hành nhắm mắt suy nghĩ một hồi, lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái lư hương tạo hình cổ xưa và một tấm vải lanh ố vàng, đưa cho Bassen: "Ngươi mang cái lư hương qua chỗ bọn chúng đi."
Rồi lấy bật lửa, châm hương trong lư hương.
Một mùi hương thoang thoảng, lập tức lan tỏa ra.
Lý Á Hồng nghi hoặc nhìn.
Còn Bassen, choàng vải lanh lên người, cơ thể liền biến mất trong tầm mắt.
Tiếp đó, cửa xe mở ra.
Có thể nghe thấy tiếng bước xuống, liền biết Bassen đã xuống xe, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Lý Á Hồng mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin vào những gì mình thấy.
Bọn họ đều quy tất cả những năng lực đặc biệt của Võ Hành cho 'Dị Năng'.
Dù sao từ ngữ này mới xuất hiện, cũng có thể bao quát hết mọi năng lực khó giải thích được.
Nhưng khoác một tấm vải lên mà có thể trực tiếp tàng hình thì thật khó liên tưởng đến dị năng thức tỉnh, còn có cả cái lư hương đang cháy kia nữa.
Tuy trông không giống đồ dùng bản địa, nhưng tuyệt đối là đồ cũ, mùi hương bốc ra, cũng khiến người ta hơi choáng váng.
Rất nhanh, cửa xe mở ra, đóng lại, Bassen xuất hiện lại.
Trả tấm vải lanh cho Võ Hành.
"Bảo mọi người không cần xuống xe, chờ trời tối!" Võ Hành nói.
Lý Á Hồng gật đầu làm theo, truyền đạt lại cho mọi người trong xe.
Hai bên giằng co, như rơi vào trạng thái đứng im.
Đội quân khô lâu đứng im trên đường.
Mọi người trong công trình cũng cảnh giác theo dõi mọi cử động ở đằng xa.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trời cũng dần tối hơn.
Ầm ~!
Đột nhiên, một người đang canh gác trên tường rào, ngửa đầu cắm thẳng xuống.
Lão đại tóc dài sững sờ, chửi: "Đệt, mày làm sao thế?"
Lời còn chưa dứt.
Người trên tường và cả những người bên dưới, liên tục ngã xuống đất.
Như thể đang bất tỉnh.
Đến lúc này, hắn mới ý thức được điều bất thường, lập tức hét lên: "Nhúng nước khăn mặt, không khí có độc."
Những người có thân thể không tốt, cũng hoa mắt chóng mặt.
Bối rối lao vào trong phòng.
Tìm khăn mặt khăn choàng, che mũi miệng lại.
...
"Chú ơi, bọn chúng ngã hết cả rồi kìa." Tiểu Tiểu bay về tiếp tục nói.
Võ Hành đưa iPad trong tay cho Tiểu Tiểu, hạ lệnh với đám khô lâu: "Khô lâu trâu, xông phá cửa sắt."
Bên ngoài, quân đội khô lâu nhường ra một con đường.
Tượng trâu khô lâu bắt đầu xông pha, bước chân dẫm đạp xuống đất, cộp cộp vang động.
Trên tường rào, mọi người loạn cả lên.
Có người châm lửa vào bình xăng, vừa giơ quá đầu, định ném đi.
Phanh ~!
Một tiếng súng vang lên, bình xăng vỡ tan, ngọn lửa như thác nước đổ xuống.
Trong chớp mắt nhấn chìm người, và toàn bộ bức tường.
Tay bắn tỉa.
Vẫn là tay súng bắn tỉa kia.
Còn lại mấy tên bịt kín miệng mũi, giơ bình xăng lên, trong khoảnh khắc có chút chần chừ.
Mà lúc này, khô lâu trâu đã xông tới trước cửa sắt.
Sừng trâu to bằng cánh tay, coong một tiếng đâm vào cánh cửa sắt, thanh âm chói tai, vang vọng cả một vùng trời.
Ngay sau đó con trâu thứ hai, con trâu thứ ba.
Liên tiếp đâm vào cánh cửa sắt đen ngòm.
Lực lượng khổng lồ làm chốt cửa bung ra.
Ầm một tiếng, cửa sắt đổ sập xuống đất.
Ngay sau đó, vô số khô lâu tràn vào bên trong tòa nhà, bắt đầu giao chiến với những người sống sót bên trong.
Tiếng la hét cùng âm thanh đánh nhau, trong chớp mắt bao trùm toàn bộ khu vực...
Bạn cần đăng nhập để bình luận