Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân

Tử Linh Pháp Sư Tại Tận Thế Điên Cuồng Đóng Quân - Chương 126:, giết người bao lớn chút chuyện (length: 8097)

Võ Hành cầm lấy giấy viết thư, lại nhìn nội dung phía trên.
Nửa phần trước giới thiệu tình hình ở trấn Hắc Thạch, còn phần sau thì có chút thăm dò, quan tâm.
Ta nói, Slater không phải đang thử dò xét ta đấy chứ!
Ờ... nếu đối phương là Slater thì có vẻ như ta cũng không thiệt thòi gì.
Trước cứ xếp lá thư lại để sang một bên.
Tiếp tục mở phong thư thứ hai.
Phong thư thứ hai chữ viết liền thô kệch hơn nhiều, rõ ràng là đội trưởng Ultraluk viết cho mình.
Chủ yếu kể lại chuyện trong thành.
Còn nữa là, đã xác định quan hệ tình nhân với đội trưởng 'Tulisa' của đội hai.
Thật ra chuyện này, mọi người đều biết cả rồi, chỉ có Ultraluk vẫn nghĩ là mình giữ bí mật kín đáo lắm.
Còn cố ý nói với Võ Hành một tiếng.
Võ Hành lấy từ trong ngăn kéo ra giấy viết thư mới.
Lần này ngoài việc hồi âm cho hai người, còn gửi thêm một phong cho Youli.
Nói lại cho 'Youli' về chiến tích đánh giết 'Quỷ bà' 'Khát máu biến thái' của mình, và một vài món ngon đặc sản địa phương.
Nếu có cơ hội tới, sẽ mời nàng mỗi ngày ăn món ngon, mỗi ngày một món khác nhau.
Phong thứ hai, hồi âm cho 'Ultraluk', chúc mừng hắn tìm được tình yêu, khi nào kết hôn nhất định phải báo cho mình, để ta còn gửi lời chúc phúc.
Phong thứ ba viết hồi âm cho 'Slater', thì có vẻ táo bạo hơn một chút.
Tùy ý viết mấy chuyện gần đây để cho đủ số chữ, rồi ở cuối thư trực tiếp viết rằng, muốn sớm gặp lại ngươi, hi vọng có thể sớm thực hiện kế hoạch.
Còn lá thư viết cho 'Calvina' trước đó, thì nàng vừa mới bị điều đến trấn khác, có lẽ vẫn chưa ổn định chỗ ở, nên hồi âm trễ một chút cũng là chuyện bình thường.
Cất ba lá thư vào phong bì, lần này viết tên người nhận, tránh gửi sai.
In sáp niêm phong xong, đưa thẳng cho lễ tân.
...
Một nơi khác.
Khu ngoại ô, trong căn phòng tối om.
Cửa phòng mở ra, một bóng người khoác áo choàng bước vào.
Toàn thân kín mít, khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt dài và hẹp.
Chậm rãi đi tới, rồi ngồi xuống trước bàn.
Đối diện chỗ tối, cũng có một bóng người đang ngồi, đánh giá hắn, nói: "Fischer, ngươi là đội trưởng hiệp hội, lúc nào cũng lén la lén lút như vậy."
Người đàn ông cởi khăn quàng cổ ra, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông trung niên.
Nói: "Tới tìm các ngươi, đương nhiên phải cẩn thận một chút."
"Ha ha!" Người đàn ông cường tráng đối diện cười ha hả, "Nơi này không chào đón đội trưởng hiệp hội các ngươi đâu, để người khác biết thì lại có chuyện để nói."
"Thì đấy, ta ngụy trang một chút thì tốt cho cả ta và ngươi."
Người đàn ông cường tráng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, nói: "Nói đi, rốt cuộc ngươi đến chỗ của ta có chuyện gì, nếu như là nghe ngóng tình báo thì ngươi có thể về rồi đấy."
Fischer lắc cổ, nhìn những người còn lại trong phòng.
Người đàn ông cường tráng cũng nhìn qua, nói: "Mấy người các ngươi đi ra ngoài trước, cấm người khác lại gần."
Mấy tên đàn em đồng loạt lui ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại hai người.
"Đừng nói nhảm, có chuyện gì thì nói mau."
Fischer nói thẳng: "Ta đến, là muốn nhờ các ngươi giết một người."
"Ta tưởng chuyện gì lớn, giết người mà ngươi cũng làm thần bí vậy làm gì." Người đàn ông nâng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm, rồi nói tiếp: "Giết ai, nói đi!"
"Một đội trưởng hiệp hội mới được điều đến."
Bàn tay cầm chén rượu khựng lại, cau mày nhìn đối phương, "Đội trưởng hiệp hội? Chuyện này không phải chuyện hay ho gì đâu."
Hiệp hội là một thế lực khổng lồ, đám bang phái địa phương cơ bản chẳng dám động vào.
Giết người trong nội bộ hiệp hội, chắc chắn sẽ bị phát lệnh truy nã, đến lúc đó sẽ không còn nơi nào trên thế giới có thể trốn thoát.
Cả đời bị truy sát.
Ầm ~ ầm ~!
Liên tiếp hai túi tiền bị ném lên bàn.
"Tiền cọc hai trăm đồng bạc, sau khi xong việc sẽ trả thêm cho các ngươi bốn trăm đồng bạc, làm cẩn thận chút, không để ai biết là các ngươi làm, đến lúc đó ra khỏi thành trốn một thời gian." Fischer nói.
Sáu trăm đồng bạc.
Tiền thưởng trên bảng truy nã cũng là một số tiền lớn.
Người đàn ông nheo mắt nhìn hắn, nói tiếp: "Thực lực của hắn thế nào? Bên cạnh có bao nhiêu người?"
"Là người mới được điều đến, bên cạnh có hai người hầu, đây là vị trí hắn đang ở."
Trầm ngâm một chút.
Người đàn ông thu lại túi tiền, "Được, việc này ta nhận."
Fischer túm lấy tay cầm tiền của hắn, "Giết người, không được để lại dấu vết, hắn còn sống thì chúng ta cũng không an toàn."
"Làm gì có chuyện, chúng ta làm việc từ trước đến giờ không bao giờ để ai sống sót."
"Vậy thì tốt nhất!"
Fischer buông tay đối phương ra, lại một lần nữa che kín mặt, rời khỏi phòng.
...
Sau khi đưa thư đến chỗ lễ tân.
Võ Hành định rời đi, thì bị nhân viên công tác gọi lại.
"Đội trưởng Võ Hành, chấp sự bảo ngài đến gặp một lát."
Võ Hành gật đầu, trực tiếp đến thư phòng của chấp sự.
Gõ nhẹ cửa phòng rồi mở cửa bước vào.
"Chấp sự, ngài tìm tôi?" Võ Hành nói.
Chấp sự đang xem văn kiện trong tay, sau khi gật đầu, nói: "Gần đây đội 12 của các ngươi bận gì thế?"
"Điều tra tội phạm bị truy nã."
"Có đầu mối gì sao?"
"Có một chút manh mối, vẫn đang tiếp tục truy tra... ."
Chấp sự nhìn hắn, rồi hỏi tiếp: "Điều tra tên tội phạm bị truy nã nào, có đầu mối gì, nói ta nghe thử xem."
Võ Hành nói thẳng: "Về ả Quỷ bà bị treo giải thưởng, chúng tôi điều tra được bọn chúng đang chuẩn bị một cuộc hội nghị, dự định sẽ lừa một vài đoàn thương nhân dọc đường."
Chấp sự tỏ ra hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Võ Hành.
Không ngờ, lại thật sự đang điều tra tội phạm bị truy nã.
Cũng không hỏi thêm, đưa một văn kiện cho hắn, nói: "Chuyện của Quỷ bà tạm thời để đó đã, chuyện này giao cho các ngươi, đi xác minh độ chân thực của tin tình báo này."
Võ Hành nhìn lướt qua.
Nội dung nhiệm vụ là xác minh thông tin.
Chưa kịp xem nội dung bên trong.
Chấp sự nói tiếp: "Nghe nói, có tội phạm bị truy nã xuất hiện ở một trang viên hoang phế ngoài thành, tiểu đội các ngươi ít người, cứ đi xác nhận thông tin cho ta là được, rồi về báo lại."
"Một tên tội phạm bị truy nã sao?"
"Không chắc chắn, bọn chúng tụ tập một số người, nhớ kỹ là không được mạo hiểm, nhiệm vụ của các ngươi chỉ là xác nhận thông tin thôi."
"Được, vậy tôi xuống chuẩn bị rồi xuất phát ngay."
"Ừ, đi đi!"
Võ Hành rời phòng, trực tiếp quay về phòng nghỉ.
Sai người đi gọi Duke ở nhà đến.
Chẳng bao lâu, Duke vác rìu chiến, gặm bánh nướng đi tới.
"Đội trưởng, ngài tìm tôi ạ?" Duke vừa nói vừa làm rơi cả vụn bánh.
"Có nhiệm vụ, phải ra khỏi thành một chuyến, ngươi có gì cần chuẩn bị không?" Võ Hành hỏi.
"Không có gì, tôi chuẩn bị xong cả rồi."
"Ừ, đi đăng ký mượn xe ngựa, chúng ta xuất phát ngay."
"Vâng, đội trưởng."
Rất nhanh, Duke đã chuẩn bị xong xe ngựa của hiệp hội, rồi cả hai cùng nhau hướng về ngoại thành.
Xe ngựa phi nhanh.
Dần dần xa thành thị.
Duke lái xe ngựa, nghe Võ Hành kể lại nội dung nhiệm vụ.
"Đội trưởng, cái trang viên đó đã hoang phế lâu lắm rồi, hồi trước còn có người qua đó tháo dỡ một chút sắt vụn về, chứ giờ chẳng còn ai bén mảng tới nữa."
"Ờ, sao lại hoang phế thế?"
"Nghe nói, trước kia chủ trang viên bị cả nhà giết chết, nhà cửa thì cũng bị phóng hỏa đốt trụi hết rồi, nên mới bỏ hoang đến bây giờ." Duke nói thẳng.
"Thảm thật!"
"Ừm."
Lúc xế chiều, xe ngựa chạy đến gần trang viên.
Sắp xếp xe ngựa xong, hai người đi bộ băng qua rừng cây.
Đi một đoạn đường thì trông thấy một trang viên hoang phế giữa rừng.
Trên tường rào cao bốn mét, mọc đầy dây leo, còn tòa nhà đá ở trung tâm thì đã sập một nửa, nửa còn lại thì cũng phủ đầy dây leo và rêu phong.
Trong sân cỏ dại mọc um tùm, và bên trong tòa lâu đài đá đổ nát, có thể thấy thú nhân đang đứng gác.
Nhìn xem, có vẻ không giống tội phạm truy nã bình thường chút nào.
"Đội trưởng, đúng là có người, thông tin này là thật rồi."
127. Chương 127: Quá chu đáo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận