Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ

Tứ Hợp Viện Làm Ta Thành Tần Hoài Như So Sánh Tổ - Chương 76: Cây cột là cái gì tính nết (length: 8145)

Ách...
Dịch Trung Hải bị nghẹn đến ngây người, hắn không thể ngờ rằng chuyện hoa sen quả phụ báo cảnh sát lại chỉ để nhị đại mụ viết giấy cam đoan.
Mắt hắn không khỏi trừng lớn hơn mấy phần, bên trong tràn ngập vẻ không thể tin.
Chuyện này hoàn toàn có thể giải quyết dưới sự giám sát của người quản lý khu phố.
Đây chẳng phải là "tiểu đao ngại bờ mông" – tức là chuyện bé xé ra to, việc nhỏ hóa lớn sao.
Giết gà mà dùng dao mổ trâu làm gì.
Hành động của Dương Hà Hoa khiến Dịch Trung Hải không khỏi nghi hoặc.
Thực tế, nào chỉ có Dịch Trung Hải nghi hoặc, mà đa phần người trong khu phố cũng đều nghi hoặc.
Khi nghe Dương Hà Hoa giải thích, mọi người không còn bàn tán gì nữa.
Cuối cùng, nhị đại mụ Dương Thụy Hoa đúng là có lỗi, việc viết giấy cam đoan cũng cực kỳ hợp lý.
Nhị đại mụ Dương Thụy Hoa sắc mặt cũng bình tĩnh lại.
Chẳng qua là viết giấy cam đoan thôi mà?
Chỉ cần không phải bắt nàng đi đồn công an hay ăn cơm tù, viết bao nhiêu giấy cam đoan cũng được.
Sau khi dặn dò Diêm Giải Thành hai anh em mấy chuyện, Dương Thụy Hoa liền theo hai vị công an cán bộ đi.
Bọn họ vừa đi, đám người trong tứ hợp viện đến xem náo nhiệt cũng tự nhiên tản đi.
Nghe kể lại đại khái Hà Vũ Thủy sau khi gánh cái gùi về nhà, đã kể những gì mình thấy và nghe được cho ca của mình là Hà Vũ Trụ.
Nghe đến cuối cùng, Hà Vũ Trụ không khỏi cười khẩy.
Dịch Trung Hải này vẫn là "đạo đức bắt cóc" như thường lệ.
Dạo gần đây hành động của hoa sen tẩu tử lại có phần thẳng thắn khiến người ta khó hiểu.
Tuy nhiên, có thể khiến lão già Dịch Trung Hải nghẹn không nói được lời nào thì cũng không tệ.
Chỉ đáng tiếc trong giấc mộng của ta lại không có một phân đoạn nào liên quan đến hoa sen tẩu tử.
Đa phần trong đó đều là Dịch Trung Hải và Tần Hoài Như.
"Nước Mưa, các ngươi ghé qua bưu điện một chuyến, nhận hộ ca ca một lá thư, sau đó thì đi mua đồ theo định lượng nhé."
"Không thành vấn đề, ca!" Hà Vũ Thủy không chút do dự đáp ứng ngay.
Chỉ cầm một lá thư thôi, chuyện này chẳng có gì lớn.
"Ca, còn gì muốn nói không?" Đi đến cửa Hà Vũ Thủy quay lại hỏi Hà Vũ Trụ.
Hà Vũ Trụ khoát tay: "Không còn gì, các ngươi nhớ mang thư về cho ta là được!"
"Được! Em đi đây."
"Ừ, đi đường cẩn thận!"
Nhìn theo bóng lưng Hà Vũ Thủy đi xa, Hà Vũ Trụ chống gậy đi đến cạnh cửa, đang chuẩn bị đóng cửa thì liền chạm mặt Dịch Trung Hải từ phòng bước ra, tay còn đang bưng thức ăn.
Hà Vũ Trụ mỉm cười, sau đó vội khép cửa lại.
Dịch Trung Hải không khỏi ngây người, vừa rồi Sỏa Trụ cười có phải là hướng về phía mình không?
Sao lại có cảm giác bất an trong lòng vậy?
Không hiểu vì sao, mấy ngày nay Dịch Trung Hải luôn có một chút dự cảm không tốt.
Hắn cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Nhưng cụ thể là chuyện gì thì lại không thể nói ra.
Lắc lắc đầu, Dịch Trung Hải vứt bỏ những ý nghĩ không đầu không đuôi này ra sau đầu, hướng nhà lão thái thái điếc ở hậu viện mà đi đến.
Dịch Trung Hải gõ cửa: "Lão thái thái, ta mang chút đồ ăn cho bà đây!"
"Vào đi!"
Lão thái thái điếc tuổi đã cao, không ngủ nhiều như trước nữa, sau nửa đêm đã tỉnh, ở tiền viện có động tĩnh lớn như vậy bà đều nghe thấy, cũng đã đến giữa ngõ giữa hậu viện và trung viện nghe ngóng một lúc, thấy không liên quan đến chuyện của Dịch Trung Hải và Hà Vũ Trụ nên không muốn nghe nữa.
Chống gậy, bước từng bước nhỏ trở về phòng.
Bây giờ đang ngồi trên ghế, chờ Dịch gia đưa cơm tới.
Khoảng thời gian Dịch Trung Hải nằm viện, Lưu Thúy Hoa mỗi ngày đều đưa một bữa cơm cho bà, hôm qua Dịch Trung Hải về nhà, bà cũng sẽ không thiếu phần.
Nghe vậy, Dịch Trung Hải đẩy cửa vào, đi vài bước, đưa chén đũa cho lão thái thái điếc.
Cảm thấy trong phòng có mùi, không khỏi hít hà, sau đó mới lên tiếng.
"Lão thái thái, mấy ngày nay ta đều nằm viện, hôm qua mới về, sáng nay vừa dậy đã tranh thủ mang cơm cho bà."
Lão thái thái điếc mang nụ cười thản nhiên: "Khó mà có người nhớ đến một bà già cô đơn này như ngươi, haizz… Người già rồi, cả ngày ăn gì cũng không biết, chỉ có thể trông chờ người đưa đến, trước kia thì ta không nói, vợ ngươi mỗi ngày đưa cho ta một bữa cơm, đó cũng là vì chiếu cố ngươi, nhưng hôm nay ngươi đã về nhà, nhớ đừng thiếu cơm của ta nhé..."
"À... Thúy Hoa... Nàng..." Dịch Trung Hải vẻ mặt không dám tin, nhưng dưới ánh mắt khẳng định của lão thái thái điếc, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ lúng túng giải thích: "Lão thái thái, những chuyện khác ta không nói, cơm nước bà cứ yên tâm, sau này nhất định không thiếu của bà một bữa nào."
Trước kia, Dịch Trung Hải dựng chuyện để tạo môi trường dưỡng lão sau này cho mình, cũng vì muốn cho những người trong viện thấy hình tượng người tốt kính già yêu trẻ, hắn mới nhận trách nhiệm chăm sóc lão thái thái điếc.
Nói là hắn tiếp nhận, nhưng trên thực tế người bận rộn vẫn luôn là vợ hắn Lưu Thúy Hoa.
Ngoài trừ mỗi tháng khu phố có trợ cấp gửi tới, số tiền đó lão thái thái điếc tự mình cầm.
Cơm gạo của lão thái thái điếc cũng ở nhà Dịch Trung Hải cả.
Mấy ngày nay lão thái thái điếc ăn ít thật, bữa ăn hôm có hôm không, nhưng nếu làm cho bà đói bụng thì không được, vừa ăn cháo vừa nói: "Trung Hải à, dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá, mấy ngày nay ngươi nằm viện, có suy nghĩ cẩn thận về đường đi sau này chưa?"
Lão thái thái điếc không có con nối dõi, Dịch Trung Hải cũng vậy.
Hai người không có người nối dõi để chuẩn bị cho cuộc sống dưỡng lão sau này, mấy năm trước đã bắt đầu tính toán.
Dịch Trung Hải vì chuyện của lão Giả mà để mắt đến Giả Đông Húc, còn lão thái thái điếc xem như là một người từng trải, coi trọng nhất chính là Hà Vũ Trụ.
Lão thái thái điếc không chỉ một lần nói với Dịch Trung Hải hãy bỏ Giả Đông Húc đi, nhưng Dịch Trung Hải toàn nói để xem xét đã.
Dịch Trung Hải trầm ngâm một lát, "Lão thái thái, ta cảm thấy con đường Sỏa Trụ này không ổn, bà xem thái độ gần đây của hắn với chúng ta không được tốt lắm."
"Khoảng thời gian ta nằm viện, hắn cũng không đến bệnh viện thăm ta lấy một lần, còn Đông Húc thì khác, ban ngày đi làm, tối đến còn ở cạnh giường bệnh chăm sóc ta."
"Lão thái thái, ta cảm thấy đứa nhỏ Đông Húc cũng đủ để ta nương tựa lúc tuổi già."
Dịch Trung Hải là người chăm sóc lão thái thái điếc lúc tuổi già, lo liệu cho bà khi trăm tuổi, sau khi bà qua đời căn nhà sẽ thuộc về Dịch Trung Hải, trước đó hai người đã bàn bạc xong.
Còn việc dưỡng lão của Dịch Trung Hải, lão thái thái điếc cũng mong con trai có tuổi già tốt, bà đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần.
Lão thái thái điếc đã 72 tuổi rồi, với bà, việc Dịch Trung Hải chăm sóc cho bà là việc đã định rồi, không thể thay đổi được nữa.
Bây giờ nghe Dịch Trung Hải khen Giả Đông Húc không ngớt lời, lão thái thái điếc thoáng có chút không đồng ý, nhưng bà không hề nói ra.
"Trung Hải à, ta đã là người nửa thân thể nằm trong đất, với tư cách là một người từng trải, ta vẫn muốn nói, ngươi hãy cẩn thận trò chuyện với thằng Cột nhà đó chút đi, dù gì thằng Cột cũng là đứa chúng ta nhìn lớn lên, nó là người thế nào chắc hẳn cả hai chúng ta đều hiểu rõ."
"Thằng bé bởi vì chân bị gãy mà tính khí bất ổn, đây cũng là chuyện rất bình thường."
"Chúng ta không thể vì nó giận dỗi một chút mà bỏ qua nó, ngươi hãy nghĩ lại xem cha của nó Hà Đại Thanh, nghĩ lại xem những toan tính của chúng ta bao nhiêu năm qua, cũng không thể chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà tạo khoảng cách với thằng bé được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận